Nhật Kí Thử Hôn Của Bác Sĩ Hàn

Chương 39: Là cô không xứng​



Sắc mặt Hứa Thanh Nhiễm lại đỏ lên, thấp giọng mắng: "Hàn Trạc, trong đầu anh có thể đừng nghĩ bậy không?"

Hàn Trạc cảm thấy oan uổng: "Anh nghĩ bậy cái gì?"

Hứa Thanh Nhiễm bị chọc tức, tay bóp mạnh vai anh, thẹn quá hóa giận: "Anh không nghĩ bậy, thì sao thân thể nóng như vậy!"

Hàn Trạc cười bảo đau một tiếng, xoay người ngồi dậy, thấy tiểu nữ nhân nổi giận, cười nói: "Đây là phản ứng bản năng, anh sao có thể khống chế được, hơn nữa, em mát xa cho anh, đôi tay nhỏ sờ sờ cọ cọ sau lưng, anh mà không có phản ứng, nửa đời sau của em làm sao bây giờ?"

Đầu óc Hứa Thanh Nhiễm ong ong, duỗi tay muốn che miệng anh.

Nhưng Hàn Trạc lại trước cô một bước, trực tiếp ôm người sát trong lòng ngực, cúi đầu hôn lên.

Hứa Thanh Nhiễm sao có thể so với sức lực của anh, chỉ có thể bị Hàn Trạc khi dễ.

"Tối hôm qua có phải rất muốn anh không?"

Hứa Thanh Nhiễm còn nằm trong ngực anh, đôi mắt ướt ướt nhìn chằm chằm anh, tâm khẩu bất nhất lắc đầu: "Không có."

"Không có?" Hàn Trạc bất mãn nhíu mày.

Hứa Thanh Nhiễm kiên trì không thay đổi khẩu khí, "Chính là không có, không có nhớ anh."

"Nhiễm Nhiễm.."

Hàn Trạc cúi đầu xuống, thuận thế lật ngược cô lại.

Hứa Thanh Nhiễm lúc này mới biết hối hận, xô đẩy anh: "Anh đừng như vậy, em sai rồi em sai rồi."

"Em nhớ anh." Cô nói lời này cực kỳ ôn nhu.

"Thật không?" Hàn Trạc lúc này mới vừa lòng buông lỏng cô ra một chút, cúi đầu hôn môi cô, khen thưởng: "Lúc này mới ngoan."

Hứa Thanh Nhiễm ngoan ngoãn lấy lòng, chỉ cầu anh đừng xằng bậy.

Cô không phải lo lắng mình bị liên luỵ, Hứa Thanh Nhiễm là lo lắng cho eo của Hàn Trạc. Tuy cô biết chỉ bị thương nhẹ, nhưng không nghỉ ngơi tốt, sẽ dễ khiến vết thương nghiêm trọng.

Cũng may tính toán này đều ở trong lòng Hứa Thanh Nhiễm, trên mặt không hiện lên, thậm chí còn giả vờ nhu nhược đáng thương. Bằng không nếu để anh biết, sợ là tranh đua khiến cô khóc ra nước mắt.

Hai người thân thiết trong chốc lát, liền tắt đèn ngủ.

Hôm sau tỉnh dậy, Hứa Thanh Nhiễm giữ chặt cánh tay Hàn Trạc đang muốn rời giường, hôn lên chóp mũi anh, ôn thanh nói: "Hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi đi, em lái xe của anh, buổi chiều tan tầm cũng có thể tự lái xe về."

"Vậy được, trên đường chú ý an toàn, có chuyện thì gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em."

Hứa Thanh Nhiễm gật đầu: "Anh ngủ tiếp đi, em rửa mặt đi làm, sau hai ngày chờ em nghỉ, lúc ấy bác sĩ Hàn muốn đi làm, buổi sáng ngàn vạn lần đừng đánh thức em."

Hàn Trạc vốn đang có vài phần buồn ngủ, nghe Hứa Thanh Nhiễm nói đến đây, cười nói: "Thì ra Nhiễm Nhiễm nghĩ đến chuyện này."

Hứa Thanh Nhiễm mỉm cười ngọt ngào, tay chân nhẹ nhàng vào phòng tắm rửa mặt.

Ra khỏi phòng ngủ, Hứa Thanh Nhiễm nhẹ nhàng đóng cửa phòng, nhìn nam nhân trên giường, khóe môi cong lên.

Sinh hoạt như vậy, thật tốt.

Ở cửa tiểu khu, Hứa Thanh Nhiễm mua một cái bánh bao nhỏ với ly sữa đậu nành, xe dừng ở bãi đỗ xe trong trường.

Hôm nay là ngày thi cuối cùng, cô đã sớm cho học sinh tự học, còn hai môn khoa học tự nhiên, có ít thứ cần nhớ, Hứa Thanh Nhiễm cũng tùy ý để chúng tự làm.

Ăn xonh bữa sáng, kỳ thi buổi sáng bắt đầu.

Thi xong hai môn, buổi trưa giao bài tập nghỉ đông, còn lại là chủ nhiệm lớp tổ chức cho học sinh nghỉ, cũng như một số việc trong kỳ nghỉ và khai giảng năm sau.

Toàn Chức Cao Thủ


Vệ sinh xong phòng học, lớp học liền trống không. Chỉ còn bàn học bày biện chỉnh tề, bảng đen viết đầy kế hoạch nghỉ đông.

Hứa Thanh Nhiễm nhìn phòng học cười cười, khóa cửa.

Trước khi về nhà, Hứa Thanh Nhiễm lái xe đi một chuyến đến trung tâm thương mại, mua nguyên liệu nấu ăn, mua thêm đồ ăn vặt cô thích.

Về nhà, Hàn Trạc đã làm xong đồ ăn. Anh thấy cô mang nhiều đồ như vậy, chuẩn bị tới hỗ trợ, ai ngờ Hứa Thanh Nhiễm né tránh, một mình xách đồ vào cửa.

"Eo của anh không tốt, không thể mang đồ nặng."

Hàn Trạc sững sờ tại chỗ, "..."

Anh đến trước mặt Hứa Thanh Nhiễm, cô dựa vào sức của mình xách đồ tới tủ lạnh, khom lưng lấy thịt ra.

Hàn Trạc kéo cánh tay cô, trên mặt cực kỳ nghiêm túc: "Nhiễm Nhiễm, em có phải hiểu lầm hay không."

Vẻ mặt Hứa Thanh Nhiễm khó hiểu, tiếp tục cất đồ vào tủ lạnh: "Em hiểu lầm cái gì?"

Hàn Trạc nhướng mày, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, trực tiếp ôm ngang cô đến phòng ngủ: "Em không biết mình hiểu lầm cái gì?"

Cửa phòng ngủ bị một chân anh đạp mở toang, cách cửa có thể nghe thấy Hứa Thanh Nhiễm rầu rĩ hờn dỗi: "Hàn Trạc, eo của anh!"

Ánh mắt Hàn Trạc thâm trầm, cắn xương bả vai trắng nõn của Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, anh chỉ bị thương nhẹ, không phải thoát vị đĩa đêm, yên tâm, nửa đời sau của em hạnh phúc, vững vàng!"

Giữa trưa, Hàn Trạc chính là muốn chứng minh cho cô thấy rõ một chuyện.

Buổi chiều ba giờ, Hàn Trạc mặc một thân áo ngủ, sau khi đóng cửa ra khỏi phòng ngủ, Hứa Thanh Nhiễm vẫn còn ở trong tắm rửa.

Anh nhìn đồ ăn lạnh băng trên bàn cơm, tầm mắt lướt qua phòng ngủ, tay vẫn nhịn không được xoa eo.

Anh muốn chứng tỏ bản thân quá mức rồi..

Hàn Trạc hâm đồ ăn lại, Hứa Thanh Nhiễm cũng từ phòng ngủ ra. Vẻ mặt cô dịu dàng, nhìn đôi mắt của Hàn Trạc lại nhịn không được đỏ mặt.

Hàn Trạc cười khẽ: "Đồ ăn hâm lại rồi, chuẩn bị ăn cơm."

Hứa Thanh Nhiễm xoa bụng, lúc trước trong phòng ngủ Hàn Trạc nghe thấy cô đã đói đến mức bụng kêu, nhưng không chịu buông tha, bắt buộc cô nhận sai, buộc cô khóc đến vành mắt đỏ bừng mới bằng lòng bỏ qua.

Trải qua lần này, Hứa Thanh Nhiễm không dám nói về eo của Hàn Trạc nữa.

Không phải eo Hàn Trạc không được, là eo của cô không xứng với eo Hàn Trạc!

Hứa Thanh Nhiễm cúi đầu ngoan ngoãn vâng một tiếng, đến phòng bếp bưng đồ ăn mới hâm ra.

Cơm nước xong, hai người cùng nhau ở trong phòng bếp rửa chén.

Nói là rửa chén, nhưng vẫn là nháo nhiều hơn.

Nháo đến mức Hứa Thanh Nhiễm đỏ mặt.

Rửa chén xong, Hứa Thanh Nhiễm ôm máy tính đến thư phòng Hàn Trạc, còn nói không được tiến vào quấy rầy cô.

Hàn Trạc cong khóe môi, "Được, buổi tối nhớ ra ngoài ăn cơm, thuận tiện đi dạo."

Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, lúc này đã bốn giờ, hai người vừa mới ăn xong không lâu: "Được thôi, bây giờ em còn no."

Hàn Trạc nhướng mày cười, nhìn cô ôm máy tính trốn vào thư phòng.

Hứa Thanh Nhiễm mới vừa mở máy tính, thông báo tin nhắn trong điện thoại vang lên, là một dãy số xa lạ.

truyện sắc


【 Còn nhớ chỗ này không? 】

Phía dưới có một bức ảnh, hình như ở thư viện, trên kệ có rất nhiều cuốn sách được xếp ngay ngắn.

Hứa Thanh Nhiễm nhíu mày, trực tiếp kéo dãy số kia vào danh sách đen, sau đó xóa tin nhắn.

Nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành.

Hứa Thanh Nhiễm chỉ cảm thấy ghê tởm, càng thêm khinh thường mắt nhìn của bản thân đời trước

Nếu Tần Uông Dương thật sự yêu cô, sao có thể cùng Imie sinh con gái, thậm chí giấu diếm hai năm không nói cho cô.

Hiện tại nói chuyện tình cảm, chỉ do cô còn giá trị lợi dụng thôi.

8 giờ tối, Hàn Trạc dẫn Hứa Thanh Nhiễm đi ăn lẩu, sau khi ăn no đi dạo khu mua sắm để tiêu hóa.

Hứa Thanh Nhiễm ôm tay Hàn Trạc, lúc trước hai người đều bận việc, hình như đây là lần thứ hai khi họ dọn đến đi dạo trung tâm mua sắm.

Giống lần trước, Hàn Trạc dẫn cô đến tiệm trà sữa mua trà sữa nóng.

Sau khi đặt đơn, Hứa Thanh Nhiễm đột nhiên nhớ tới đoạn video tối hôm qua xem, liền cười hì hì nói với Hàn Trạc: "Bác sĩ Hàn, em muốn một ly trà sữa bobo vị khoai môn, không cần khoai môn không cần trà sữa."

(*) Bobo: Hôn

Vẻ mặt Hàn Trạc nghi hoặc nhìn cô tươi cười, tầm mắt quét về phía menu trong tiệm trà sữa, không có trà sữa mà Hứa Thanh Nhiễm nói.

"Ở đây có loại mà cô ấy nói không?"

Ánh mắt nhân viên cửa hàng mang theo ý cười: "Tiên sinh, nơi này không bán."

Hứa Thanh Nhiễm cũng cười theo nhân viên, Hàn Trạc sủng nịch nhìn cô: "Chúng ta tới chỗ khác mua một ly?"

Nhân viên tiệm trà sữa đưa cho Hứa Thanh Nhiễm ly trà sữa bobo vị khoai môn, Hứa Thanh Nhiễm cười nói một câu cảm ơn, nhìn Hàn Trạc nhẹ giọng nói một câu đồ ngốc.

Từ tiệm trà sữa ra, Hàn Trạc vẫn không hiểu.

Hứa Thanh Nhiễm hút một ngụm trà sữa, vừa cười vừa bẻ ngón tay giải thích: "Anh nói, một ly trà sữa bobo vị khoai môn, không có khoai môn, không có trà sữa, còn gì?"

Hàn Trạc lặp lại một lần, nghiêm túc suy nghĩ: "Không có khoai viên, không có trà sữa, còn dư lại.. bobo?"

Anh sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại.

Hứa Thanh Nhiễm uống trà sữa nhịn không được cười ta tiếng: "Bác sĩ Hàn có thời gian vẫn nên xem nhiều video, thả lỏng tâm tình?"

Hàn Trạc rũ mắt cười nhẹ, đột nhiên giữ chặt Hứa Thanh Nhiễm, cũng không bận tâm đang ở ngoài, hôn môi Hứa Thanh Nhiễm: "Thì ra Nhiễm Nhiễm muốn bobo, muốn nhiều ít đều có, tiệm trà sữa không bán, anh ở đây cho em miễn phí cả đời."

Gương mặt Hứa Thanh Nhiễm đỏ hồng, đẩy nam nhân mặt dày này ra, cúi đầu cắn ống hút theo thói quen: "Em hiện tại không cần!"

Hàn Trạc phụ họa theo: "Được, hiện tại không cần, về nhà rồi cần."

Hứa Thanh Nhiễm đỏ mặt trừng mắt, chợt buông lỏng tay anh ra.

Hàn Trạc phản ứng nhanh, giữ chặt tay cô, cố ý xuyên tạc: "Nóng lòng muốn về nhà như vậy? Vừa mới ăn lẩu, còn chưa tiêu hóa, phải đi dạo."

Hứa Thanh Nhiễm: "..."

Hai người định đi lên lầu, lầu một đều là trang phục nữ xa xỉ, chẳng hạn như trang sức châu báu và đồ trang điểm.

Hứa Thanh Nhiễm vốn định lên lầu 3 dành cho nam mua vài bộ quần áo cho Hàn Trạc, mới vừa đi vài bước đã bị chị hướng dẫn nhiệt tình kéo đến cửa hàng trang sức, giới thiệu vài món trang sức mới trong năm nay.

Hứa Thanh Nhiễm vốn định nói bọn họ không mua.

THÔNG TIN HỮU ÍCH
Chơi Thả Ga Nhận Thưởng Cực đã


Hàn Trạc cười kéo tay cô, thuận miệng nói: "Tùy tiện nhìn thử cũng không sao, chúng ta cũng không vội."

Nhân viên hướng dẫn mua sắm nhìn Hàn Trạc một cái, lập tức giữ chặt Hứa Thanh Nhiễm nhiệt tình giới thiệu: "Đúng thế, mua hay không mua cứ nói sau, tiểu thư có thể tùy tiện nhìn thử, nhìn trang sức chỗ chúng tôi thế nào, cô xem mấy cái vòng cổ này, tất cả đều làm từ bạch kim, hơn nữa là nhà thiết kế trứ danh.."

Cô gái nào nào có thể không thích xem trang sức, Hứa Thanh Nhiễm trộm nhìn Hàn Trạc một cái, thấy trên mặt anh cũng mang theo vài phần hứng thú, không có biểu tình không kiên nhẫn, vì thế cũng toàn tâm toàn ý nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu, thưởng thức trang sức.

Nhân viên vừa giới thiệu, vừa đem sản phẩm cho Hứa Thanh Nhiễm nhìn xem, khi nhìn Hứa Thanh Nhiễm cảm thấy hứng thú với sản phẩm, còn nhiệt tình bảo Hứa Thanh Nhiễm đeo lên thử.

Hứa Thanh Nhiễm thử mấy cái vòng cổ, trong đó cô rất thích một cái nạm kim cương vụn hình giọt nước đơn giản.

Ánh mắt cô sáng lên, mang trên cổ thích không buông tay, cười hỏi Hàn Trạc đẹp hay không.

Hàn Trạc ôn hòa gật đầu, đáy mắt sủng nịch, nhẹ giọng cười nói: "Thích không, anh mua cho em."

Nhân viên vừa nghe Hàn Trạc nói, ánh mắt không giống ban nãy, ngữ khí càng thêm nhiệt tình, khen khí chất Hứa Thanh Nhiễm mang vòng cổ đẹp như thế nào: "Hai vị, hiện tại chúng tôi có hoạt động mới, tuy vòng cổ Hứa tiểu thư coi trọng không ở trong phạm vi hoạt động, nhưng hai vị nếu muốn mua, tôi có thể cho hai vị chiết khấu thành viên giảm giá thấp nhất cho cả hai."

"Hơn nữa giá trang sức đang tăng lên, hiện tại giá vàng mỗi năm ở chỗ chúng tôi đều tăng cao, bây giờ hai người mua, sau này tuyệt đối là kiếm lời, hơn nữa gần ăn tết, cũng phải mua quà tặng nhau đúng không. Vòng cổ này rất thích hợp với khí chất và màu da của Hứa tiểu thư."

Hứa Thanh Nhiễm kỳ thật đã sớm động tâm, ánh mắt phát sáng.

Vốn dĩ cô cũng chuẩn bị mua, nhưng nhìn giá của vòng cổ, quả thực như có một chậu nước lạnh đổ từ đỉnh đầu xuống, tâm động trong mắt lập tức ảm đạm, cô gỡ vòng cổ trả cho nhân viên, có chút xấu hổ: "Xin lỗi, chúng tôi không mua."

Hàn Trạc giữ chặt Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm nếu thích cứ mau đi."

Hứa Thanh Nhiễm quật cường lắc đầu, "Em không thích, bỏ đi."

Đẹp là đẹp, nhưng giá thật sự là quá đắt, trong lòng Hứa Thanh Nhiễm yên lặng chửi thầm hai câu.

Hàn Trạc thấy thái độ Hứa Thanh Nhiễm kiên quyết, đành phải cười với nhân viên: "Ngại quá, chúng tôi không mua."

Tuy nhân viên có chút mất mát, nhưng vẫn vẫn duy trì vẻ tươi cười tiễn hai người đi, cũng cho Hàn Trạc một tấm thẻ hội viên: "Về sau hai vị muốn mua trang sức, có thể tới chỗ chúng tôi dùng thẻ hội viên này."

Hàn Trạc tùy tay để thẻ vào trong túi, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Đi thang máy tới lầu 3 khu trang phục, Hàn Trạc lấy thẻ hội viên ra nhìn, nhẹ giọng cười nói: "Nhiễm Nhiễm thật sự không thích vòng cổ kia sao, anh cảm thấy em đeo lên thật sự đẹp, hay chúng ta mua về?"

Hứa Thanh Nhiễm lắc đầu, gương mặt hơi đỏ lộ ra vẻ động lòng người, thanh âm nhu nhu, có chút tiếc nuối: "Đẹp thì đẹp, nhưng quá quý, ước chừng bằng hai tháng tiền lương của em."

Hàn Trạc xoa đầu Hứa Thanh Nhiễm, thở dài cười nói: "Nhiễm Nhiễm tiết kiệm cho gia đình như vậy, thật đúng là phúc khí của anh, anh mới vừa nhìn thấy một đôi tình nhân ở bên cạnh, cô gái làm nũng xin chàng trai mua, nếu vừa rồi Nhiễm Nhiễm cũng làm nũng như vậy, anh khẳng định sẽ mua cho em."

Hứa Thanh Nhiễm nhìn anh hừ hừ, vào một tiệm trang phục nam, chọn một bộ áo lông bảo nhân viên gỡ xuống: "Anh thử xem, em thấy anh mặc cái này sẽ rất đẹp."

Hàn Trạc nhận lấy quần áo nhân viên đưa qua, là áo lông màu trắng gạo, sờ lên rất thoải mái. Hàn Trạc ở trước gương đo thử, nhìn nữ nhân bên người: "Em thích?"

Hứa Thanh Nhiễm cười gật đầu: "Cảm giác giống với nam chính trong bộ phim Hàn em coi, rất tuấn tú."

"Để anh mặc thử." Hàn Trạc cởi áo lông vũ ra, cầm áo lông mới đi vào phòng thử đồ.

Nhân viên ngoài cửa trò chuyện với Hứa Thanh Nhiễm, nhân viên cười nói: "Tiểu thư, dáng người chồng cô thật đẹp, chiếc áo cô chọn gần đây rất được ưa chuộng đấy."

"Cái kia, anh ấy là bạn trai tôi, chúng tôi chưa kết hôn."

"Còn chưa kết hôn à, tiểu thư cô cần phải nắm chặt, bạn trai cô đẹp như vậy, lại nghe lời cô, nam nhân như thế phải nắm chặt."

Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm mang theo vài phần thẹn thùng, mỉm cười gật đầu với nhân viên: "Ừm, chúng tôi đã thương lượng rồi, chờ tháng 3 năm sau lãnh chứng."

Nhân viên cửa hàng hâm mộ nhìn cô: "Thật tốt, tôi hy vọng hai vị có thể sớm sinh quý tử."

Hàn Trạc thay áo lông ra, đôi mắt Hứa Thanh Nhiễm sáng lên nhìn anh, hai người cũng không nói chuyện nữa, đều tới chỗ anh.