Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 50



Lý Đại Thành ngăn ông lại: "Đại ca, huynh nói những thứ này không phải là coi chúng ta thành người ngoài hay sao, mấy nhà chúng ta nâng đỡ lẫn nhau một đường hướng nam, tiền tài sao có thể phân rõ ràng như vậy.” Ngư Nương ở trong lòng yên lặng tính toán, chỗ ở một người ba mươi văn, ba mươi lăm người chính là một ngàn lẻ năm mươi văn tiền.

Bánh hai mươi xu một cái, năm mươi cái bánh là một ngàn xu. Canh trứng hoa mười văn một chén, ba mươi lăm bát canh trứng hoa chính là ba trăm năm mươi đồng tiền.

Cộng lại tổng cộng hai ngàn bốn trăm văn tiền, một ngàn văn tiền có thể đổi được một lượng bạc, hiện tại bởi vì thiên hạ đại loạn, bạc không dễ đổi, ước chừng một ngàn hai trăm văn tiền có thể đổi một lượng bạc.

Như vậy tính ra, chỉ riêng chỗ ở và ăn uống đêm nay đã tiêu tốn hai lượng bạc. Tiêu tiền hào phóng như vậy, có thể thấy được nhà mình vẫn có chút tài sản. Tiểu nhị khách điếm bưng thức ăn lên, bên trong là bánh và canh trứng hoa, không có một chút mùi thịt, nhưng cũng may số lượng đủ, một đứa bé ăn một cái bánh, uống một chén canh trứng hoa khẳng định có thể ăn no. Ngư Nương uống một ngụm canh trứng hoa nóng hổi, mặn thơm ngon miệng, so với bánh khô cứng ngon hơn nhiều.

Trăng tròn lóe lên bầu trời, rời khỏi nhà đã hơn mười ngày, Tết Trung thu đang đến gần, trung thu năm nay đã định sẵn phải gắn liền với đường chạy nạn. Ngư Nương có lúc tiếc nuối nghĩ, nàng tái sinh hình như cũng không có tác dụng gì.

Mấy năm trước tuổi còn nhỏ, Trần thị quản nàng rất chặt, ngay cả trấn cũng không cho nàng đi ra ngoài.

Về sau rốt cục lớn lên một chút, Ngư Nương mượn tri thức kiếp trước bộc lộ một chút thông tuệ nhỏ, kết quả vẫn không làm người nhà thay đổi cách nhìn, không uống cháo khoai lang thì liền ăn dưa muối.

Rốt cục trên đường chạy nạn, mình lại có ngón tay vàng, Ngư Nương nhớ lại kiếp trước hơn nửa đêm trốn trong chăn xem tiểu thuyết, trong lòng hơi có chút kích động, chẳng lẽ chạy trốn mới là khởi đầu của sự nghiệp đại nữ chủ của nàng sao?

Nhưng khi nhìn thấy nạn dân trên đường, cả đám đều mặt vàng gầy trơ xương, đói đến cơ hồ không đi được đường, khắp nơi đào rễ rau dại ăn. Ngư Nương trong lòng khó chịu đến cực điểm, lại phát hiện mình cái gì cũng không làm được.



Nàng không có bản lĩnh, không thể hô hào nạn dân đi tạo phản lật đổ hoàng đế ngu ngốc, nhưng cũng không thể đại phát từ bi phân phát lương thực cho nạn dân.

Trong thời đại này, nàng chỉ là một người bình thường, hết thảy, đều chỉ là nàng suy nghĩ khác thường mà thôi, có thể bảo vệ người nhà của mình đã xem như rất tốt rồi.

Dùng cơm xong, nhóm Ngư Nương vào phòng ở, nam nữ tách ra, Trần thị dẫn Ngư Nương đi ngủ.

Tiểu nhị đưa nước nóng, Trần thị ở sau bình phong lau chùi cho Ngư Nương. Ngư Nương cười né tránh: "Nương, ngứa quá, để con tự mình chà.” Trần thị tức giận nói với nàng: "Con tự mình tắm đến khi nào, nương tắm cho con cho nhanh, ở trên xe lừa ngủ lâu như vậy, thật vất vả mới có thể ngủ trên giường, còn không mau tìm một chỗ mà nằm xuống.”

Buổi tối, Ngư Nương dựa vào Trần thị ngủ: "Nương, ngươi nói khi nào chúng ta có thể qua Lan giang?"

Trần thị mấy ngày nay đi lại mệt mỏi, không có tinh lực tốt như Ngư Nương, sớm đã ngủ thiếp đi .

Ngư nương lại hô vài tiếng, thấy Trần thị không để ý tới nàng, ngáp một cái, cũng nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Ngư Nương bị Trần thị đánh thức, Ngư Nương vuốt mái tóc rối bời của mình, nói với Trần thị: "Nương, nếu không nương cạo hết tóc cho con đi! Mười ngày không gội đầu con khó chịu quá."

Trần thị vỗ gáy nàng một cái: "Trong đầu con cả ngày đều nghĩ cái gì đấy? Chỉ có tiểu ni cô trong chùa mới có thể cạo trọc đầu, còn muốn đi làm ni cô à?”