Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly Tinh

Chương 51



Mắt thấy kỳ hạn mười ngày đã sắp đến, Trần Đại Dũng lại vẫn chưa lấy được kính bát quái. Làm sao bây giờ? Hắn gấp đến độ bể đầu sứt trán! Đạo trưởng không biết tại sao lại phát hiện chuyện hắn trộm đuôi hồ ly, đuổi hắn khỏi đạo quán.

Trần Đại Dũng tính tình đơn giản, đã muốn là làm, ôm cây cột, sống chết cũng không rời đi! Lão đạo giỏi đối phó với yêu quái, nhưng đối với người, nhất là với một kẻ cơ bắp như Trần Đại Dũng thì không có cách nào! Người này thân thể cường tráng, đánh không lại, mắng cũng không đi!

Đạo trưởng ngẩng mặt lên trời thở dài, mắng to hồ yêu, hủy hoại lòng người, bất đắc dĩ đành phải để hắn tiếp tục ở lại.

Sau đó Trần Đại Dũng làm việc gì, cũng nhìn chằm chằm vào ngực đạo trưởng, mắt lóe ánh xanh, nhìn chằm chằm khiến đạo trưởng lạnh cả người.

Rồi lại thử dò xét, Trần Đại Dũng thật thà, tất nhiên đấu không lại đạo trưởng, thử một lần, đạo trưởng biết rõ ngọn nguồn giận đến cắn răng, liều chết bảo vệ kính bát quái trước ngực, vì vậy mấy ngày qua, Trần Đại Dũng không có cơ hội.

Trần Đại Dũng vốn định phát huy tinh thần bám giết không tha, kiên trì đến cuối, thế nhưng thời gian không nhiều, mắt thấy ngày mai chính là ngày đại kiếp của Thư Nhan, hắn nóng lòng, giậm chân một cái, liều mạng vậy!

“Trần Đại Dũng! Ngươi thật to gan, buông bần đạo ra, buông bần đạo ra!” Chỉ thấy lão đạo toàn thân bị trói chặt như kén.

Trần Đại Dũng lần đầu tiên trói người, chột dạ ngập ngừng nói: “Đạo trưởng, ngươi đừng tức giận, ta cũng là bất đắc dĩ! Chờ chuyện xong xuôi, ta sẽ tự bồi tội với ngươi! Đến lúc đó ta để ngươi đánh!” Gỡ kính bát quái trước ngực đạo trưởng xuống, giống như sợ đụng hư bỏ vào trong ngực.

“Trần Đại Dũng! Ngươi làm vậy không tuân theo thiên ý, ắt bị trời phạt!” Đạo trưởng giận đến gào thét.

“Đạo trưởng, ta chỉ không muốn Thư. . . . .cô nương bị thương tổn! Ngày mai ta sẽ trở lại, cởi trói cho đạo trưởng, chịu tội với ngươi!” Nói xong, liền đi ra ngoài.

“Trần Đại Dũng! Chỉ sợ ngày mai ngươi không về được!” Đạo chưởng quát một tiếng chói tai.

Trần Đại Dũng dừng cước bộ, xoay đầu lại, cười nói: “Đạo trưởng, ngươi yên tâm, ta trói không chặt, chờ ngày mai ta trở lại liền giúp ngươi.”

Đạo trưởng giãy giụa, một chút khe hở không có, mạch máu không thông, vậy mà còn nói trói không chặt!

Không có biện pháp, Trần Đại Dũng lần đầu tiên trói người, lực đạo nặng nhẹ không khỏi đắn đo, ai bảo trước kia hắn chỉ trói động vật.

“Đại Dũng, ngươi bị hồ yêu mê hoặc tâm chí, ta không trách ngươi! Có một chuyện, ngươi nhất định phải biết!” Đạo trưởng vội vã nói, “Ngươi lần này đi lành ít dữ nhiều! Hồ yêu kia muốn dùng kính bát quát ngăn trở sét đánh, nhưng cần một người không sợ chết cầm kính bát quái trong tay mới được! Kính này tuy là bảo vật, nhưng lửa thiên lôi uy lực cỡ nào, đến lúc đó chỉ sợ linh hồn ngươi cũng tiêu tan!”