Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 59



---

Hôm nay, Tất cảcác sinh viên của General sẽ quay lại trường học sau một thời gian dài nghỉ học.Từ sáng sớm, các trường đã náo loạn. Nhật Anh đã phát ra thông báo “ Giữa tôivà sinh viên khoa Thiết kế A1 không có gì cả! Từ giờ mọi người hãy thôi nói cáctin đồn và tập trung vào chuyện khác đi.” Vừa nghe được thông báo đó, các nữsinh viên đang buồn chán đều vui vẻ hẳn lên. Nhưng trong sự vui vẻ đó lại tồn tạihàng trăm tin đồn mới. Hôm Party, ai nấy đều chứng kiến cảnh tượng tỏ tình, vậymà sau kì nghỉ mọi thứ lại trở về đúng quỹ đạo. Rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyệngì?

.

Giữa hàng trămsinh viên đang bàn tán sôi nổi. Thì chiếc xe BMW màu đen tiến vào học viện. Tấtcả đều xúm vào quanh chiếc xe. Vì họ biết trong xe là ai, điều đó không còn gìlạ với các sinh viên đã học ở đây lâu. Từ trong xe, Bảo Duy bước xuống, anhquay lại phía sau, dơ tay ra để bàn tay khác nắm lấy. Các nữ sinh đều kì lạ,nhòm ngó bên trong nhân vật may mắn đó. My nắm lấy tay Duy từ từ bước ra. Khôngkhí học viện lại trở nên căng thẳng. Nhưng Duy với nắm tay bạn gái bước đi ungdung trước hàng trăm câu hỏi.

-Tạisao? Tại sao lại như vậy? – Cả học viện đau lòng.

Duy làm như vậycàng không biết đã gây cho My thêm nhiều tin xấu. My bước vào lớp, ánh mắt thùhằn, tức giận hơn mọi ngày đổ dồn về cô. My cố gắng không quan tâm, ngồi xuốngchỗ của mình. Lúc này cô mới để ý, trên bàn và cả trên bàn chằng chịt các chữviết. “ Huyền My chia tay Bảo Duy đi” “ Huyền My con hồ ly tinh” “ Đứa con gáilẳng lơ, tại sao đối xử với Nhật Anh như vậy?”…My tức giận cầm lấy giẻ lau bảng

-Aiđã viết những thứ này – My gào lên

Các sinh viên vẫnlàm ngơ, coi như không biết gì. My càng tức giận, nhưng chỉ biết ôm hận trở vềchỗ cũ. Ngọc Hân ngồi xuống bên cạnh cô, khuôn mặt nghiêm trọng, tra hỏi.

-Cólẽ bạn không nên đến trường trong mấy ngày này. Đợi tin đồn lắng xuống đã.

My khó hiểuquay ra hỏi

-Tinđồn gì? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Ngọc Hân thởdài

-Cảhọc viện đang tung tin đồn. Bạn đùa giỡn với tình cảm của Nhật Anh, bây giờ lạiyêu Bảo Duy nên số người anti của bạn đang tăng lên rất nhất nhanh, gần như cảhọc viện rồi.

My dứt khoát.

-Tạisao họ có thể nói như vậy? Giữa mình và Nhật Anh không có gì hết.

Ngọc Hân khôngcòn nói gì nữa. Hân đứng lên trở về chỗ cũ của mình để bắt đầu tiết học. Hômnay, My học không vào đầu chút nào, không khí căng thẳng của lớp học còn khiếncho các giáo sư giảng xong muốn nhanh chóng rời khỏi càng sớm càng tốt. Thờigian kết thúc các tiết học đối với My như 5 ngày vậy. Cô mệt mỏi bước xuốngcanteen. Cô tiến lại gần máy pha cà phê, lấy cho mình một ly rồi ngồi xuốngbàn. Bỗng nhiên, Yến Nhi cũng ngồi xuống cùng cô. Ánh mắt sâu thẳm, nhìn thẳngvào My.

-Tôibiết chuyện của chị và Bảo Duy. Trông hai người thật hạnh phúc đó.

My mệt mỏi đặtcốc cà phê xuống bàn. Ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng bị làm phiền, vậy cô phải sốngnhư nào trong cái nơi đáng sợ hơn cả địa ngục như này. My không trả lời. YếnNhi tiếp tục mỉa mai.

-Chịcũng thật ghê gớm. Chị đùa giỡn tình cảm của Nhật Anh đến nỗi anh ấy phải tạmnghỉ học ở đây một thời gian. Quay lại General làm việc.

- Nhưng tôi sẽ cảnh cáo chị lần đầu. Chị phảimau chóng rời xa Duy, không thì tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu.

Nói xong YếnNhi đứng lên đi luôn. My cầm luôn ly cà phê uống một ngụm lớn, rồi đặt mạnh lyxuống bàn tức giận.

.

Một ngày học mệtmỏi ở học viện đã kết thúc. Các sinh viên trở về nhà, ai cũng có kẻ đưa ngườiđón bằng ô tô. My đi ra cổng trường, Duy đang ở đó đợi cô. Anh dang rộng cánhtay, My hiểu ý chạy đến ôm Duy ngay.

-Anhnhớ em quá đi! Đã 10 tiếng anh không được gặp em rồi.

My cả ngày buồnchán, vừa gặp được Duy là tan biến hết. Duy mở cửa xe cho cô, và còn thắt cảdây an toàn nữa. Rồi anh nhanh chóng khởi động xe, đưa My về nhà. Trên đường về,thấy thái độ của My kì lạ, anh lo lắng.

-Saomà buồn vậy?

My chán nảnđáp.

-Tấtcả là tại anh. Bây giờ ở nữ sinh ở học viện đều ghét em hết rồi.

Nhật Anh bật cười.

-Khôngsao đâu! Có anh bảo vệ em mà.

My bó tay trướctính cố chấp của Duy. Khoa của anh cách khoa của cô một dãy nhà thì làm sao hiểunổi áp lực của cô. Lát sau, Xe dừng lại trước cửa nhà cô. Cô bước xuống xe, từtrong xe Duy nói chào tạm biệt. Phải để cho anh khởi động xe đi hẳn My mới địnhvào nhà. Nhưng cô lại nhìn sang căn nhà bên cạnh, có lẽ cô vẫn còn cảm thấy cólỗi, nên muốn xin lỗi anh chân thành. Cô bước sang gõ cửa. Từ trong nhà một bácgái tuổi trung niên bước ra mở cửa.

-Báclà ai? – My hỏi

Người phụ nữnhìn qua My. Rồi đáp

-Talà chủ nhà này.

My càng thấy kìlạ.

-Khôngphải chủ nhà này là một người con trai sao?

-À!Cháu đang nói anh chàng tuấn tú đó sao? Ngày hôm qua! Cậu ấy đã bán lại căn nhànày cho ta rồi.

My không hỏi gìnữa. Chỉ lặng lẽ trở về nhà. Cô nghĩ anh cần thời gian để quên đi cô. 8 giờ tối,My đang ngồi xem phim tại phòng khách thì nhận được một số điện thoại lạ.Cô bấmtrả lời

-Côlà con gái của ông Trần Nguyên Hùng phải không

My đáp

-Đúngvậy.

Đầu dây bên kiatrả lời:

-Vàolúc 7 giờ tối hôm nay. Ông Trần Nguyên Hùng đã gặp tai nạn. Cô mau đến bệnh việnvà chuẩn bị tinh thần cho việc xấu nhất.

Điện thoại trên tay My, bỗng nhiên rơi xuống đất. Cô ngã khụy xuống đất,tinh thần không còn ổn định. Cực kì bối rối, nhưng vẫn cố đứng lên chạy rangoài quốc lộ, bắt lấy một chiếc taxi đi thật nhanh đến bệnh viện

----

Tại bệnh viện.

My vừa đến, đã gấp gáp tìm phòng bệnh.Chị y tá nói

-Bệnhnhân đang trong phòng cấp cứu.

Nói rồi My chạy thật nhanh đi. Lúc này, bác sĩ cũng vừa bước ra từphòng phẫu thuật. Sắc mặt không có gì vui. My chạy đến hỏi dồn

-Bácsĩ ba tôi sao rồi?

Bácsĩ lắc đầu

-Chúngtôi đã cố gắng hết sức! Ông ấy sẽ trong tình trạng hôn mê không biết bao giờ sẽ tỉnh lại. Bây giờ chỉ có thểtrông đợi vào may mắn thôi.

My nghe như sét đánh ngang tai. Cô gào lên

-Ýông là ba tôi sẽ sống như người thực vật sao?

Bác sĩ cố động viên

-Cháuđừng quá kích động. Do ông ấy bị bệnh lâu ngày nên mới vậy.

My sốc, cô đứng không còn vững. Tại sao ngày này lại đến sớm như vậy.Cô còn muốn trò chuyện, muốn tâm sự, còn nhiều chuyện mà cô chưa kịp nói với bamà. Tại sao lại như vậy. Điện thoại My lại rung lên.

-Chàocô! Chúng tôi từ đồn cảnh sát gọi tới. Chúng tôi đang trong quá trình điều travề vụ tai nạn của ông Nguyên Hùng. Sẽ có kết quả sớm, nên cô và người nhà khôngnên lo lắng quá nhiều.

My không trả lời, chỉ buông chiếc điện thoại trên tay xuống đất. Cô vừakhóc vừa tiến vào phòng bệnh. Ba cô đang nằm đó, chằng chịt những dây chuyền nướcvà ông đang thở ô xi. My ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Nắm lấy tay ba,

-Ba!Ba tỉnh lại đi. Con không muốn nhìn thấy ba như vậy. Ba đừng rời xa con và mẹđược không?

My vừa nói vừa khóc tuyệt vọng, bàn tay của ba cô áp sát vào mặt cô đượcrửa qua bằng nước mắt. Lúc này, phía cửa bệnh viện một người con gái đứng nhìnqua khe cửa, khóe miệng nhếch lên.

-Emgái! Cứ chờ đi. Còn nhiều thứ để xem lắm.