Nhân Tổ

Chương 561: Gia nhập Thánh tộc.



Tôn Kỳ nhìn bọn chúng, tỏ ra khó hiểu nói:

“Chư vị đều là đỉnh tiêm Yêu Hoàng, cho dù đi đến đâu cũng có một chỗ cắm dùi, việc gì phải gia nhập Thánh tộc?”

“Haizzz.” Nghe hỏi, Ma Bằng Vương thở dài, thành thật nói: “Nói là nói như vậy. Nhưng bọn ta là tân tấn Yêu Hoàng, lãnh thổ khắp Yêu giới đã phân chia xong. Muốn có lãnh thổ riêng? Khó!”

Tôn Kỳ nghe vậy thì cười lớn:

“Các vị nói đùa! Giống như ta này, tự đánh ra một mảnh giang sơn, có gì khó?! Mấy tên như Tham Thiềm Hoàng, các vị chẳng lẽ không đánh chết được.”

“Không giống! Bọn ta bị kìm kẹp.” Ma Bằng Vương hạ thấp giọng ẩn ý nói.

“Là bọn hắn?” Tôn Kỳ hỏi.

Ma Bằng Vương gật đầu.

“Bọn hắn phát hiện ra sao?” Tôn Kỳ lại hỏi.

Ma Bằng Vương lắc đầu:

“Không có! nếu không bọn ta đã sớm bị vây giết. Nhưng có thể đã nghi ngờ. Thử nghĩ một chút: sau khi sinh vật Vực Sâu bị tiêu diệt, đột nhiên xuất hiện vài vị tân tấn Yêu Hoàng mà lại thực lực cực cường. Không bị nghi ngờ mới là lạ.”

Tôn Kỳ gật đầu, lời này có lý, nếu là hắn, hắn cũng nghi ngờ.

“Còn ta?!” Tôn Kỳ tự chỉ mình hỏi.

“Có lẽ không sao?!” Ma Bằng Vương nói, sau đó giải thích: “Huynh xuất thế cùng với cái chết của huynh cách nhau những 500 năm, rất khó để liên hệ với nhau.”

“Vậy các vị đến chỗ ta chẳng phải sẽ khiến ta bị nghi ngờ?!” Tôn Kỳ lạnh giọng, ánh mắt sắc bén.

“Huyết Ngục huynh đừng nói như vậy! bọn ta cũng không còn cách nào khác. Bọn ta cần được tẩy trắng thân phận. Huyết Ngục huynh bịa ra cái gọi là Thánh tộc thật là diệu. Bọn ta cũng muốn thành Thánh tộc.”

“Hừ! Các ngươi muốn lợi dụng ta?” Tôn Kỳ giọng càng sắc.

“Ha, ha… Huyết Ngục huynh xin đừng nói vậy. Đối với huynh cũng là chuyện tốt.” Ma Bằng Vương tươi cười nói.

“Nói nghe thử.” Tôn Kỳ cười lạnh nói.

“Năm chúng ta cộng thêm Huyết Ngục huynh nếu đều là Thánh tộc, vậy thì sẽ là một cỗ thế lực không nhỏ, đủ sức đứng ngang hàng với bọn Tứ Phương Thần Thú. Cho dù sau này bị phát hiện ra thân phận, bọn chúng cũng không dám manh động. Chúng ta trước kia thất bại cũng vì quá phân mảnh, không chân thành hợp tác bị bọn chúng lần lượt đánh bại. Nhưng nếu bây giờ chúng ta cùng một tộc vậy thì mọi chuyện đều tốt.” Ma Bằng Vương thành thật nói.

“Dụ con nít sao?!” Tôn Kỳ hừ lạnh, sát khí lượn lờ. “Nếu tốt như vậy, sao các ngươi không tự mình làm, đến chỗ ta làm gì. Năm tên các ngươi đủ sức chống lên cả bầu trời. Các ngươi rõ ràng là muốn kéo ta xuống nước.”

Thấy Tôn Kỳ nổi giận, Ma Bằng Vương vội giải thích:

“Huyết Ngục huynh bình tĩnh, bọn ta là thật lòng muốn liên minh, không hề có ý kéo Huyết Ngục huynh cùng xuống nước.

Huyết Ngục huynh thử nghĩ xem, bây giờ huynh không bị nghi ngờ nhưng biết đâu có một ngày bọn chúng phát hiện ra huynh. Lúc đó huynh không phải sẽ gặp nguy hiểm sao?

Trông chờ vào may mắn, chi bằng chúng ta chủ động thành lập liên minh, sau này bọn chúng có phát hiện hay không thì cũng không quan trọng.

Ta tin tưởng Huyết Ngục huynh là kẻ thông minh, sẽ không bị động chờ may.”

Tôn Kỳ nghe vậy, sát khí giảm mạnh, gãi cằm suy tư, lời của Ma Bằng Vương không phải không có lý. Hắn cũng thích chủ động hơn là bị động chờ may.

“Lời ngươi nói cũng không sai.”

Thấy Tôn Kỳ nhẹ giọng, đám Ma Bằng Vương thở phào, chuyện này coi như xong.

Tôn Kỳ cần có đồng bọn, đám Chúa tể muốn tẩy trắng thân phận. Vậy là hai bên đồng thuận.

“Được! nếu các vị muốn gia nhập Thánh tộc cũng được. Nhưng cần có điều kiện. Thánh tộc mặc dù do ta bịa ra nhưng không phải nói gia nhập là gia nhập. Như vậy thì ta còn đâu mặt mũi.” Tôn Kỳ dứt khoát nói.

“Điều kiện là gì?” Ma Bằng Vương cười hỏi. Hắn tin tưởng với thực lực của mình, không có mấy điều kiện làm khó được bọn hắn.

“Các vị cần chứng tỏ thực lực, trí tuệ bản thân.” Tôn Kỳ nói.

“Nói chi tiết một chút đi.” Tê Hoàng Vương nói.

Tôn Kỳ gãi gãi cằm, suy nghĩ một chút nói:

“Các vị hãy mang đến đây một vật có thể chứng minh khả năng bản thân. Tỉ như: Long Châu của Hải Vương, trứng Cao Bằng tộc, da của Thôn Thiên Huyền Mãng… hay như...”

Tôn Kỳ nói đến đây sắc mặt hơi tối đi, nghiến răng gằn từng chữ:

“Mi tâm của ta!”

Nghe đến đây đám Ma Bằng Vương không khỏi nhìn nhau, mỗi đề mục Tôn Kỳ đưa ra đều cực khó, đặc biệt là mi tâm của Tôn Kỳ. Nghe nói đó là một bộ xương Nhân tộc bất hủ bất diệt, sau khi Cốt Sơn Vương bị giết, bộ xương rơi vào tay Thanh Long. Trải qua 500 năm, tin tức bộ xương đã không còn. Nhưng khả năng lớn là vẫn nằm trong tay Thanh Long hoặc ba thần thú còn lại. Dù là ai thì khả năng đoạt lấy cũng rất khó.

“Mấy thứ đầu có thể, nhưng mi tâm của Huyết Ngục huynh thì...” Ma Bằng Vương ngập ngừng, không cần nói hết, ý đã rất rõ.

Tôn Kỳ xua tay cắt ngang:

“Yên tâm! ta sẽ không để các vị thiệt. Như vậy đi! ta đã nghĩ kỹ. Để liên minh thêm bền chặt, chúng ta hãy cùng nhau kết huynh đệ, cùng nhau xưng Thánh.”

“Xưng Thánh?”

“Phải! cùng nhau xưng Thánh, bố cáo thiên hạ, uy hiếp thập phương.” Tôn Kỳ hào hứng nói.

Đám Ma Bằng Vương hít một hơi sâu.

“Việc này có lẽ hơi quá!”

“Không quá đáng! chúng ta đã nhẫn nhịn quá lâu. Khiến cho bọn chúng cứ nghĩ chúng ta là mèo bệnh, cần giương móng vuốt nói cho bọn chúng biết chúng ta là hổ. Đụng vào chúng ta, bọn chúng sẽ không được yên.” Tôn Kỳ càng nói càng hào hứng.

Đám Ma Bằng Vương khẽ đưa mắt nhìn nhau, lời Tôn Kỳ không sai, bọn hắn đúng là đã nhẫn nhịn quá lâu, tức khí chứa đầy một bụng, cũng cần giải tỏa.

Tôn Kỳ tiếp tục:

“Nếu đã kết huynh đệ, vậy thì cần phải có phân chia trên dưới. Nếu dựa vào thực lực, chỉ sợ chúng ta đánh nhau ba ngày ba đêm cũng không phân được thắng bại, lại còn tổn thương hòa khí. Chi bằng lấy thời hạn một tháng, dùng trí dùng lực, ai có thể lấy được món đồ quý giá nhất, vậy thì kẻ đó làm huynh.”

Đám Ma Bằng Vương nhìn nhau, suy nghĩ một thoáng, gật đầu, đây cũng là một cách hay.

“Được! cứ như vậy đi.” bọn chúng đồng thanh.

Tất cả vỗ tay lập thành ước định.

Đúng lúc này có tiếng cười vang trời đất.

“Có thể cho bọn ta cùng tham gia?”

Từ chân trời, xuất hiện hai bóng hình sánh vai mà đến.

Tôn Kỳ nhíu mày.

Khí tức hai tên này cực cường, không kém gì hắn, quan trọng là vì sao bọn chúng lại biết được? hắn rõ ràng đã dò xét cẩn thận xung quanh.

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn Ma Bằng Vương.

Ma Bằng Vương sắc mặt cũng không tốt là mấy, khẽ lắc đầu.

“Bọn ta thực sự không biết hai tên này là ai?”

Một thoáng sau, hai tên này đã đứng tại chỗ bọn Tôn Kỳ. Tôn Kỳ có thời gian quan sát tỉ mỉ bọn hắn.

Một tên giống khỉ, dáng người cao lớn nhanh nhẹn, bộ lông mềm mại bóng mượt, mặt đỏ như uống rượu, đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh, đặc biệt là có sáu cái tai.

Một tên thân người đầu hươu, cặp sừng lớn đen nhánh, đôi mắt như sao trời, khí tức như ẩn như hiện thâm sâu khó lường.

“Các ngươi là ai?” Mộng Vương lạnh giọng hỏi. Từ nãy đến giờ Mộng Vương vẫn luôn hiền hòa ngây ngô, nhưng khi hai tên này xuất hiện, hắn lập tức thay đổi thái độ, hắn cảm thấy nguy hiểm!

“Ta gọi Lục Nhĩ Hầu Vương, ta trời sinh tai thính mắt tinh, nhìn nghe bốn phương vạn dặm. Vô tình nghe được chuyện của các vị. Xin thứ lỗi!” Lục Nhĩ Hầu Vương cười thân thiện nói.

Sau đó hắn chỉ tên đồng bọn.

“Đây là Ô Nhung Vương, ta mới quen không lâu, cũng không biết gì.”

Ô Nhung Vương gật đầu coi như chào hỏi, cũng không có ý giới thiệu.

Lục Nhĩ Hầu Vương tiếp tục:

“Ta nghe các vị nói chuyện. Cảm thấy hứng thú, hai ta cũng muốn gia nhập Thánh tộc.”

“Nếu cho không thì sao?” Tôn Kỳ lạnh giọng.

“Không cho cũng không sao. Nhưng nếu như Thanh Long biết thân phận các vị, vậy thì...” Lục Nhĩ Hầu Vương cười nói.

“Uy hiếp bọn ta sao?! Nếu ngươi nói ra chính các ngươi cũng không được tốt đẹp, đừng tưởng bọn ta không biết, các ngươi cũng là...” Ma Bằng Vương hừ lạnh.

Đến bây giờ còn không nhận ra hai tên này là sinh vật Vực Sâu, vậy thì bọn hắn sống cũng uổng.

“Hắc, hắc… tùy ý thôi! hai bọn ta độc lai độc vãng, vô danh vô phận. Cho dù có bị phát hiện, bọn chúng cũng rất khó làm gì được bọn ta. Nhưng còn các vị sẽ không dễ dàng như vậy. Nhất là Huyết Ngục huynh đệ đây!” Lục Nhĩ Hầu Vương cười nói, vừa phân tích vừa đe dọa.

“Hừ!” Tôn Kỳ hừ lạnh, siết chặt nắm đấm.

Hắn không ngờ mọi chuyện lại rắc rối như vậy. Chỉ muốn an nhiên làm một vị bá chủ, không ngờ đám bất tử này xuất hiện cắn chân hắn.

Nếu không đồng ý, đám này có thể bán đứng hắn. Tôn Kỳ chỉ có thể đồng ý:

“Được! nếu ngươi đã nói như vậy, ta còn gì để từ chối.”

“Ha, ha… vậy thì xin ra mắt các huynh đệ.” Lục Nhĩ Hầu Vương cười sảng khoái.

“Hừ! đừng vội xưng huynh gọi đệ, qua được thử thách rồi hẵng nói.” Tôn Kỳ hừ lạnh nói.

“Ha, ha… chuyện nhỏ mà thôi. Tranh thủ thời gian, ta đi trước thực hiện.” Lục Nhĩ Hầu Vương cười lớn, một bước đằng không đã biến mất tại chân trời. Ô Nhung Vương thoắt một cái biến mất tại chỗ, đi một cái khác phương hướng.

“Vậy bọn ta cũng không làm phiền Huyết Ngục huynh nữa.” Ma Bằng Vương lên tiếng, không muốn chậm chân, nhanh chóng cáo từ.

Năm bọn hắn chia năm phương hướng, biến mất trong áng mây.

Chỉ còn một mình Tôn Kỳ tại chỗ, hắn đứng chắp tay sau lưng nhìn trời cao. Các ngươi cũng thật giỏi tính toán!