Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 205



Đúng là chịu không nổi, Nhan Nhã Quỳnh cau may giật giật quân áo bệnh nhân trên người, nói với Giang Anh Tuấn: “Anh Minh tạm thời nên tránh đi một chút, tôi muốn rửa mặt.

Nói xong cũng mặc kệ anh có phản ứng gì, vẻ mặt lạnh lùng, tự mình đi tới phòng tắm.

“Đồ ngốc…

Nhìn Nhan Nhã Quỳnh chạy lạch bạch đến phòng tắm, biến mất khỏi tâm mắt của mình, Giang Anh Tuấn không nhịn được cười khế một tiếng, trong con ngươi sâu thẳm là nồng đậm tình yêu thương và cưng chiều.

Anh đứng dậy, quay người rời khỏi phòng, nếu không phải sợ cô phản ứng thái quá, anh thực sự muốn ở lại trong phòng bệnh.

Cảnh tượng người đẹp đi tắm không phải dễ dàng được nhìn thấy đâu.

Trong văn phòng tổng giám đốc của TQT, NhanKiến Định bắt chéo chân, tay để trên bụng có quy củ, màn hình máy tính trước mặt hiện lên cảnh trong khách sạn, Trần Nhật Linh ở trong phòng, bấm vào thời gian mở ra, cảnh tượng là một đống người đang đập cửa phòng tắm, đủ loại ngôn từ tục tĩu truyền ra từ video.

NhanKiến Định nhếch miệng, ác ý trong mắt không hề che giấu, không bao lâu sau, Vũ Tuyết Phương được đỡ đi vào phòng, sau một hồi thương lượng, tất cả phòng viên đều rời đi.

Kiên nhẫn nghe hai người họ đối thoại, thẳng cho đến khi Trần Nhật Linh mở cửa đi ra, anh mới cau mày nhìn xuống tài liệu đang xử lý trong tay, nghe hai người trong video nói không sót một chữ.

NhanKiến Định nhíu mày, tắt video đi, cầm điện thoại trên bàn gọi cho Chu Thanh: “Sau nửa tiếng nữa, công bố ảnh chụp ra ngoài, sau hai giờ phát tán toàn bộ video, chia làm năm lần, mỗi lần cách nhau một tiếng.”

“Vâng, tổng giám đốc yên tâm”

Đâu dây bên kia truyền tới giọng nói có chút suy yếu của Chu Thanh, lần trước bị đánh còn chưa hoàn toàn khỏi, lúc này đi đường cũng thấy hơi đau.

Eo bị tổn thương nghiêm trọng nhất, trong mắt Chu Thanh như thoáng hiện tia lạnh.



NhanKiến Định dựa vào ghế nhìn tòa cao ốc cách đó không xa, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, nếu nhà họ Trần đã muốn chơi, vậy anh sẽ từ từ chơi với họ, cũng phải khiến anh thỏa mãn nữa chứ.

Trong biệt thự nhà họ Trần, Hải Phúc đặt Trân Nhật Linh lên ghế sofa ở phòng khách. Lúc này, quần áo trên người cô ta nhăn nhúm, không chỉ trên người mà trên mặt, trên tay toàn là vết thương. Gần như không còn chỗ nào trên người là lành lặn.

“Ưm”

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Trần Nhật Linh tỉnh lại, lấy tay đỡ cổ.

Phòng khách sa hoa lộng lẫy khiến ý thức của cô ta mơ hồ trong giây lát.

Sau khi nhìn thấy Vũ Tuyết Phương đứng cách đó không xa, Trần Nhật Linh phục hồi lại tinh thân một cách nhanh chóng, ngồi dậy.

“Sao vậy? Tôi đã thành ra thế này rồi, bà vẫn đồng ý để tôi ở lại nhà họ Trần à?”

Cô ta cúi đầu nhìn móng tay vừa mới làm của mình, thổi thổi bụi không hề tồn tại, sau đó nói tiếp: “Lúc trước, không phải suốt ngày bà bắt tôi phải phân rõ giới hạn sao?”

“Nhật Linh à! Khụ khu… Mẹ là người như thế nào… con… khụ khụ… là người rõ nhất”

Vũ Tuyết Phương ho khan liên tục, cầm chặt khăn tay che miệng, tiếng ho khan vang lên liên tục, giống như sắp ho bắn cả phổi ra ngoài.

Bà ta ho đỏ bừng cả khuôn mặt, gập cả người xuống, gân xanh trên trán nổi rõ.