Nhàn Thê Đương Gia

Chương 168: Phiên ngoại 16: Giang sơn như họa, sao sánh kịp nét cười như hoa của nàng (Một)



Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Cố Thanh Ảnh đã từng hỏi ta, nếu ta cướp được một vật từ tay Dực Vương, ta sẽ muốn gì?



Ta dừng lại cây bút trong tay, nói: “Tất nhiên là cả đời làm vua.”



Cố Thanh Ảnh lắc đầu: “Không được, không được. Huynh vốn không thú vị rồi, nếu như vẫn ở trên ngôi vị cao cao tại thượng kia, chôn vùi trong triều chính, lúc đó nhân sinh quả thật rất đau khổ đó.”

Lời của hắn, từ trước đến giờ không hề có ý nghĩa gì. Ta không để ý đến hắn, tiếp tục phê duyệt sổ sách.



Báo thù, đoạt lại thượng vị, là tâm nguyện từ trước đến nay của ta. Phần chấp niệm này, vốn đã là cơn ác mộng từ năm ta tám tuổi.



Cho dù, trong trí nhớ dung mạo của phụ thân cùng mẫu thân đã sớm mơ hồ không rõ.



Nhưng phần chấp niệm này, sẽ không bao giờ giảm bớt.



Mặc dù người nọ đã sớm qua đời, nhưng phụ trái tử thường (*nợ của cha, con bồi thường), cho tới bây giờ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.



Huống chi xem tình báo những năm gần đây, Hách Liên Vân Lam cũng không phải là một quân vương khoan dung.



Ta không giết hắn, thì chỉ có thể bị hắn giết.



Thế giới này chính là như thế, không phải đen, thì sẽ là trắng, cũng không có tồn tại cái không gian ở giữa gọi là màu xám kia.



Cho nên, dù ta có né tránh, cũng chạy không thoát được việc bị uy hiếp này.



Ta không thể chết được, cũng không muốn chết. Ta muốn bảo vệ muội muội, hơn nữa, ta còn có thâm cừu trong người.



Mặc dù ta đối với đế vương vị chẳng hề mưu cầu danh lợi, nói đúng ra, ta ngoại trừ báo thù, đối với việc khác cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng nếu đã muốn, phải làm được tốt nhất.



Cho nên, ta không chỉ muốn ngôi vị hoàng đế của Thiên Diễm, ta còn muốn làm thiên cổ nhất đế.



Ta có lòng tin, cũng có năng lực làm được.



Bởi vì làm đế vương việc quan trọng nhất chính là vô tình. Mà ta, vừa vặn, cũng lãnh tình.



Sau đó, ta mới biết được một người sở dĩ lãnh mạc vô tình, là bởi vì hắn chưa gặp được người làm cho hắn cảm thấy mềm lòng mà thôi.



Hộ vệ báo lại, từ Cơ gia gả tới được không phải Ngũ tiểu thư, mà là Cơ gia tiểu Thất, ta quả thật sửng sốt một chút.



Cơ gia này, lại có gan dám ‘ly miêu hoán thái tử’ sao?



Ta nhìn Nhị Tuyệt, hắn hiển nhiên cũng rất kinh ngạc.



Ta tiếp tục luyện chữ. Hậu viện Chiến gia, không để ý nhiều thêm một nữ nhân nữa.



Nếu Cơ gia dám giở thủ đoạn lừa gạt, ta đây cũng muốn xem một chút, nhân vật ẩn vào đây rốt cuộc là dạng gì?



Ta cố ý mãi cho đến đêm khuya mới ra khỏi thư phòng, bước chậm đi tới Liên Nhu uyển.



Ta cho rằng nữ nhân này sẽ thừa dịp không có ta mà lơ là, nổi lên luống cuống, lộ ra một chút sơ hở.



Lại không nghĩ tới, Cơ gia tiểu Thất này vậy mà đoan đoan chánh chánh ngồi trên mép giường, đeo khăn hỉ, quả thật một bộ dạng rất biết điều.



Nha hoàn nói: “Tân phu nhân tính tình thật tốt, chờ Gia hai canh giờ rồi, vậy mà một câu oán hận cũng không có.”



Ta gật đầu, tâm tư quả nhiên cẩn thận. Bất quá, còn nhiều thời gian, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi có thể giả trang đến lúc nào!



Ta đẩy hỉ khăn ra, ngoài ý muốn đối diện với đôi con ngươi đen bóng. Nhìn ra được, nàng là đang đánh giá ta.



Làm vợ người ta, vào đêm tân hôn không phải nên xấu hổ ngượng ngùng, không phải nên muốn nghỉ ngơi sao? Mà gan lớn như nàng, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.



Nhưng nàng giống như lập tức ý thức được cái gì, khẽ gạt ánh mắt qua một bên.



Nhưng ta có thể xác định, trong ánh mắt nàng xẹt qua một tia cảm xúc . . . . . Ghét bỏ!



Mặc dù che dấu rất khá, nhưng quả thật chân chính là ghét bỏ ta!



Chẳng lẽ trên người của ta có gì dơ bẩn hay sao? Ta nghĩ. (TNN: quá bẩn ý >”