Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 135: C135: Cố nhân





Dịch: LTLT

“Rào rào…”

Mưa dần dần to hơn, nước mưa tập hợp trên đỉnh dù rồi tuôn xuống như chiếc rèm làm bằng mưa.

Quách Hưng Xương nhìn đôi găng tay màu đen kia, bàn tay người đó di chuyển một góc độ, cây dù trong tay cũng nghiêng về sau lộ ra đôi mắt màu đen láy trông chẳng có chút tình cảm nào.

Tâm tình Quý Minh Nhuệ ngạc nhiên giống hệt Quách Hưng Xương: “Cảnh sát?”

Trì Thanh không nhắc đến chuyện hồ sơ, cũng không thể nhắc.

Anh thuật lại đặc trưng trên người Quách Hưng Xương từ góc độ khách quan: “… Dĩ nhiên yếu tố này không phải điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là đồ trang trí bên trong xe của anh Quách rất thú vị, vả lại từ lúc tôi bước xuống xe thì anh ta đã quan sát tôi rồi, vì theo lý mà nói, tôi không nên xuất hiện trong xe cảnh sát.” Cảnh sát ra ngoài làm nhiệm vụ, trên xe chở theo một người trông rõ ràng không phải cảnh sát.

Chuyện này không phù hợp với quy định.

Nghe thế, Quý Minh Nhuệ lướt mắt nhìn qua, thấy đồ trang trí trong xe Quách Hưng Xương là một khẩu súng mô hình rất nhỏ. Khẩu súng mô hình này không hiếm lạ gì, súng mô hình có thể coi là lãng mạn của đàn ông, nhưng Quý Minh Nhuệ vừa nhìn đã phát hiện loại súng này không đúng. Đây không phải loại súng thường thấy trên thị trường, rõ ràng là một khẩu súng lục cảnh sát hay dùng.

Người bình thường dù mua mô hình cũng sẽ không mua súng mà cảnh sát dùng.

Vậy trước đây ông ta là cảnh sát thật hả?

Thế thì kỳ lạ quá.

Tuy hôm nay trời mưa không thích hợp ra ngoài nhưng Quách Hưng Xương thân là cựu cảnh sát, độ cảnh giác cao hơn người bình thường, không đến mức phạm lỗi cấp thấp trên đường.

Vả lại chuyện quan trọng nhất là…

Ông ta sẽ không phạm lỗi cấp thấp đồng thời không trấn an người chủ xe còn lại được.


Bản thân Quách Hưng Xương làm nghề này, ông ta không thể không biết nên xử lý thế nào, để đến mức độ đối phương báo cảnh sát chứng tỏ vừa rồi ông ta đã hoảng hốt, vả lại mức độ hoảng hốt còn vượt mức bình thường. Trì Thanh gần như có thể tưởng tượng được, một tiếng trước, Quách Hưng Xương đã lái xe trong tình trạng mất bình tĩnh.

Ánh mắt ông ta hoảng sợ và không có tiêu cự, tay đặt trên vô lăng bất giác siết chặt, vì nước mưa và trạng thái mất tập trung khiến con đường phía trước trở nên càng khó phân biệt. Cuối cùng ông ta thậm chí còn có cảm giác hồn lìa khỏi xác, tựa như người đang lái xe và bản thân ông ta không phải cùng một người. Linh hồn của ông ta đang trôi lững lờ trên không.

Trì Thanh đứng yên lặng trong mưa, anh đang nghĩ tại sao.

Đã xảy ra chuyện gì làm Quách Hưng Xương mới hoảng hốt như thế này?

Trước mắt Trì Thanh lại hiện ra mấy trang hồ sơ tối qua, trong lòng dần dần xuất hiện một đáp án.

Quách Hưng Xương không ngờ rằng, cái người bước xuống từ xe cảnh sát này đã nhìn thấu ông ta ngay lập tức. Ông ta đang sửng sốt với khả năng quan sát của đối phương thì nhìn thấy tay còn lại của người này đặt lên bàn tay đang cầm dù, duy trì tư thế cầm dù, tháo một bên găng tay xuống.

Mưa quá to, gió lại thổi lung tung từ bốn phía, trên bàn tay trắng bệch của người đàn ông dính nước mưa, Quách Hưng Xương thấy đối phương nhíu mày lại.

Trì Thanh ngước mắt, nhìn vào mắt Quách Hưng Xương nói: “Dính nước rồi, có khăn giấy không?”



Cần gạt nước quét qua quét lại trên kính xe.

Quý Minh Nhuệ về lại xe, lúc đang quay về nói: “Tên này kỳ lạ thật.”

Trì Thanh cầm tờ khăn giấy trong tay, không biết đang nghĩ gì.

Quý Minh Nhuệ bỗng nhiên nói: “Nói mới nhớ, có phải sắp đến sinh nhật của cố vấn Giải không?”

Trì Thanh sửng sốt.


Quý Minh Nhuệ: “Ông không biết hả?”

Trì Thanh không biết thật.

Anh vói Giải Lâm trao đổi rất nhiều “bí mật”, chỉ duy nhất thông tin cơ bản đơn giản lại quên trao đổi.

Nguyên nhân chủ yếu là Trì Thanh không thích ngày lễ. Ngoài ngày mưa khiến anh vui vẻ ra ngoài thì những lúc khác anh đều kháng cự với những hoạt động tụ họp.

“Coi cái trí nhớ của tôi này, tôi quên mất. Bản thân ông còn không mừng sinh nhật.” Quý Minh Nhuệ nói, “Hồi học cấp 3 tụ tập ăn sinh nhật tôi, gọi ông thế nào ông cũng không đến. Cuối cùng vẫn là buổi tối một mình tôi đến phòng ngủ của ông, phí hết nửa buổi mới nghe được câu “sinh nhật vui vẻ” từ miệng ông.”

Trì Thanh chợt nói: “Đến phía trước dừng xe.”

Qua cần gạt nước, Quý Minh Nhuệ nhìn thấy phía trước là một giao lộ thương mại: “… Ông xuống làm gì?”

Sau khi xe ngừng lại, Trì Thanh xuống xe mở dù ra, trước khi đóng cửa xe nói: “Đi dạo.”

“…”

Người đi đường vội vội vàng vàng đều là đi nấp mưa, chỉ có ông nội này cố tình xuống xe chạy vào trong mưa.

Quý Minh Nhuệ tôn trọng đam mê đặc biệt này của Trì Thanh, sau khi để anh xuống xe thì tự mình quay về đồn.

Bên đường này có một trung tâm thương mại lớn rất nổi tiếng ở thành phố Hoa Nam. Logo màu vàng kim của trung tâm thương mại dựng ở ngay quảng trường, chỉ là đúng lúc trời mưa, lượng khách thưa thớt, nhưng dù “thưa thớt” thì đối với Trì Thanh đã tính là “dòng người tấp nập rồi”.

Anh nhíu mày đứng ở cửa nhìn đám đông tốp năm tốp ba. Anh lấy cái găng tay vừa nãy tháo ra đeo lên lại, sau đó chuẩn bị đầy đủ ở cửa trung tâm thương mại rồi mới đẩy cửa bước vào.


Đây là lần đầu tiên anh vào trung tâm thương mại, mà mục đích vào chỉ là để lựa quà cho người ta.

Ý nghĩa của từ “lựa” này là anh phải đi nhiều hơn một cửa hàng.

Trì Thanh hoàn toàn không biết phải lựa món gì, cũng không có kinh nghiệm mua quà tặng cho người khác, sau khi đến vài cửa hàng đồng hồ đều chẳng chọn được gì.

Nhân viên của mấy cửa hàng đó thấy một người đàn ông đeo găng tay màu đen bước vào, sau đó đưa ra một vài yêu cầu kỳ lạ, ví dụ như yêu cầu nhân viên phải cách anh thật xa, lúc thử đồng hồ cũng không thể thử trên tay anh, phải tìm một mô hình bàn tay, đặt lên cái quầy cách anh hơn một mét.

Các nhân viên nhìn đối phương thật lâu, đều nói thầm trong bụng: Trông đẹp trai thế mà sao người lại không bình thường vậy?

Trì Thanh dạo một vòng xong liền rời khỏi khu vực đồng hồ đeo tay. Lúc đang chuẩn bị tính kiên nhẫn đổi sang một trung tâm thương mại khác, anh đi ngang qua một cửa hàng, có một chiếc nhẫn bạc đang nằm yên trong tủ, rất giống với chiếc nhẫn Giải Lâm đeo trên tay.

Đến khi Trì Thanh bước ra khỏi trung tâm thương mại, điện thoại rung lên vài cái.

– Sao không thấy đâu rồi?

– Đang ở đâu?

Trì Thanh nhìn tên trung tâm thương mại, gửi định vị qua.

Giải Lâm trả lời rất nhanh.

– Chờ đó, anh đến đón em.

– Anh tiện đường à?

– Nếu là người khác thì không tiện, là em thì chỗ nào cũng tiện.

Đây hiển nhiên là một lời nói tình cảm, còn đối với Trì Thanh người nói với Quý Minh Nhuệ rằng “yêu đương có gì khó” lại mặt không cảm xúc trả lời một câu: Thôi khỏi, phiền lắm.

Giải Lâm: Không phiền.

Trì Thanh: Em phiền, anh lái xe đến đây em còn phải chờ anh, thời gian này em về đến nhà rồi.


Giải Lâm: …

Trì Thanh: Anh thật sự cảm thấy cần thiết không?

Dòng chữ “đối phương đang nhập tin nhắn” ở trên cùng cửa sổ trò chuyện kéo dài mấy giây, cuối cùng lẳng lặng kết thúc.

Sau đó mấy giây, điện thoại Trì Thanh reo lên, giọng nói lười nhác từ trước đến giờ của Giải Lâm có thêm vài sự bất lực: “Vậy thì phiền em rồi, ở đó chờ anh, 10 phút anh đến liền, có được không ông trời con?”

Trên đường hơi kẹt xe, lộ trình 10 phút của hắn cuối cùng vẫn là tốn hết 15 phút.

Trì Thanh ngồi trong quán cà phê một hồi, thấy sắp đến giờ thì mới cầm dù đứng lên đi ra ngoài. Lúc trên xe, anh để ý thấy bả vai Giải Lâm ướt một mảng, có điều nước đọng trên chất vải màu đen không rõ ràng lắm.

Hai người không tiện đường ngồi lên xe về nhà.

“Đến trung tâm thương mại làm gì vậy?” Giải Lâm hỏi.

Trì Thanh dù không có kinh nghiệm nhưng cũng biết chuyện tặng quà vẫn nên không nói trước mới được, phải mang đến ngạc nhiên đúng ngày.

Thế là anh lấy cái cớ qua loa với Quý Minh Nhuệ tiếp tục qua loa với Giải Lâm: “Đi dạo.”

Ngón tay Giải Lâm đặt trên vô lăng gõ vài cái: “Trung tâm thương mại đông người như này, em còn đi dạo à?”

Trì Thanh: “Tiện thể chữa bệnh.”

“…”

“Bác sĩ tâm lý nói.” Trì Thanh nói, “Thái độ nghiêm chỉnh, chủ động chữa trị.”

Trì Thanh nói xong lại thuận miệng hỏi: “Anh thì sao?”

Một lát sau, Giải Lâm nhìn đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư nói: “Đi gặp một người.”