Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 433



Tần Tuyết Tùng tiến gần tới Tô Mạt một chút, Tô Mạt khẽ nói nhỏ bên tai anh mấy câu.

Một lát sau, lúc này Tô Mạt mới hơi rời khỏi một chút, hỏi: “Anh có thể giúp em không?”

Sắc mặt Tần Tuyết Tùng rõ ràng có hơi do dự, nhưng khi nhìn gương mặt tái nhợt của Tô Mạt, nghĩ đến chuyện cô đã hôn mê hai năm, khó khăn lắm mới có thể tỉnh lại, cho dù cô nói ra yêu cầu gì, cô cũng không có cách từ chối.

Cho nên, cuối cùng anh ta vân gật đầu đồng ý: “Em yên tâm đi.”

Nhận được sự trợ giúp của Tần Tuyết Tùng, Tô Mạt cũng hài lòng cười một tiếng.

Mà bên kia, Nhạc Cận Ninh vừa rời khỏi viện điều dưỡng thì lấy điện thoại ra gọi cho Niệm Ninh, nhưng vẫn không có ai bắt máy, anh cũng chỉ có thể lái xe về biệt thự trước.

Chú Vương thấy Nhạc Cận Ninh trở về thì vội vàng đi ra đón: “Cậu chủ, cậu trở lại rồi?”

Nhạc Cận Ninh hỏi thẳng vấn đề: “Niệm Ninh đi bao lâu rồi?”

Chú Vương thấy Nhạc Cận Ninh vừa xuống xe đã hỏi chuyện của Niệm Ninh, đương nhiên cũng không dám trễ nải, vội vàng nói: “Có lẽ cũng hơn nửa giờ, lúc mợ chủ sắp đi còn mang theo vali, cũng không nói muốn đi đâu.”

“Chú có gọi cho cô ấy không?”

Nhạc Cận Ninh hỏi.

“Vừa nãy gọi cho cậu xong, tôi đã thử gọi cho mợ chủ, cũng muốn hỏi mợ đang ở đâu nhưng điện thoại đổ chuông chứ không có ai bắt máy.” Chú Vương lắc đầu môt cái.

Lại không có ai bắt sao?

Nhạc Cận Ninh hơi nhíu mày, anh nhìn nhìn tòa biệt thự trước mắt, cuối cùng vấn lên lầu hai trước.



Phòng ngủ vấn là phòng ngủ đó, chỉ là khi anh đẩy cửa ra liền cảm giác như mất đi cái gì đó, cả phòng nhất thời trở nên trống rỗng.

Tủ quần áo vốn được xếp đầy giờ trống trơn, ngay cả đồ trang sức, trang điểm mà bình thường cô rất thích giờ một cái cũng không còn, đều bị mang đi hết.

Nhìn thế này, là thật sự không định trở lại.

Nhạc Cận Ninh ngồi trên giường, suy nghĩ có chút hỗn độn, loại cảm giác trống văng đó nhất thời xông vào lòng anh.

Anh lại lấy điện thoại ra, tiếp tục gọi vào số của Niệm Ninh: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau, sorry…”

Vừa nấy còn đổ chuông nhưng không ai bắt máy, giờ đã tắt máy luôn rồi.

Nhạc Cận Ninh như nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên vội vàng chạy xuống lầu, một đường lái xe đến viện điều dưỡng.

Trên đường chạy đến viện, anh lại gọi cho Tiên Thụy.

Tiền Thụy cung kính hỏi: “Tổng giám đốc, ngài có căn dặn gì sao?”

Nhạc Cận Ninh trầm giọng nói: “Cậu lập tức đi thăm dò xem Niệm Ninh đang ở đâu.”

Niệm Ninh?

Đó không phải là vợ của tổng giám đốc sao?

Tuy có hơi tò mò nhưng Tiền Thụy cũng không hỏi nhiều, cứ theo lời Nhạc Cận Ninh mà làm.