Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 114



Bạn trai cũ của Niệm Ninh? Nếu anh ta cưới Niệm Tâm Như, sau này Niệm Ninh có lẽ sẽ càng ghét anh ta, không thể nào tha thứ cho anh ta nữa đúng chứ?

Đôi mắt Tiền Thụy khẽ rung lên, gật gật đầu, “Cậu Nhạc, nếu Niệm gia lại tìm mợ chủ…”

Lời còn lại anh ta còn chưa nói xong, mà ý trong câu nói đó Nhạc Cận Ninh làm có thể không hiểu.

Anh lạnh lùng nói, “Cô ấy không được biết.”

Nếu đã đồng ý với Niệm Ninh sẽ tha cho Niệm Tâm Như, tất nhiên cũng sẽ không để cô ấy biết, bản thân anh đã giấu diếm làm những gì.

Ngày hôm sau…

Nhạc Cận Ninh dậy từ sớm, vẫn như bình thường đi chạy bộ trước. Đợi chạy xong về nhà, thấy vị trí trong phòng ăn vần là một mảnh trống không, lông mày anh hơi nhíu lại.

Anh hỏi chú Vương bên cạnh, “Niệm Ninh đâu?”

Đã sắp 9 giờ rồi, bình thường cô không phải đều xuống ăn sáng sao?

Chú Vương dừng động tác trong tay, ngước mắt lên nhìn tâng hai, “Mợ chủ vẫn còn chưa xuống, người hầu đã lên gọi rồi.”

Vấn chưa xuống? Cô ấy đang làm gì vậy? Nhạc Cận Ninh nghĩ ngợi, nâng chân bước lên tầng. Anh đến trước cửa phòng của Niệm Ninh, gõ cửa, nhưng trong phòng không có chút động tĩnh nào.

Có khi nào xảy ra chuyện rồi không?



Nhạc Cận Ninh không nhịn được lo lắng trong lòng, đơn giản tìm chú Vương lấy ra chìa khóa dự phòng. Trực tiếp mở cửa ra, kết quả tiến vào phòng thấy ngay một người đang quấn thành một quả bóng trên giường, chỉ duy nhất có khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ngoài chăn, ngủ rất ngon lành.

Thấy cảnh này, anh khẽ thở dài một hơi, thật sự là một con heo lười. Vậy mà anh còn ở bên ngoài lo lắng cho cô, cô ngược lại tốt rồi, ở bên trong ngủ say sưa.

Ánh mắt Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm”

Niệm Ninh không ngăn được có thêm chút dịu dàng, ấm áp, anh tiến lên gọi, “Niệm Ninh… Niệm Ninh… dậy dậy…”

Niệm Ninh đang ngủ ngon, đột nhiên có người làm phiền, cô nhất thời nổi giận, trực tiếp vén chăn lên, hung dữ mở to mắt, gầm lên, “Anh đã xong chưa vậy? Tôi còn muốn ngủ.”

Đôi mắt cô mặc dù mở rất to, nhưng lại không có tiêu cự, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nhạc Cận Ninh lúc này mới phát hiện, người con gái nhỏ bé này vậy mà có tật cáu giận khi thức dậy, đột nhiên cảm thấy có chút thích thú, vươn tay ra xoa nắn hai má hồng hào đáng yêu, đùa giốn nói, “Mặt trời đã lên đến tận mông rồi mà em vẫn còn chưa dậy?

Heo lười?”

Niệm Ninh buồn ngủ muốn chết, cô đẩy tay anh ra, lại lấy chăn trùm lên đầu, quay lưng lại về phía anh, mang theo âm mũi khàn khàn, “Đừng làm phiền tôi, tôi muốn ngủ.”

Cô thật sự rất buồn ngủ đói!

Nhạc Cận Ninh nhướn mày, khóe miệng hơi nhếch lên, dứt khoát ôm cả người vào trong lòng, không ngừng ˆ quấy nhiễu cô, “Nếu như em còn chưa dậy, tôi sẽ cởi sạch quần áo của em ra.”

Niệm Ninh buồn ngủ lắm rồi, căn bản không nghe rõ Nhạc Cận Ninh đang nói gì, cô uể oải động đậy, lại tiếp tục ngủ mất. Nhạc Cận Ninh thấy lời nói của mình hoàn toàn bị người phụ nữ này phớt lờ.