Nhà Trọ Cực Phẩm

Chương 322: Có em đã đủ rồi



Chương 322: Có em đã đủ rồi

"Tu, anh tính làm sao đây?" Hà Nhạc Nhạc giúp Tần Chi Tu cài nút áo lại, ngẩng đầu hỏi hắn.

Đỗ Vi mang thai, cha đứa bé chính là Vương Dương bọn họ đã gặp hôm sinh nhật của Đỗ Vi lần trước. Đỗ Vi nói cô ta muốn sinh đứa bé ra, nhưng cha mẹ cô và dì Đỗ Hồng kiên quyết kêu cô ta xóa sạch đứa bé, cho nên cô ta yêu cầu Tần Chi Tu đi thuyết phục cha mẹ cô, nếu thuyết phục không được thì giúp cô ta ra nước ngoài trốn đi, chờ khi sinh đứa bé xong rồi lại quay về.

Tần Chi Tu nắm chặt tay Hà Nhạc Nhạc vào thư phòng, chỉ chốc lát sau liền đem tư liệu và tình hình gần đây của Vương Dương tra xét ra. Vương Dương cũng không đơn giản chỉ là ông chủ một công ty vừa đưa ra thị trường, quan trọng hơn là địa vị của gia tộc phía sau hắn hết sức lớn. Loại gia tộc nhà cao cửa rộng như thế này coi trọng dòng dõi và thanh danh bên ngoài nhất, khả năng cho Đỗ Vi vào cửa là không cao, tin tức mới nhất lại cho thấy Vương Dương đang muốn đính hôn với một cô gái xuất thân gia tộc có tiền tài danh vọng, vì thế Đỗ Vi kiên trì muốn sinh đứa bé chỉ sợ là vì muốn lấy đứa bé làm lợi thế để vào cửa Vương gia mà thôi.
Nhưng lúc này Đỗ Vi đi tìm Tu, chỉ sợ cả cha đứa bé cũng không muốn đứa bé này? Tuy rằng đứa bé cũng là một sinh mệnh, nhưng dưới tình huống như vậy sinh đứa bé ra cũng không tốt? Hà Nhạc Nhạc không biết làm sao, chỉ có thể lo lắng nhìn Tần Chi Tu.

"Cậu đang ở đâu?" Tần Chi Tu gọi điện thoại cho Đỗ Vi.

"Mình đang ở trên đường X Đức gần một khách sạn vừa bị phá bỏ, để mình xem, Phẩm X Đại Tửu điếm, À, còn Đại Tửu Điếm nữa chứ, nơi này ghê tởm muốn chết, cậu mau tới đón mình. Còn có, cậu thuận tiện làm giúp mình chứng minh thư và hộ chiếu giả đi, để mình còn xuất ngoại."

"Đã biết."

"Tu..." Hà Nhạc Nhạc biết bản thân không nên nhúng tay, nhưng...

Tần Chi Tu một tay gọi điện thoại, một tay tiếp tục nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của cô.

"Dì à, dạ, cô ấy vừa mới gọi điện thoại cho con, cô ấy ở trên đường X Đức, Phẩm X Đại Tửu điếm."
"Tu!" Hắn làm như thế, Đỗ Vi sẽ không tha thứ của hắn!

Tần Chi Tu lôi kéo tay cô ôm lấy eo nhỏ mềm mại của cô, "Anh có em là đủ rồi."

Công ty văn hóa truyền thông × .

"Em vẫn nên chuyên tâm chuẩn bị cho trận đấu đi, nội dung tiếp theo tôi sẽ tìm người làm tiếp." Thái Minh Hiểu mỉm cười nói. Kết quả trận đấu đầu tiên làm cho đám lãnh đạo cấp cao ở công ty cực kỳ vừa lòng, đối với đánh giá của hắn cũng cao thêm mấy điểm, lúc trước bởi vì tin đồn của Hà Nhạc Nhạc mà phản đối không hài lòng lắm cũng tạm thời dừng lại.

Ở trong cái vòng luẩn quẩn này đều là như vậy, chỉ cần có thành tích không ngừng, rất nhiều vấn đề đều có thể che giấu.

Đương nhiên, nếu có một ngày thành tích bị chặt đứt, vấn đề này sẽ trở thành lý do khắt khe của cô một lần nữa.
Vì thế hắn không hề đem thái độ của cấp lãnh đạo nói cho Hà Nhạc Nhạc, để tránh ảnh hưởng đến sự phát huy của cô. Sự thật chứng minh, hắn đúng.

"Nội dung thi đấu lần nữa trước trận đấu một ngày mới biết được, chuẩn bị cũng không được gì, em rất thích câu chuyện xưa này, hy vọng bản thân có thể có cơ hội lồng tiếng cho xong."

Hà Nhạc Nhạc đã nói như thế, Thái Minh Hiểu liền gật đầu đồng ý. Nhìn thấy Hà Nhạc Nhạc ngày càng tự tin hào phóng, từ đáy lòng hắn cũng cảm thấy vui vẻ. Trên đời này tình cảm giữa con người rất đạm bạc, tính tình con người ích kỷ hơn thua, nhưng vẫn còn có một số người có thể làm cho người ta cảm giác được thế giới này còn một chút thanh tịnh. Đối với hắn mà nói, cô gái này chính là một người như vậy, vì thế lời đồn như thế này từ đầu đến cuối hắn đều không hề tin.
Đáng tiếc, lời đồn đãi loại này, nhất là lời đồn xấu xa, những người nửa tin nửa ngờ vĩnh viễn vẫn nhiều hơn.

Đi vào công ty ×, từng ánh mắt đều dừng lại trên người cô, hâm mộ có ghen tị có, vui sướng khi người gặp họa cũng có, khinh bỉ khinh miệt có, tò mò khó hiểu có... Hà Nhạc Nhạc đột nhiên xoay người, mọi người phía sau lập tức đều quay đầu, cúi đầu, ngửa đầu, hình ảnh buồn cười cực kỳ.

Quay người lại, Hà Nhạc Nhạc lại thật sự vui mừng nở nụ cười, đôi mắt trong bầu trời đêm như ánh sao chói sáng.

Phản ứng của thân thể... hình như yếu đi rất nhiều!

Nhớ lại mấy ngày này, cô biết tâm tình của bản thân thay đổi, cũng... vô cùng cảm kích bọn họ tất cả.

Trận đấu, Tiểu Nhã, đều không quan trọng, cô thầm nghĩ mau trở lại nhà trọ một chút, rồi chờ đợi bọn hắn về nhà!
"Sao vậy? Hôm nay tâm trạng hình như rất tốt?" Lê Dĩ Quyền xắn tay áo bưng đồ ăn lên bàn, nhìn Hà Nhạc Nhạc cười nói.

"Ha ha..." Hà Nhạc Nhạc kiễng chân ở trên môi hắn in một nụ hôn, "Bình thường tâm trạng của em không tốt sao?"

"..." Lê Dĩ Quyền cúi đầu hôn lại một cái, rồi sau đó lại hôn lên chóp mũi, cái trán của cô, "Không ── "

"Khụ khụ!" Quý Tiết dựa khung cửa vừa thấy hai người quay đầu lại, chân liền hướng về phía Hà Nhạc Nhạc đi đến, "Thơm quá..."

Hà Nhạc Nhạc buồn cười cầm lấy bao tay cách nhiệt đưa cho hắn, "Thơm thì tự mình đi lấy qua đi."

Quý Tiết méo miệng, "Anh nói em thật thơm..."

Lê Dĩ Quyền nhìn Quý Tiết, trong ánh mắt khó nén vẻ trêu tức, hai tay một bên cầm một món đi ra khỏi phòng bếp.

Vẫn nhìn bóng dáng Lê Dĩ Quyền đi ra khỏi cửa, Hà Nhạc Nhạc mới xoay người nhìn về phía Quý Tiết, kỳ quái nói, "Là ai hồi nãy vừa kêu đói? Sao bây giờ lại không đói bụng nữa vậy?"
"Đói... " ôm lấy thân thể của cô, giọng Quý Tiết có chút rầu rĩ, "Ăn em trước rồi lại ăn cơm."

"..." Hà Nhạc Nhạc hai tay xoa ngực của hắn, nhắm ngay hai đầṳ ѵú trước ngực vặn một cái.

"A ui!" Quý Tiết kêu lên một tiếng.

Hà Nhạc Nhạc bật cười, "Em còn chưa đụng đến được không, anh kêu cái gì chứ!"

Quý Tiết ra vẻ phong lưu đắc ý, nâng cằm cô lên hôn một cái nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn.

Bảy người trong nhà trọ, trừ Thân Đồ Mặc, những người khác đến đúng giờ ăn tập hợp đầy đủ số lần cũng không nhiều. Giống như hôm nay, Nguyễn Lân và Tần Chi Tu đều có quảng cáo tuyên truyền, Mục Duy vốn dĩ muốn trở về, nhưng buổi chiều gọi điện thoại về nói tiến độ không đạt, buổi tối phải chụp bổ sung, bàn ăn to như vậy cũng chỉ có ba người bọn họ ăn cơm, nhìn qua hơi lạnh lẽo, nhất là hôm nay cô còn làm nhiều đồ ăn như thế.
Nhìn mấy chỗ ngồi trống rỗng, Hà Nhạc Nhạc có chút ngẩn người.

Tiếng xe truyền đến, cô theo phản xạ tính đứng dậy đến phòng bếp chuẩn bị cơm canh, rồi mang vẻ mặt đầy ý cười đi về phía phòng khách.

Chắc là Mục Duy đuổi kịp tiến độ nên đã trở lại! Cô nghĩ vậy.

Khi thân ảnh màu đen lạnh lùng của Thân Đồ Mặc lọt vào tầm mắt cô, Hà Nhạc Nhạc một tay xách một chiếc dép lê tươi cười đột nhiên cứng lại, một lần nữa đem dép lê bỏ lại tủ giầy.

"..." 'Nhìn theo' Hà Nhạc Nhạc vào nhà ăn, Thân Đồ Mặc vẫn như trước đứng ở cửa, vẫn duy trì biểu cảm khi hắn nhìn thấy cô.

Quý Tiết nhìn nhìn biểu cảm của Hà Nhạc Nhạc, để chiếc đũa xuống đứng dậy đi ra khỏi nhà ăn.

Há mồm không nói gì, Quý Tiết cũng không rõ cảm giác trong lòng của bản thân là gì, cũng không muốn làm rõ ràng, liếc mắt nhìn quanh, nói: "Ăn cơm không?"
Thân Đồ Mặc di chuyển, cầm áo khoác màu đen tiện tay đặt lên sô pha trong phòng khách, hắn tự mình đi vào phòng bếp ngồi lên bàn ăn cơm.

Quý Tiết nhịn không được nhíu mày.

Đây là chỗ mà Thân Đồ làm cho người ta dễ dàng phát điên ── rõ ràng chỉ là một người ăn ké cơm, sao nhìn qua giống như hắn mới là nam chủ nhân vậy?