Nhà Bên Có Sói

Chương 21



Sáng thứ năm, thông báovề hoạt động thể dục thể thao thường niên của Lăng Hiên được phát tới từng ban.Dân tình nhất thời “xúc động” đều xắn tay áo lên. Lần này, không chỉ là cơ hộitốt để đua tranh với các phòng ban khác, quan trọng hơn, quán quân còn đượcnhận một số tiền thưởng khá lớn. Tập đoàn Lăng Hiên có thể phát triển lớn nhưvậy, không chỉ nhờ vào điều kiện cơ sở tốt, mà còn là ở cách quản lý nhân sựrất khoa học, có tình có lý.

Trưởng phòng thiết kếTrần Thần, cao giọng phách lối, nói nhất định phải giành được chức á quân cảđánh đơn lẫn đánh đôi! Khiến các phòng ban khác nghe được cũng phẫn nộ. Nguyêndo là bởi vì vấn đề tác phong của Trần Thần, phòng thiết kế vẫn bị xem là chốnâm khí nặng nhất, chỉ toàn nữ nhân với quái nhân.

Nữ nhân viên phòng kháchhàng cũng tràn đầy lòng tin, trưởng phòng Bạch Mị nói muốn thể hiện hết khảnăng của các nữ nhân viên, không chỉ dịu dàng hiền thục mà còn có vẻ đẹp mạnhmẽ.

Phòng tiêu thụ năm ngoái giành được quán quân, trướckhí thế của các phòng ban khác, hệ số nguy hiểm mỗi lúc một cao khiến chotrưởng phòng Lưu Kiểm, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, mắt kính trong suốt lóelên quyết tâm cao độ, triệu tập toàn bộ nhân viên lại hội ý, quyết tâm bảo vệdanh hiệu danh dự này.

***

Cuộc thi vẫn chưa chínhthức bắt đầu, mùi thuốc súng đã tràn ngập khắp nơi. Giờ ăn trưa, Lưu Kiểm vàVương Tả chạm mặt nhau, hai người giả tạo xã giao vài câu, “A, Vương Tả hôm naysắc mặt cô hình như không được tốt nhỉ!” ánh mắt Lưu Kiểm đảo một vòng trênngười Vương Tả, khẽ dừng lại ở chỗ bụng dưới. Vương Tả xấu hổ đỏ bừng mặt, ởtrong lòng âm thầm hỏi thăm tổ tông mấy mươi đời nhà Lưu Kiểm. Bà đây năm ngoàithua ngươi chỉ là tại ý trời đùa giỡn thôi!

Năm ngoái, ở môn thi bơilội, Vương Tả một đường tiến thẳng vào chung kết. Không ngờ, đến hôm thi cuốicùng, mẹ và chị không hẹn lại đến thăm, một làn máu đỏ tươi từ từ loang ra bểbơi. Lưu Kiểm phòng tiêu thụ da mặt dày đinh đâm không thủng, không từ thủđoạn, vượt qua Vương Tả đang sửng sốt mà giành được quán quân.

“Làm gì có, làm sao so với trưởng phòng Lưu được.”Vương Tả híp híp mắt cười giả lả.

***

Giữa lúc các phòng banđang ngấm ngầm phân cao thấp, cấp trên lại ra thông báo, lần này mỗi môn thiđều phải rút thăm, đặc biệt là đấu đôi, phải cùng người ở phòng ban khác kếthợp thành một đội.

Kết quả buổi chiều tantầm, mọi người đều không về, lộn xộn đứng chờ rút thăm

Trần Thần phát huy tinhthần trưởng phòng, trước mặt toàn bộ nhân viên rút ra một lá thăm, kết quả, vừathấy tên người ghi trên đó, không màng đến hình tượng to tiếng văng ra một từ:“SHIT!”

Vương Tả anh dũng cũngrút một cái, vừa mở ra xem đã hóa đá ngay tại chỗ, “F*** HIM!”

Phòng làm việc của tổnggiám đốc, Tần Tiểu Mạn nhìn lá thăm ghi tên Cố Lãng trên đó, quay đầu nhìnngười nào đó đang nhàn nhã uống cà phê: “Anh cố ý!”

Cố Lãng miễn cưỡng nhìncô vẻ vô tội, “Cái gì? Anh cái gì cũng không đụng tới. Lá thăm không phải do emchuẩn bị sao.”

Tần Tiểu Mạn cắn môi tứcgiận. Anh đến giờ vẫn không biết mình sai, lại còn dám bỏ mặc cô nữa.

Cố Lãng nghĩ nghĩ, lần này Tần Tiểu Mạn hơi quá phậnrồi, hai người đã rơi vào cái tình trạng này, cô còn tưởng tượng ra anh đi làmcái chuyện như vậy sao? Ba ngày liên tiếp bị cô đá ra khỏi phòng, anh cuối cùngcũng phẫn nộ. Bây giờ như vậy, sau này kết hôn không biết còn ra làm sao nữa!Anh hờn dỗi không thèm để ý tới cô. Nhớ tới tác phong hung bạo của dì Tần, CốLãng đầu đầy hắc tuyến, Tần Tiểu Mạn tốt nhất không nên giống như vậy.

***

Mâu thuẫn giữa hai ngườilên đến cao trào là do chuyện Cố Lãng đi mua nhà. Anh bỏ tiền ra mua một cănbiệt thự ở thành phố S để cha mẹ hai nhà dưỡng già. Tiền cũng đã trả rồi, nhà ởkhu Tây là chỗ cao cấp nhất, cơ sở y tế cũng đầy đủ. Kết quả lúc nói cho TầnTiểu Mạn, cô lại buộc anh đem trả,

“Muốn mua thì mua cho chamẹ anh, cha mẹ em em tự lo!” Tần Tiểu Mạn tức giận, chuyện lớn như vậy anh cũngkhông thèm hỏi ý kiến cô, có chút nào là tôn trọng cô không? Hơn nữa, làm nhưvậy là đụng tới giới hạn lòng tự trọng của cô rồi.

Cố Lãng lần này thực sự phát hỏa, anh không thể hiểunổi, Tần Tiểu Mạn vì sao lại dùng dằng với anh như vậy? Sau này lấy anh, củaanh không phải của cô sao? Phân biệt ranh giới rõ ràng như vậy, hay là vì trongtim cô vẫn còn nhớ tới cái tên tiểu tử Tô Lê Thâm kia, muốn quay lại với hắnta? (*ngơ ngác* hai chuyện liên quan đếnnhau hử anh?) Cố Lãng giận dữ, kết quả,sau một bữa cơm với tổng giám đốc Tứ Hải, Tô Lê Thâm kia đã bị Trầm lão gia mộtcâu nói đưa sang tận bờ bên kia đại dương. (Editor phẫn nộ: Cố Lãng cađê tiện!!!)

***

Ngày thi đấu cầu lông.

Không khí Lăng Hiên lúcnày vô cùng náo nhiệt, có điều, khiến tất cả mọi người hưng phấn hơn cả là việclãnh đạo công ty, sếp lớn sếp bé, tất cả đều tham gia thi đấu. Có cấp trênkhông những ngoại hình ưu tú mà còn có tế bào vận động xuất sắc khiến nhân viênlại càng thêm nhiệt tâm với công ty. Thậm chí, người ở công ty khác cũng nghedanh mà đến xem, thấy tài năng của sếp lớn Lăng Hiên chỉ muốn ngay lập tức đổichỗ làm, có người còn thề, không phải sếp lớn không lấy chồng, không phải ngườiđàn ông kia quyết không cưới.

“Chủ ý lần này rất được.”Nam Tịch Tuyệt nhìn thành quả cũng không keo kiệt mà tán dương.

Cố Lãng khẽ cười, đeomiếng bao tay vào tay trái, cầm vợt cầu lông đi về phía phòng thay đồ của aiđó…. “Nam Tử, trận nay tôi sẽ thắng.”

Nam Tịch Tuyệt ngồi xuốngbuộc lại dây giày, đứng thẳng dậy nghiêm nghị: ‘Còn khuya.”

“Ai cho anh vào!” Trongphòng thay đồ, Tần Tiểu Mạn vừa mới cởi áo ngoài, nửa người trên chỉ còn lạichiếc bra khêu gợi, bao bọc lấy phần mềm mại trắng mịn ở bên trong, nhìn vàogương thấy Cố Lãng tùy tiện đi vào, vội vã cầm lấy bộ đồ thể thao che lại.

Cố Lãng chống vợt, đứngtựa ở cửa, “Không phải che, cũng không phải là anh chưa thấy.”

Tần Tiểu Mạn cắn răng,vội vã thay áo. Do dự một chút đành nhắm mắt cởi thắt lưng, bắt đầu thay quần.

Cố Lãng nhìn cô thay đồ,cởi chiếc quần jean ra, đôi chân dài cùng cặp mông gọn gàng liền hiện ra trướcmắt. Thân thể dã thú đè nén lâu ngày bắt đầu rục rịch đành lụ khụ vài tiếng rồiquay đầu đi chỗ khác. Haizz, con gái lớn lên thật phiền phức, cô lúc bé có baogiờ cãi nhau với anh đâu.

“Đi thôi.” Tần Tiểu Mạnthay xong quần áo, nghi hoặc nhìn Cố Lãng, sao mặt anh ta lại đỏ lựng lên vậy?

Trận tứ kết nội dung đánhđôi, Cố Lãng, Tần Tiểu Mạn đấu với Trần Thần, Nam Tịch Tuyệt. Cả hai đội đềutập trung những nhân vật được chú ý nhất nên hầu như tất cả mọi người đều kéođến xem. Một đội khác đang thi đấu chốc lát đã không còn người xem, ngay cả khiliên tiếp ghi điểm, trọng tài vừa lẩm bẩm đếm, vừa mắt nhắm mắt mở hóng sangbên kia. Mấy trận đấu đơn phải tạm dừng để chạy qua cổ vũ.

“A!” một giọng nữ hétchói tai, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tổng giám đốc với giám đốc, aicũng soái, ta phải cổ vũ ai đây?”

“Đúng vậy, đúng vậy, bọnhọ mặc đồ thể thao siêu siêu soái!”

“Trần Thần cố lên, TrầnThần cố lên!” người cổ vũ Trần Thần cũng đông không kém. Ở Lăng Hiên vốn dĩcũng có một số lượng hủ nữ không nhỏ, Trần Thần nhu hòa tuấn tú dĩ nhiên trongmắt các cô chính là siêu cấp tiểu thụ.

So với ba người chói mắtkia, Tần Tiểu Mạn hiển nhiên bị cho ra rìa. Cô đơn trơ trọi đứng ở bên cạnh, bithống làm nền cho Cố Lãng.

Cố Lãng và Nam Tịch Tuyệtnhìn xung quanh sân đấu, hài lòng thấy không ít ký giả cũng chen chân vào. Tốt,điều hai người mong muốn chính là qua trận đấu này nhân tiện quảng cáo miễn phídanh tiếng cho công ty.

Trận đấu bắt đầu, TrầnThần liên tiếp mắc lỗi. Đối thủ là Cố Lãng, hắn vốn dĩ đã đứng núi này trôngnúi nọ rồi. Hơn nữa lại đố kỵ với Tần Tiểu Mạn nên càng mắc phải những lỗi cơbản. Tần Tiểu Mạn đứng đối đầu với Nam Tịch Tuyệt, mỗi lần giao bóng, lưới vốnđã cao, lại thêm người nào đó lợi dụng lợi thế chiều cao khiến cô không cáchnào phản kích. Bên này, Cố Lãng cũng gắt gao dồn ép Trần Thần. Hai bên đánh quađánh lại hết sức căng thẳng.

Lúc mọi người bắt đầuchăm chú theo dõi, Cố Lãng và Tần Tiểu Mạn đổi vị trí. Đám người bắt đầu phátcuồng, là Cố tổng đấu với Nam tổng!

Diễn biến tiếp theo thìkhỏi phải đoán. Trần Thần với Tần Tiểu Mạn đứng một bên nhàn rỗi trong khi đóCố Lãng cùng Nam Tịch Tuyệt tranh đấu vô cùng lợi hại.

Đúng lúc Tần Tiểu Mạnkhông để ý, quả cầu mạnh mẽ bay về phía cô. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, trong nháymắt bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Nam Tịch Tuyệt.

“Cẩn thận!” Cố Lãng lao người ra ôm lấy cô, “Bịch” mộttiếng ngã mạnh xuống nền đất.

***

Bệnh viện.

“Nhẹ thôi, đau!” Cố Lãngliên tục kêu la với người nào đó đang nhẹ nhàng hết sức bôi thuốc lên đầu gốianh.

Tùy rằng không tổn thươngđến xương, nhưng đầu gối của anh cũng bị thâm tím một mảng, Tần Tiểu Mạn thấymà giật mình, không khỏi oán giận Nam Tịch Tuyệt, chỉ là thi đấu hữu nghị thôimà, có cần phải cố sức đến thế không?”

Cô yên lặng gọt một quảtáo đưa cho anh. Cố Lãng chỉ chỉ vào miệng, “Em đút cho anh đi.”

Tần Tiểu Mạn cúi thấpđầu, cắt nhỏ quả táo, lấy que tăm cắm vào đưa cho anh. Cố Lãng ăn mấy miếng,cảm thấy có gì đó không ổn, ôm lấy cô, nâng cằm lên kinh ngạc thấy trên mặtchan chứa nước mắt. “Đừng khóc,” Cố Lãng dỗ dành cô, trong lòng thầm nghĩ, xemra lần này bị thương cũng coi như đáng giá, “Anh không sao mà.”

Tần Tiểu Mạn quay mặt đi,nghẹn ngào, “Cố Lãng, em không xinh đẹp, cũng không thông minh xuất sắc, tạisao anh muốn kết hôn với em? Anh ưu tú như vậy, nhiều tiền như vậy, so với emrất rất chênh lệch.” Cô gấp gáp túm lấy vạt áo anh, mở to đôi mắt vẫn còn ngấnnước, nhìn anh không chớp, nói yêu em đi, nếu anh nói anh yêu em, em sẽ tha thứhết cho anh.

Cố Lãng thấy nghẹn họng,cô vì sao đột nhiên nói mấy lời này? Anh sờ sờ cằm, có chút suy nghĩ, “Tuy rằngem không ở được phòng khách nhưng may là miễn cưỡng cũng chăm lo được nhà bếp,quan trọng hơn, có em ở trên giường rất thỏa mãn.”

“Anh!” Tần Tiểu Mạn cămgiận, vội vàng chùi nước mắt trên mặt, đấm mạnh vào vết thương của Cố Lãng.

Cố Lãng đau chảy nướcmắt, “Em làm cái gì vậy?”

“Anh,anh đi thuê osin là được rồi!”