Nhã Ái Thành Tính

Chương 57: Chương 54: Lần thứ hai, lần đâu tiên thực sự



Tô Lương Mạt không có giãy giụa, cô làm việc luôn tin rằng thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, hôm nay chiếc thuyền này muốn lái thẳng đến đây, cô không có cách nào tránh đi.

Chiêm Đông Kình dùng đầu gối tách hai chân cô ra, Tô LươngMạt vẫn không nhịn được run rẩy, hắn cầm tay cô đưa đến bên miệng khẽhôn, nửa người trên lấn qua ngọn đèn chói mắt trên đỉnh đầu Tô LươngMạt, tim cô đập rộn lên, âm thanh giữa cổ họng phảng phất không còn làcủa mình, "Tắt đèn đi được không?"

"Sao phải tắt đèn, như thế này nhìn thật rõ ràng không phải càng tốt sao?" Chiêm Đông Kình đưa ngóntay đẩy lọn tóc xõa trước trán cô, dọc theo gò má nhẵn bóng của cô từngchút tùng chút dịch xuống dưới, toàn bộ dây thần kinh liên quan đều bịhắn kéo căng, tay hắn chỉ đi xuống dưới xương quai xanh của cô trằn trọc lưu luyến, thân thể Tô Lương Mạt từ từ mất kiểm soát, cho đến khi dầnhòa tan.

Hắn là nhân vật chính của lần hoan ái này, chần chừ đắn đo ổn thỏa, ít nhất sẽ không có lúng túng như Tô Lương Mạt.

Có lẽ nên nói, Chiêm Đông Kình cố gắng nhẫn nhịn mười phần, muốn bắt chođược thân thể cuối cùng cũng nằm dưới hắn hôm nay, lại còn có thể cầmgiữ được chút lý trí cuối cùng.

Tô Lương Mạt cũng đã nghe nói, sau lần đầu tiên sẽ không đau nữa, vì vậy cô vốn cũng không có chuẩn bị bao nhiêu tâm lý.

Cho đến khi người đàn ông ưỡn thẳng lưng, một lần đột phá luôn tốt hơn sovới từ từ lăng trì, Tô Lương Mạt không hình dung ra được đau đớn, giốngnhư da thịt bị người ta đâm vào một dao, khoét tim khoét thịt, cô cũngkhông phải không thể chịu đau, nhưng đau đớn lúc này khó mà mất đi, TôLương Mạt bây giờ mới ý thức được, so với lần trước, lần này mới thật sự là đau nhức đến tận cùng.

Mà lần này, mới là lần đầu tiên thực sự của Tô Lương Mạt.

"A..."

Một tiếng này không đủ làm Chiêm Đông Kình thả chậm động tác.

Phụ nữ rốt cuộc là không thể tách rời tình yêu với tình dục, Tô Lương Mạtcắn răng nhịn đau, hai tay Chiêm Đông Kình giữ chặt eo cô, có một sốviệc không phải nói nhịn là có thể nhịn được, Tô Lương Mạt nhận thấyđược động tác của hắn càng lúc càng nhanh, cảm giác đau đớn của mìnhcũng càng lúc càng rõ rệt, cô ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông bởi vìphấn khích mà hầu kết nhấp nhô gợi cảm. Thân thể bị va chạm đến tỉnhtáo, có một loại bi thương không nói ta lời lan tràn trong lòng.

Cô không yêu Chiêm Đông Kình.

Chiêm Đông Kình cũng không yêu cô.

Mà chuyện bọn họ đang làm Tô Lương Mạt vẫn luôn cho rằng chỉ có người thân mật gần gũi mới có thể làm được, phù hợp cùng tuân phục như vậy, hìnhnhư người đàn ông không cần đòi hỏi tình cảm, kịch liệt và phát tiết mới là mục đích cuối cùng dung hòa hai thân thể.

Sau dư âm, ChiêmĐông Kình hôn lên mặt cô giảm bớt đi tiếng thở dốc, hắn ngẩng đầu nhìnthấy trên trán Tô Lương Mạt rịn đầy mô hôi, "Đau không?"

Cô gật gật đầu, muốn cho hắn nhanh chóng rút ra.

"Lần sau thật sự sẽ không đau." Người đàn ông xoay người nằm chết dí bêncạnh cô, vươn tay ôm Tô Lương Mạt kéo cô vào trong lồng ngực mình. Cômệt mỏi chỉ muốn nhắm mắt, những lời này hắn nói không chỉ một lần.

Chiêm Đông Kình hình như đoán ra được suy nghĩ của cô, hắn áp lại gần ở bêntai cô thì thầm một tiếng, đem cơn buồn ngủ của Tô Lương Mạt cưỡng chếdời đi hoàn toàn, "Lần này đã bị mở rộng ra rồi, sau này thật sự sẽkhông đau nữa, kích cỡ khác nhau."

Tô Lương Mạt nhắm mắt lại, giả chết. Nhưng vẫn bị Chiêm Đông Kình kéo dậy đi tắm, lúc cô ngủ ChiêmĐông Kình vẫn còn chưa đi, cô nhớ rõ hắn không có thói quen có người ngủ bên cạnh, tính cảnh giác quá cao, luôn cảm thấy ai cũng muốn giết hắn.

Mơ mơ màng màng ngủ thẳng tới sáng, Tô Lương Mạt khẽ động đậy cánh tay,một hồi tê dại vọt thẳng lên, cô đột nhiên tỉnh giấc, nhìn thấy ChiêmĐông Kình gối lên cánh tay cô, mặt dán vào rất sát, lông mi dày đậm tánra bóng mờ ở hai bên sống mũi, Tô Lương Mạt nằm lại xuống gối. ChiêmĐông Kình lúc nãy đã tỉnh dậy rồi, chỉ là không có mở mắt, hắn nghiêngngười qua bên, ép Tô Lương Mạt xuống dưới thân.

"Tôi còn phải đến công ty."

"Tôi cho em nghỉ." Chiêm Đông Kình tối hôm qua đòi hỏi vốn cũng chưa thấythỏa mãn, hắn kéo căng thân thể Tô Lương Mạt, một loại cảm giác vừa chua xót vừa căng trướng mới đầu làm cô cảm thấy mười phần khó chịu, rồinóng dần, ở trong người từ từ nhóm lên mồi lửa.

Sau lưng Tô Lương Mạt ma xát chăn đơn tơ tằm, trong cổ họng phát ra âm thanh ầm ờ khônghoàn chỉnh, Chiêm Đông Kình giữ chặt tay cô, động tác mười ngón đan vàonhau làm giữa lòng bàn tay đều là mồ hôi ẩm ướt tinh mịn, từ trên xuốngdưới đảo lộn, mị loạn mà đầy đam mê.

Chiêm Đông Kình đưa tay xoay mặt Tô Lương Mạt qua, "Nhìn tôi này."

Hai gò má cô ửng hồng, trong đôi con ngươi đen nhánh phản chiếu bóng dángmột đôi điên loan đảo phụng, thân thể thành thực không chịu nghe lời của cô, trái tim cũng trong nháy mắt bị dẫn dắt.

Cô nghe được tiếngthở dốc của người đàn ông càng lúc nàng nồng đậm, thanh âm này giống như một khúc ma âm kích thích dây thần kinh Tô Lương Mạt, thân thể độtnhiên căng cứng, lại bị va chạm đến vô số điểm mẫn cảm, đợi đến một kích cuối cùng đánh tới, ào ạt...

Toàn bộ tản đi rồi.

Vẻ mặtngười đàn ông cũng mỗi lúc một sinh động, vẫn cân nhắc giữa lôi kéo cùng dâng trào, miệng lưỡi cô khô khốc, thân thể sau khi phóng thích, cảngười mỏi mệt ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động đậy.

Chiêm Đông Kình rời giường trước đi rửa mặt, lúc Tô Lương Mạt xuống lầu cũngkhông thấy bóng dáng của hắn, ăn qua chút điểm tâm, cô lái xe tới thẳngcông ty.

Lẫn vào hắc đạo không ít kẻ đều có công ty của riêngmình, mà lại làm ăn hợp pháp, cái này so với cái lắp súng tháo súng kialại thú vị hơn nhiều.

Tô Lương Mạt đi vào phòng làm việc, trênbàn chất một đống văn kiện, cửa thông ra ngoài phòng làm việc đột nhiênbị vặn mở, Thẩm Tâm Lê không coi ai ra gì cứ tiến vào, đằng sau còn cómột thư ký đuổi theo, "Tô tiểu thư, Tâm tỷ chị ấy..."

"Cô đi ra ngoài trước đi."

Thư ký quay đầu liếc nhìn một cái, từ từ chậm rãi đi ra cửa, ôm bao nhiêulà tâm tình xem kịch vui, dù sao Tô Lương Mạt từ đâu nhảy tới, đối vớiphương diện này lại chưa quen thuộc, cấp trên đặc biệt đưa người xuốnghướng dẫn cô, nói thẳng ra không phải là một cái gối ôm thêu hoa sao?

Thẩm Tâm Lê thích mặc đồ bó sát, váy ngắn màu đỏ thẫm, phối hợp với đôi giày cao gót màu nude.

Cô ta kéo cái ghế ngồi đối diện Tô Lương Mạt, đưa tay đặt túi xách lên bàn.

Tô Lương Mạt gấp tập văn kiện, "Có chuyện gì không?"

"Tôi tới lấy tiền hoa hồng tháng trước." Khoản tiền này, đều là lấy trực tiếp từ công ty.

Tô Lương Mạt dựa nửa người trên ra sau ghế, "Hoa hồng tháng trước, không phải là Chiêm Đông Kình đã trừ của cô rồi sao?"

"Anh ta chỉ là nói qua vậy thôi, đây là chuyện của tôi với anh ta, cô đừngquản, chỉ cần ký tên là được," Thẩm Tâm Lê vắt chéo chân dài, "trước đây có lần nào không như vậy, nhưng đến lúc phát tiền tất nhiên lại chẳngcó vấn đề gì."

"Xin lỗi," Tô Lương Mạt nói dứt khoát, "đây không phải là số tiền nhỏ, tôi không có cách nào làm chủ."

"Cô ra vẻ với tôi cái gì chứ?" Thẩm Tâm thu lại ý cười bên khóe miệng,"Công ty lớn như vậy đều giao cho cô quản lý, ghi chép thu chi đều quatay cô, tôi chỉ là đến lấy phần tôi đáng được nhận."

"Tiền này, cô vẫn là tự mình đi hỏi anh ta mà lấy đi." Tô Lương Mạt cầm bút lên, viết lên giấy tờ.

Sắc mặt Thẩm Tâm Lê càng phát ra khó coi, "Cô cho rằng cô có anh ta làm chỗ dựa thì không có gì phải sợ đúng không? Cô còn non lắm."

"Tôi không nhìn người, chỉ dựa vào quy định làm việc."

"Tô Lương Mạt," hai tay Thẩm Tâm Lê đè chặt mép bàn, "đừng quá ngây thơ,đàn ông có kẻ nào đáng tin? Sớm muộn sẽ có ngày cô thấy rõ bộ mặt thậtcủa người đàn ông ngủ bên cạnh cô, còn nữa, cô có biết quan hệ của tôivới anh ta là như thế nào không?"

Tô Lương Mạt thấy đối phươngđắc thế khinh người, "Các người có quan hệ như thế nào không liên cantới tôi, tiền hoa hồng chỉ nói trừ của cô một tháng, tháng sau có thểlấy bình thường."

Thẩm Tâm Lê hình như không vui không giận,"Đông Kình nghi ngờ cái chết của ba anh ta có liên quan tới tôi, nhưngcô có biết, tôi chính là bị anh ta đưa lên giường của Chiêm Tùng Niên."

Những lời này quả thật làm Tô Lương Mạt kinh hãi không nhẹ, "Cô nói những chuyện này với tôi làm gì?"

"Tôi chỉ là có một câu đánh thức cô, đợi đến ngày nào đó cô cũng không còngiá trị lợi dụng, cô nói xem, cô có bị hắn đưa lên giường kẻ nào không?"

"Ít nhất bản thân tôi không tự nguyện sa đọa."

Thẩm Tâm Lê kéo môi cười lạnh, "Được thôi, các người đều có vốn liếng nói như vậy, chỉ có tôi không có."

Một câu nói, làm Tô Lương Mạt không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, bộdáng Thẩm Tâm Lê rất đẹp, kỳ thật cũng rất trẻ tuổi, chỉ là đi theoChiêm Tùng Niên sau đó lún vào quá sâu, giữa đầu mày có sảnh sỏi nhữngngười cùng trang lứa khó có thể có được, luôn nói cô ta rất xem trọngtiền, lạnh lẽo và ao ước trong mắt cô ta làm Tô Lương Mạt không khỏi run lên.

"Thật ra trong lòng tôi tôi yêu Chiêm Đông Kình, cô biết không?"

Cô ta không nói, Tô Lương Mạt cũng nhìn ra được, nếu không sẽ không lúc nào cũng nhằm vào cô.

"Lúc trước tôi chỉ là người bán rượu ở chợ đêm, Chiêm Tùng Niên vừa ý tôi,tôi lúc đó có tư cách nói một chữ "không" sao? Vị phu nhân kia vẫn còn ở Ngự Châu, đó cũng là một người đàn bà lòng dạ độc ác, tôi nhiều lầnsuýt chết trong tay bà ta, tôi cầu xin Chiêm Đông Kình xin anh ta giúptôi, dù sao anh ta cũng là con trai Chiêm Tùng Niên, nhưng cho đến khitôi bị người ta đẩy vào trong phòng, anh ta cũng không có nói một chữ.Cô nói, anh ta không phải là gián tiếp đưa tôi lên giường Chiêm TùngNiên sao?"

"Trước đó các người có quen biết không?"

ThẩmTâm Lên lắc đầu, Tô Lương Mạt còn tưởng rằng sẽ là câu chuyện xưa cũrích Chiêm Đông Kình nhịn đau bỏ đi người phụ nữ mình yêu thích, "Anh ta đã đối với cô như vậy, cô còn có thể yêu anh ta?"

"Tình cảm vốn dĩ chính là bản thân không thể khống chế."

Tô Lương Mạt không muốn tranh cãi với cô ta, Chiêm Đông Kình tận mắt nhìnmột người phụ nữ đi vào phòng cha của mình mà lại thờ ơ như không, vềtình về lý đều nói không thông, hay là, có nguyên nhân khác?

Tô Lương Mạt không có tìm hiểu đến cùng, "Cô đi đi, chuyện tiền bạc tốt nhất cô vẫn nên đi tìm Chiêm Đông Kình nói."

Thẩm Tâm Lê thấy cô cứng mềm đều không ăn, liền đứng dậy, "Tôi còn có mộtcâu khuyên nhủ cô, những ngày đi theo Chiêm Đông Kình kiếm nhiều tiềnmột chút, chỉ có tiền mới là an toàn nhất."

Nói xong, liền xoay người rời đi.

Thẩm Tâm Lê đi ngang qua phòng giải lao, nhìn thấy thư ký vừa rồi đang ghichép tài liệu, thấy cô ta đi qua, thư ký kia cười nhẹ nhàng đi tới, "Tâm tỷ."

"Đang bận sao?"

"Không có, thấy chị ở trong phòng làm việc tôi không tiện đi vào, đang chuẩn bị đem tài liệu vào đưa cho Tô tiểu thư."

Thẩm Tâm Lê liếc mắt dò xét, "Tài liệu gì?"

"Danh mục xuất hàng, công ty đối tác vừa gửi bản thảo, tôi sợ làm mất, chonên đi đến phòng giải lao cũng phải mang theo." Thư ký biết lai lịchThẩm Tâm Lê không nhỏ, bình thường gặp mặt cũng đều khách khí, "Tâm tỷ,tôi pha cho chị ly cà phê nhé?"

"Được, cảm ơn."

Thư ký đivào quầy lấy cà phê, Thẩm Tâm Lê đi tới trước máy photocopy, cô ta mởtập văn kiện ra, rút tài liệu bên trong bỏ vào máy cắt giấy, động táclưu loát liền mạch.

Thư ký pha xong cà phê từ phòng kế bên đi sang, "Tâm tỷ..."

Nhìn quanh bốn phía, làm gì còn bóng dáng Thẩm Tâm Lê.

***

Chiêm Đông Kình đi vào công ty, hắn vốn dĩ không xuất hiện ở đây, bởi vì mục tiêu coi như quá lớn, sợ bị cảnh sát để mắt tới.

Bên ngoài phòng làm việc, thư ký nơm nớp lo sợ nhìn quanh, nghe thấy tiếngbước chân quay đầu lại nhìn thấy Chiêm Đông Kình, "Anh...anh tìm ai?"

Chiêm Đông Kình chỉ chỉ người ở bên trong.

"Thật ngại quá..."

Chiêm Đông Kình đã đi thẳng vào trong, thư ký muốn ngăn cản, nhưng nghĩ lại chính mình vừa gây họa, cứ thế không dám dịch bước.

Người trong công ty vốn dĩ không biết được Chiêm Đông Kình chính là ông chủ đứng phía sau.

Tô Lương Mạt cúi thấp đầu, áo khoác vắt trên ghế dựa, ống tay áo sơ mitrắng vén lên đến khủy tay, trong tay đầy một đống giấy vụn, vẻ mặt TôLương Mạt nghiêm nghị, khó khăn tìm ra một mảnh giấy vụn dán lên trên tờ giấy.

Chiêm Đông Kình đến gần, bên gò má Tô Lương Mạt rơi xuống một lọn tóc, hắn đưa tay đẩy ra.

Tô Lương Mạt hình như giật mình lui người lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy Chiêm Đông Kình đứng trước bàn.

"Đang bận gì vậy?"

Tô Lương Mạt hướng tầm mắt về phía trước, nhìn đến thư ký đang dáo dácngoài cửa phòng làm việc, "Có phần văn kiện không biết làm sao lại bỏvào máy cắt giấy."

"Ai làm?" Chiêm Đông Kình nghe ra manh mốitrong lời nói, Tô Lương Mạt đau đầu nhẹ day day thái dương, "Tôi đang cố sắp xếp lại."

Mấy trang tài liệu, đều bị cắt thành sợi mảnh rộng cỡ một phân, cho dù không ngủ không nghỉ, một tuần lễ cũng đừng monghoàn thành.

Chiêm Đông Kình nắm lên một đống, Tô Lương Mạt vộivàng kéo tay hắn lại, "Tôi xếp cả nửa ngày mới được đấy, đừng có làmloạn lên."

"Khi nào đối phương cần?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lương Mạt ũ rũ, lấy đống giấy vụn từ trong tay Chiêm Đông Kình lại, "Ngày kia."

Chiêm Đông Kình nhìn mấy phần cô đã dán xong, tìm hơn nửa ngày cũng chỉ sửasang lại mấy trang tài liệu đầu, "Vậy em có chết cũng đuổi không kịp,ném đi."

Tô Lương Mạt đưa hai tay vò tóc, Chiêm Đông Kình haichân thon dài hướng bàn làm việc của cô ngồi xuống, "Ai chơi em thế nàyvậy?"

"Còn có thể là ai?" Lúc đó trong phỏng giải lao chỉ có thưký với Thẩm Tâm Lê, thư ký kia cho dù không vừa mắt cô, cũng không thểlấy công việc của mình ra giỡn chơi.

Tô Lương Mạt cẩn thận tìmkiếm giữa đống giấy vụn kia, "Hôm nay Thẩm Tâm Lê tới đây, nói muốn lấytiền hoa hồng tháng trước, tôi bảo cô ta tự mình đến tìm anh."

Chiêm Đông Kình đè tay của cô lại, "Đi về thôi, đừng cố nữa."

"Không được, đến lúc đó không thể bàn giao được."

"Tôi giúp em, trước sáng sớm ngày mai chắc chắn sẽ làm xong cho em."

Tô Lương Mạt làm sao tin được, Chiêm Đông Kình cầm lấy tập văn kiện bêncạnh, đem đống giấy vụn kẹp vào trong, Tô Lương Mạt thấy ngồi đây cũngkhông có cách nào, chỉ đành cầm lấy áo khoác cùng đi ra ngoài.

Thư ký thấy hai người đi ra, lập tức đứng dính sát vách tường.

Tô Lương Mạt liếc nhìn thời gian cũng không còn sớm, "Tan ca đi, chuyện tài liệu tôi sẽ nghĩ cách."

"Thực xin lỗi."

"Không sao." Lẽ nào còn có thể chào tạm biệt cô ta nữa?

Hai người đi ra khỏi công ty, Tô Lương Mạt khẩn trương. Chiêm Đông Kình lấy áo khoác định mặc vào cho cô.

"Để tôi tự làm." Bên ngoài khá lạnh, cô mặc chiếc áo sơ mi đơn bạc, lúc này bị gió đêm thổi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lạnh đến trắng bệch, Chiêm Đông Kình kẹp tập văn kiện dưới nách, đưa tay giúp cô kéo tóc từ trongcổ áo ra, Tô Lương Mạt mặc lại áo đàng hoàng, "Đi thôi."

ChiêmĐông Kình tự nhiên dắt tay cô, Tô Lương Mạt muốn tránh ra, người đàn ông càng dùng sức khóa chặt tay cô trong lòng bàn tay.

Cô cũng không có quen như vậy, cho dù là sáng sớm hôm nay bọn họ cùng tỉnh giấc trênmột cái giường, Tô Lương Mạt sóng vai cùng Chiêm Đông Kình đi về phíahắn dừng xe, bên ngoài công ty có cây ngô đồng cao lớn thấp thoáng ánhtrăng đêm rơi xuống, Tô Lương Mạt lên xe, cũng không chú ý tới chiếc xedừng cách đó không xa.

Vệ Tắc từ lúc nãy đã chú ý tới hai người,hắn không nghĩ tới, Tô Lương Mạt đã có thể để Chiêm Đông Kình dắt tay cô tự nhiên như vậy, vị trí ở bên cạnh cô kia, đáng lẽ là nên thuộc vềhắn.

Vệ Tắc nắm tay lái không khỏi căng thẳng, hắn yêu Tô Lươngmạt, cũng thích công việc này của mình, hắn không ngờ hai chuyện này lại tạo nên xung đột.

Chiêm Đông Kình khởi động xe rồi rời đi, VệTắc cũng theo rất sát, hướng bọn họ đi là về phía Thanh Hồ Đường, quamỗi một con đường, tim Vệ Tắc lại càng nặng nề thêm một phần, địa bànphía trước hắn vào không được, hắn chỉ có thể dừng xe ở ven đường, nhìnchiếc xe chở Tô Lương Mạt biến mất trong tầm mắt.

Tô Lương Mạt thu hồi ánh mắt từ trong kính chiếu hậu, xe của Vệ Tắc, cô liếc mắt liền có thể nhận ra.

Cho dù trên đường lái loại xe này có hàng trăm hàng nghìn, cô chính là cóthể nhận ra. Tô Lương Mạt chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngón tay áptrên trán che đi tầm mắt có vẻ mờ mịt của mình, Chiêm Đông Kình lái xerất nhanh, đuôi mắt đầy hắc ám của hắn xuyên qua kính chiếu hậu nhìnxuống Tô Lương Mạt, gần như không rời đi một lúc.

Tô Lương Mạt trải qua nhiều chuyện như vậy cuối cùng cũng hiểu, cái gì gọi là "người tính không bằng trời tính".

Lúc vẫn còn học năm thứ nhất đại học, cô đã cùng với Vệ Tắc lập xong kếhoạch cho tương lai, tốt nghiệp, làm việc, kết hôn, sinh con...

Gia cảnh hai nhà đều không tệ, cha mẹ hai bên chắc chắn không cần phải lolắng, nếu như Tô Khang không xảy ra chuyện, nói không chừng bọn họ thựcsự đã kết hôn.

Khóe môi Tô Lương Mạt quyến rũ nụ cười khổ sở, cômạnh mẽ ổn định tâm tình cầm lấy túi tài liệu kia, bây giờ vẫn phải nghĩ xem làm sao giải quyết chuyện trước mắt, không thực tế bằng mấy chuyệnsớm đã thành mây khói kia.

***

Ăn xong cơm tôi, Tô LươngMạt đi lên lầu trước, Hàn Tăng với Tống Các có chuyện tìm Chiêm ĐôngKình, chắc sẽ kéo dài không ít thời gian.

Cô trở lại phòng, trước tiên đổ đống giấy vụn trong kẹp văn kiện ra, ước chừng một giờ sauChiêm Đông Kình mới lên lầu, hắn vào phòng của mình thấy không có ai,lúc này mới kịp phản ứng, lại xoay người đi sang căn phòng sát vách.

Tô Lương Mạt nằm sấp trên bàn trà, tóc dài xỏa xuống vai. Hắn đi tới gần đưa hai tay ôm vai cô, "Vẫn còn làm?"

"Ừ." Cô thuận miệng trả lời, cũng không ngẩng đầu lên.

Chiêm Đông Kình đem giấy vụn lại nhét vào kẹp văn kiện lần nữa, "Đi rót cho tôi ly nước."

Tô Lương Mạt làm gì có tâm tư, "Tôi còn đang bận việc mà."

"Tôi giúp em như vậy, rót cho tôi ly nước cũng không chịu à?" Chiêm ĐôngKình đứng dậy, lại đưa tay kéo Tô Lương Mạt lên, hắn dẫn cô đi về phíathư phòng trên tầng ba, đem đống giấy vụn kia lần lượt trải ra, Tô Lương Mạt cũng tiến lên làm giúp.

"Chỉ cần dùng máy quét chuyện dụngrà quét giấy vụn, một lúc sau máy vi tính dựa theo vết cắt phục hồi lạinhư cũ là được, chỉ là cần chút thời gian, nhưng mà một buổi tối là đủ."

"Thật sao?"

"Rót nước đi."

Tô Lương Mạt xoay người rời đi, Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm bóng lưngvội vã của cô không khỏi bật cười, cô gái này cũng thật đúng là thực tế.

Rót nước xong đi vào thư phòng, Chiêm Đông Kình ngồi trên ghế sofa, mộtchiếc đèn bàn mở sáng, Tô Lương Mạt đưa ly nước đến tay hắn, người đànông ra hiệu cô đi đến bên cạnh, đưa tay kéo cô qua để cô ngồi lên trênđùi mình.

Tô Lương Mạt như ngồi trên đống than, nhìn xem đầu ngón tay thon dài của người đàn ông không ngừng đong đưa trên mặt bàn, côchống tay lên cằm dưới, Chiêm Đông Kình dán mặt lại gần, Tô Lương Mạtkhông nhịn được mở miệng, "Chúng ta thế này thì được tính là quan hệgì?"

"Em cảm thấy thế nào?"

"Anh từng nói quan hệ của chúng ta không phải là cường thủ hào đoạt, là cam tâm tình nguyện đúng không?"

Chiêm Đông Kình ngẩng đầu, những lời này hắn có ấn tượng, "Tôi đã từng nói như vậy."

"Vậy có phải có một ngày, tôi muốn đi thì có thể đi phải không?" Tô LươngMạt cẩn thận quan sát vẻ mặt người đàn ông, động tác trong tay ChiêmĐông Kình dừng lại, đuôi mắt dài hẹp quét về phía cô, trong lời nói cóphần lạnh lẽo, "Bây giờ em có thể đi."

Tô Lương Mạt lại khôngngốc, cô tránh đi ánh mắt Chiêm Đông Kình, "Đã nói là cam tâm tìnhnguyện rồi, bây giờ tôi còn chưa muốn đi."

Thần sắc Chiêm ĐôngKình hòa hoãn, trong mắt rõ ràng có thỏa mãn, có lẽ ngay cả bản thânmình cũng không phát giác, Tô Lương Mạt thầm thở phào, cô thật đúng làco được giãn được, nói chuyện cũng không cần viết nháp.

"Cả chiều nay vội đến nỗi toàn thân đầy mồ hôi, tôi đi tắm trước."

Chiêm Đông Kình ở bên eo cô vỗ nhẹ, "Đi đi."

Tô Lương Mạt trở lại phòng của mình, tắm xong lại xem tivi một lúc, thờigian cũng không còn sớm, cô cũng không đi sang thư phòng, những lúc cóthể tránh đi một mình chung đụng với Chiêm Đông Kình, cô đều tận lựctránh.

Thời gian hiện trên tivi bất tri bất giác đã quá nửa đêm,Tô Lương Mạt nghĩ thấy Chiêm Đông Kình dù sao cũng là giúp cô giải quyết cục diện rối rắm, vẫn là xỏ dép đi về phía tầng ba.

Cửa thưphòng mở rộng, Tô Lương Mạt liếc mắt liền thấy Chiêm Đông Kình ngồi trên ghế, nửa người trên nhẹ nghiêng sang một bên, cô bước chân thật khẽ đivào, nhìn thấy hắn nhắm hai mắt ngủ thiếp đi.

Máy vi tính trướcmặt đang tự động tiến hành đối chiếu, Tô Lương Mạt đưa tay về phía đốnggiấy vụn trên bàn, Chiêm Đông Kình nghe thấy động tĩnh rất nhỏ liền mởmắt.

Tô Lương Mạt mặc bộ đồ ngủ, đầu tóc sau khi sấy khô có vẻ hơi rối, "Khuya lắm rồi, đi ngủ thôi."

Chiêm Đông Kình đưa tay ra hiệu cô đi tới, để cho cô ngồi trên chân mình, gối cằm lên cần cổ cô không ngừng mè nheo, chọc Tô Lương Mạt từng hồi ngứangáy, thật ra hắn ngày thường cũng coi như là tốt tính, không chọc tớigiới hạn cuối cùng của hắn, cơ hồ nhìn không thấy được bộ dạng bạo ngược thành thói của hắn.

Cho nên Tô Lương Mạt tận lực tránh đi, hơn nữa cô cũng không có gì phải chọc đến hắn.

Chiêm Đông Kình đẩy cô đứng dậy, "Đi thôi, đi ngủ."

Tô Lương Mạt trong nháy mắt liền hoảng hồn, bởi vì trước đây ở nhà ba cũng thường hay xem tivi trong phòng khách đến tận khuya, cô luôn nghe thấymẹ gọi lên, "Đi, đi ngủ."

Hình như giọng điệu thân thiết như vậy, thường là người một nhà mới có thể nói ra được.

***

Hôm sau, Tô Lương Mạt vẫn chưa có thói quen ở trên giường có thêm một người nữa, lúc ngủ cũng phải giữ ý tứ, cô thích cuốn chăn mền, mở mắt ra phát hiện thấy trên giường lớn cũng chỉ có một mình mình co lại một đoàn yhệt con sâu lông, tầm mắt lơ đãng liếc qua đầu giường, thấy một tập vănkiện đã để sẵn đó.

Xuống lầu cũng không thấy bóng dáng Chiêm Đông Kình, chắc là đi ra ngoài rồi.

Tô Lương Mạt ăn sáng xong đi đến công ty, không ngờ tới cổng lại nhìn thấy xe của Vệ Tắc.

Công khai chặn trước cửa lớn như vậy, cô không thể không xuống xe.

Vệ Tắc mặt mũi tiều tụy, mặc thường phục, nhìn thấy Tô Lương Mạt không nói lời nào liền tiến lên, "Anh muốn nói chuyện với em."

"Cứ nói ở đây đi."

Vệ Tắc một bả đoạt lấy văn kiện trong tay Tô Lương Mạt, nhìn thấy tài liệu cô đem theo là điều khoản với con dấu của công ty, sắc mặt Vệ Tắc táimét, "Lương Mạt, em có biết bản thân mình đang làm cái gì không?"

"Em biết rất rõ." Tô Lương Mạt nổi giận, không ngờ Vệ Tắc sẽ trắng trợn đoạt đồ trong tay cô.

Vệ Tắc giương cao tập văn kiện kia, "Em nói cho anh biết, cái công ty này có phải có liên quan tới Chiêm Đông Kình hay không?"

"Anh vẫn còn điều tra chuyện của anh ta?"

"Đương nhiên, anh nói rồi sớm muộn sẽ có ngày hắn ngã dưới tay anh," Tính khíVệ Tắc vốn gay gắt, "em biết không? Nữ cảnh sát bị hắn ném trước cổngđồn cảnh sát kia bây giờ còn trốn ở trong nhà không dám ra ngoài, NgựChâu cũng không phải là nơi Chiêm Đông Kình muốn thế nào thì là thế đó.Lương Mạt, rời xa hắn đi, hắn dùng thủ đoạn gì buộc em phải ở lại bêncạnh hắn, em nói cho anh biết?"

Tô Lương Mạt lấy lại tập vănkiện, cô vĩnh viễn không thể nào nói cho Vệ Tắc biết, chuyện của TôKhang đã bị tổn hại một lần rồi, suýt chút nữa tạo thành tổn thất khôngthể cứu chữa.

"Em như vậy rất nguy hiểm, anh không muốn ngày nàođó em bị lún vào trong, anh sẽ cho người theo dõi sát công ty này, vạnnhất có phạm sai lầm, gánh tội chính là em có biết hay không?" Thần sắcVệ Tắc cấp bách, hắn thật sự là vì tốt cho Tô Lương Mạt.

Cô lúcnày căn bản không có để ở trong lòng, chỉ là một thời gian dài sau này,hết thảy mọi thứ đều biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, Tô Lương Mạtthốt nhiên có nhớ tới những lời Vệ Tắc nói hôm nay, đúng là như bị sétđánh. (Chipchip: Câu này có nghĩa là sau này khi chị Mạt bị anh Kình thú đẩy vào tù rồi ngẫm lại mới thấy câu Vệ Tắc nói là đúng, lúc đó thiệtquá là đau lòng đi mà, hự hự)

"Vệ Tắc, máy nghe trộm trên người em hôm đó là anh gắn lên đúng không?" Biết rất rõ đáp án, Tô Lương Mạt vẫn hỏi.

Vệ Tắc giật mình, khó mà đối mặt với câu hỏi thẳng thừng của Tô Lương Mạtnhư vậy, không có giọng điệu chất vấn, lại xa cách làm hắn đau lòng,"Đúng."

"Anh xác định xông vào như vậy Chiêm Đông Kình sẽ khônglàm gì em đúng không? Cho nên đến cuối cùng anh mới hỏi em câu đó, nhưng mà Vệ Tắc, anh biết rõ ràng anh ta là người như thế nào, anh còn lừamình dối người là không có chuyện gì, đúng chứ?"

Vệ Tắc bị côchặn hỏi một câu cũng nói không ra lời, trong ấn tượng Tô Lương Mạt tính tình ôn hòa, rất hiếm khi hung hăng dọa người.

Nhưng hắn vẫn là đáng chết mà gật đầu, hắn hận không thể vặn rơi đầu mình, "Đúng."

"Vệ Tắc, nếu như ba em còn sống, anh sẽ vẫn bắt ông ấy, đúng không?"

Câu hỏi của cô từng từ từng chữ nện vào trong tim hắn, vừa nhanh vừa chính xác, không cho hắn chút khả năng chống đỡ.

"Lương Mạt, anh tới tìm em chỉ là vì lo lắng cho em, anh không muốn em bị lúnvào quá sâu, bất cứ chuyện gì của Chiêm Đông Kình em cũng đừng quản, anh không muốn một ngày nào đó người anh phải đối mặt là em."

"Vệ Tắc, em sẽ không," Tô Lương Mạt nói rất chắc chắn, "em biết cái gì nên làm cái gì không nên làm."

Cô đã nói đến nước này, Vệ Tắc cũng chỉ có thể chấp nhận, ba câu hỏi liêntiếp của cô đã khiến hắn không cách nào đối diện với cô được, Tô LươngMạt cũng không lên xe, lướt qua người hắn đi vào trong.

"Xin lỗi." Vệ Tắc nhìn bóng lưng của cô mà nói.

"Không có gì phải xin lỗi, anh cũng thấy đấy, anh ta quả thực không có làm gìem cả." Tô Lương Mạt cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, giọng điệu như vậy cũng làm chút hy vọng cuối cùng của Vệ Tắc bị vùi dập, tình cảm sáu năm của bọnhọ, tình yêu nơi sân trường cuối cùng không chịu được khảo nghiệm củathực tế.

Vệ Tắc nhìn bóng lưng Tô Lương Mạt từ từ biến mất trong tầm mắt, hắn không cách nào lưu giữ, chỉ đành vô lực ngồi vào lại xe.

***

Lưu Giản vốn không giỏi cờ bạc, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đi chơi mấy ván với người khác.

Ngồi trên chiếu bạc hắn lơ đãng đặt cược, Chu Chính ở bên cạnh hôm nay vậnkhí tốt, "Hôm qua siêu âm là con trai, hôm nay xem tôi lập tức gỡ vốn."

Tô Uyển mặc sườn xám đi vào sòng bài, vẻ mặt mệt mỏi, đã không ôm hy vọng, nâng tầm mắt lại nhìn thấy một bóng dáng, cô ta chỉ tưởng mình hoa mắt, trừng lớn hai mắt, quả nhiên là Lưu Giản.

Tô Uyển không kiềm nén được kích động, chủ động yêu cầu đến bàn đó tiếp khách.

Lưu Giản đang chơi bài, nhất thời không có phát hiện bên cạnh có thêm mộtngười, Chu Chính ôm một cô gái trẻ tuổi, nghiêng đầu nói chuyện với LưuGiản, ánh mắt không rời khỏi người Tô Uyển, "Nhìn cậu xem, có người đẹp ở bên cạnh cũng không biết quý trọng."

Lưu Giản lúc này mới chú ý tới Tô Uyển, hắn liếc mắt nhìn, hình như có chút quen mặt.

Tim Tô Uyển khẩn trương nhảy lên kịch liệt, tiếng huyên náo xung quanh cũng không nghe thấy nữa, bọn họ dù sao cũng từng "có" một lần, lại còn cựckỳ thỏa mãn, khuôn mặt Tô Uyển ửng đỏ lên, lại nghe Lưu Giản hỏi, "Côtên gì?"

"Tô Uyển."

Tô Uyển. Lưu Giản lầm nhẩm trong miệng, ngay lập tức liền nghĩ đến Tô Lương Mạt, nhớ đến lần đó ở bến tàu.

Chu Chính vừa hay nhắc tới, "Đúng rồi, lần trước nghe nói cậu gặp chuyện ở bến tàu? Làm sao lại để đầu tóc đầy tro bụi trở về?"

"Không có việc gì, không cẩn thận bị dính phải." Lưu Giản nói không rõ ràng, đưa tay ôm eo Tô Uyển.

Chu Chính ở bên cạnh khuyên, "Hay là tìm một người phụ nữ đi, giữ lại bêncạnh cậu, đừng lúc nào cũng đi ra ngoài, ngày tháng trước đây của cậucũng chơi đùa quá mức rồi."

"Lương Mạt, anh tới tìm em chỉ là vìlo lắng cho em, anh không muốn em bị lún vào quá sâu, bất cứ chuyện gìcủa Chiêm Đông Kình em cũng đừng quản, anh không muốn một ngày nào đóngười anh phải đối mặt là em."

"Vệ Tắc, em sẽ không," Tô Lương Mạt nói rất chắc chắn, "em biết cái gì nên làm cái gì không nên làm."

Cô đã nói đến nước này, Vệ Tắc cũng chỉ có thể chấp nhận, ba câu hỏi liêntiếp của cô đã khiến hắn không cách nào đối diện với cô được, Tô LươngMạt cũng không lên xe, lướt qua người hắn đi vào trong.

"Xin lỗi." Vệ Tắc nhìn bóng lưng của cô mà nói.

"Không có gì phải xin lỗi, anh cũng thấy đấy, anh ta quả thực không có làm gìem cả." Tô Lương Mạt cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, giọng điệu như vậy cũng làm chút hy vọng cuối cùng của Vệ Tắc bị vùi dập, tình cảm sáu năm của bọnhọ, tình yêu nơi sân trường cuối cùng không chịu được khảo nghiệm củathực tế.

Vệ Tắc nhìn bóng lưng Tô Lương Mạt từ từ biến mất trong tầm mắt, hắn không cách nào lưu giữ, chỉ đành vô lực ngồi vào lại xe.

***

Lưu Giản vốn không giỏi cờ bạc, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đi chơi mấy ván với người khác.

Ngồi trên chiếu bạc hắn lơ đãng đặt cược, Chu Chính ở bên cạnh hôm nay vậnkhí tốt, "Hôm qua siêu âm là con trai, hôm nay xem tôi lập tức gỡ vốn."

Tô Uyển mặc sườn xám đi vào sòng bài, vẻ mặt mệt mỏi, đã không ôm hy vọng, nâng tầm mắt lại nhìn thấy một bóng dáng, cô ta chỉ tưởng mình hoa mắt, trừng lớn hai mắt, quả nhiên là Lưu Giản.

Tô Uyển không kiềm nén được kích động, chủ động yêu cầu đến bàn đó tiếp khách.

Lưu Giản đang chơi bài, nhất thời không có phát hiện bên cạnh có thêm mộtngười, Chu Chính ôm một cô gái trẻ tuổi, nghiêng đầu nói chuyện với LưuGiản, ánh mắt không rời khỏi người Tô Uyển, "Nhìn cậu xem, có người đẹp ở bên cạnh cũng không biết quý trọng."

Lưu Giản lúc này mới chú ý tới Tô Uyển, hắn liếc mắt nhìn, hình như có chút quen mặt.

Tim Tô Uyển khẩn trương nhảy lên kịch liệt, tiếng huyên náo xung quanh cũng không nghe thấy nữa, bọn họ dù sao cũng từng "có" một lần, lại còn cựckỳ thỏa mãn, khuôn mặt Tô Uyển ửng đỏ lên, lại nghe Lưu Giản hỏi, "Côtên gì?"

"Tô Uyển."

Tô Uyển. Lưu Giản lầm nhẩm trong miệng, ngay lập tức liền nghĩ đến Tô Lương Mạt, nhớ đến lần đó ở bến tàu.

Chu Chính vừa hay nhắc tới, "Đúng rồi, lần trước nghe nói cậu gặp chuyện ở bến tàu? Làm sao lại để đầu tóc đầy tro bụi trở về?"

"Không có việc gì, không cẩn thận bị dính phải." Lưu Giản nói không rõ ràng, đưa tay ôm eo Tô Uyển.

Chu Chính ở bên cạnh khuyên, "Hay là tìm một người phụ nữ đi, giữ lại bêncạnh cậu, đừng lúc nào cũng đi ra ngoài, ngày tháng trước đây của cậucũng chơi đùa quá mức rồi."

Lưu Giản cúi đầu liếc mắt xem xét kỹ Tô Uyển, "Cô ở đây một đêm được bao nhiêu tiền?"

Tô Uyển kết nối lời nói của hai người, sao có thể không hiểu, không chờ cô ta mở miệng, Lưu Giản lại tự mình nói, "Đi theo tôi đi, mỗi tháng sẽcho cô không ít tiền, trước tiên tôi cho cô một căn hộ nhỏ, thế nào?"

Tiến triển nhanh như thế này Tô Uyển hoàn toàn không chống đỡ kịp, Chu Chính ở bên cạnh cười cười, lo chơi bài của mình.

"Tôi, tôi làm việc ở đây không phải là vì tiền, tôi vẫn còn đang học nghiên cứu sinh."

"Yo, lại là sinh viên cơ đấy." Chu Chính chen vào một câu, rồi lại tự giễulắc lắc đầu, Lưu Giản vừa nghe, cũng không ép, "Được, cô không đồng ýtôi cũng không miễn cưỡng."

Dù sao cũng chỉ là cần một người phụ nữ, vừa vặn bên cạnh đang có, liền muốn tiếp nhận.

Tô Uyển ngồi bên cạnh không có mở miệng, gia cảnh cô ta không thể xem làkém, thuộc kiểu thường thường bậc trung, hơn nữa yêu cầu của Lưu Giảncùng với bao nuôi có gì khác biệt? Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới phươngdiện này.

Lưu Giản vẫn ôm cô ta như cũ, không thèm ngó ngàng gìlo chơi bài, lại không có hứng thú như lần trước, đối với cô ta rất lạnh nhạt.

Chu Chính liếc nhìn thời gian, "Đi thôi, chị dâu cậu vẫn còn ở khách sạn."

"Chính ca, anh thực sự không giống như trước kia nữa." Lưu Giản thu tay lại, hứng thú cũng rã rời.

"Rồi có ngày cậu cũng sẽ giống tôi." Chu Chính cười cười vỗ bả vai Lưu Giản, Tô Uyển nghe thấy lời này của Chu Chính, trong lòng hình như có sợi dây nào đó bị kích thích, lúc Lưu Giản đứng dậy định rời đi, cô ta cũngkhông biết lấy đâu ra dũng khí đưa tay níu ống tay áo hắn lại, "Lời anhnói vừa nãy..."

Cô ta cắn cắn môi, Lưu Giản quay đầu, "Vẫn giữ nguyên."

Tô Uyển đứng dậy theo, Lưu Giản lại nhìn kỹ ngũ quan của cô ta, hình nhưcó chút giống giống Tô Lương Mạt, hắn cau mày, thật sự là gặp quỷ rồi,có phải nhìn ai cũng thấy giống hay không? Lần trước bị cô sắp xếp lọtbẫy, đến bây giờ cũng không biết rõ ràng rốt cuộc là bị làm sao.

Đêm đó, Tô Uyển liền nghỉ việc ở chỗ kia, nghỉ việc nửa chừng như vậy theolẽ thường thì không đồng ý, nhưng Lưu Giản của Tương Hiếu Đường tự mìnhra mặt, lại có kẻ nào dám bác bỏ mặt mũi của hắn?

***

Thanh Hồ Đường bên này, Hàn Tăng với Tống Các thường xuyên tới lui, Tô Trạchmặc dù nhỏ tuổi, những cũng rất để bụng, chuyện gì cũng ghi nhớ, đặcbiệt là lần đầu tiên gặp mặt bị Hàn Tăng hù dọa đến khóc thét, sau nàynhìn thấy Hàn Tăng cũng không có sắc mặt tốt với hắn, trong lòng nó đềunhớ rất rõ.

Bảo mẫu đem trà tới cho Tống Các, Hàn Tăng gần đâyđổi tính đổi nết, nói muốn học ưu nhã, cho nên bảo bảo mẫu pha cho hắnly cà phê.

Hắn với Hàn Tăng đang nói chuyện, Tô Trạch lén lén lút lút từ trong phòng thò cái đầu nhỏ ra, quan sát tình hình trong phòngkhách.

"Tôi không tán thành ý của cậu, chuyện như vậy nên giảiquyết dứt khoát..." Hàn Tăng bưng ly cà phê lên, dán mép ly lên miệng,"Phụt..."

Hắn còn chưa kịp nuốt đến nửa miệng đã phun ra toàn bộ, Tống Các vội tránh người ra, "Thật mẹ nó ghê quá, sao cậu không uốngchậm một chút đi?"

Hàn Tăng thè lưỡi, "Mẹ, trong này bỏ cái gì đó?"

Bảo mẫu thấy hắn tức giận, nơm nớp lo sợ đi đến, "Cũng pha giống như ngày hôm qua mà, tôi không có bỏ vào thứ gì bậy bạ."

"Còn nói không có!" Hàn Tăng đứng vọt dậy, "Muối, dấm, còn có hạt tiêu... con mẹ nó bà chán sống phải không?"

Bảo mẫu bị hù dọa ra sức khoát tay, "Tôi không dám, thật không có."

"Rầm". Tô Trạch thấy Hàn Tăng khí thế hùng hổ, vội vàng đóng mạnh của.

Hàn Tăng quét mắt qua, cũng đúng, một bảo mẫu lấy đâu ra lá gan này, nhất định là tên tiểu tử hỗn đản kia.

Tống Các thấy hắn hùng hùng hổ hổ, vội kéo tay áo hắn, "Bỏ đi, chỉ là đứa nhỏ, cái rắm cũng khôn g hiểu."

"Bỏ cái gì mà bỏ, lão tử nhịn đã lâu rồi!" Hàn Tăng hất tay Tống Các sảibước tới trước cửa phòng Tô Trạch, cửa bị khóa trái, Hàn Tăng sai bảomẫu đem chìa khóa tới, nếu không liền đá văng cửa, bảo mẫu sợ làm bịthương Tô Trạch ở bên trong, vội vàng mở cửa.

Hàn Tăng đẩy văng cửa đi vào phòng, đem Tô Trạch trốn bên cạnh cửa sổ một bả nhấc lên vai khiêng ra ngoài.

Tống Các thấy hắn làm thật, khẩn trương từ trên ghế salon đứng dậy ngăn cản, "Cậu đáng để so đo một đứa nhỏ sao?"

Tô Trạch nắm hai tay thành quả đấm đánh lên mặt Hàn Tăng, "Bại hoại bại hoại."

Hàn Tăng cắn răng một cái muốn ném nó xuống, bảo mẫu bên cạnh bị hù dọa đến mềm nhũn hai chân, "Đừng, Kình thiếu phân phó tôi chăm sóc nó thật tốt, đừng..."

Cả người Tô Trạch ở trên đầu hắn giãy nãy, lúc này mới mở to cổ họng ra sức khóc, "Chị, chị ơi!"

Tô Lương Mạt bước vào phòng khách, nhìn thấy một màn này, cô bị dọa suýtchút nữa hồn xiêu phách tán, ném túi xách chạy thẳng tới, "Bỏ Tô Trạchxuống."

Hàn Tăng đẩy cô ra, "Tôi sớm đã thấy hai chị em các người không vừa mắt, còn ngày ngày lượn qua lượn lại dưới mí mắt tôi, cútngay."

Tô Lương Mạt chỉ tay vào mặt hắn, "Để Tô Trạch xuống cho tôi ngay!"

Tống Các nắm bả vai Hàn Tăng, "Đừng có làm loạn, một lát nữa lão Đại có thể trở lại đấy."

"Cậu không nhìn ra được sao, lão Đại bị người phụ nữ này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, sớm muộn sẽ có ngày xảy ra chuyện."

Tô Lương Mạt thừa dịp hắn không chú ý, xông tới hung hăng cắn lên cánh tay hắn một cái, Hàn Tăng đau đến hít ngược vào một hơi lạnh, hất tay némTô Trạch xuống, may mà Tống Các đưa tay đỡ được.

Hắn một bả nắm lấy gáy Tô Lương Mạt lôi cô ra, "Dám cắn ta!"

Tô Lương Mạt dùng gót giày hướng lên chân hắn ra sức giẫm, Hàn Tăng đauđớn hô ra tiếng, thừa dịp hắn buông tay Tô Lương Mạt xoay người dùng sức chiếu lên bụng hắn y nguyên một cước, khỏi phải nói, thực sự rất đau.

Hàn Tăng dù sao cũng được huấn luyện đàng hoàng, nếu không phải là đau chân làm sao có thể để Tô Lương Mạt thực hiện được, hắn ôm bụng chồm tới bắt lấy bả vai Tô Lương Mạt, kéo nửa người trên của cô dùng sức lôi xuống,"Thật không hiểu lão Đại nhìn trúng cô cái gì, không phải chỉ là một đôi mắt thôi sao, còn dám chọc tôi tôi liền móc mắt cô ra."

Hắn đạpmột cước sau đầu gối Tô Lương Mạt, hai chân cô mềm nhũn khụy xuống, HànTăng lại dùng lực đè bả vai cô, Tô Lương Mạt nghe thấy trán mình đập cái "cốp" xuống nền gạch cứng rắn.

Tô Trạch càng khóc dữ hơn, "Chị ơi."

Tống Các kéo Hàn Tăng lại, hắn giống như con lừa lì lợm không chịu buôngtay, chỉ đến khi một hồi âm thanh uy lệ truyền tới, "Dừng tay!"

Không cần ngẩng đầu cũng có thể biết là ai, Hàn Tăng thấy Chiêm Đông Kình bước đến, chỉ đành buông Tô Lương Mạt ra.

Trán bị đập mạnh một cái làm Tô Lương Mạt cả nửa ngày trời cũng chưa hoànhồn, mắt nổ đom đóm, đau đến không mở ra được, cánh tay bị người khác đỡ lên, cô theo lực của đối phương đứng dậy.

Chiêm Đông Kình đẩyhai tay của cô ra nhìn xem, trên trán sưng lên một cái bánh bao lớn,sưng đỏ lên, hai tay hắn bưng mặt Tô Lương Mạt, sắc mặt rất khó coi, đôi con ngươi đen nhánh đột nhiên u ám lãnh khốc, "Xảy ra chuyện gì?"

Hàn Tăng mở miệng, lại phát hiện cái lý do kia tương đối vụng về, "Thằngnhóc kia bỏ thứ thất điên bát đảo gì đó vào cà phê của tôi."

"Chỉ như vậy?" Chiêm Đông Kình lạnh giọng, hắn thu hai tay lại, không khíquanh thân phảng phất đột nhiên ngưng trệ bất thường, Hàn Tăng vừa địnhmở miệng, bụng bị đạp mạnh một cước, cú vừa rồi của Tô Lương Mạt so vớicái này quả thật chỉ là khoa tay múa chân, hắn lùi ra sau mấy bước liền, chân đụng phải ghế sofa, thân thể cao lớn ngã nhào vào đó.

TôLương Mạt khẽ hé mắt, nhìn thấy Hàn Tăng lại đứng lên, Chiêm Đông Kìnhnhấc chân bước lên trước, bởi vì đưa lưng về phía cô, không thấy rõ vẻmặt hắn lúc này. Tô Trạch chạy tới ôm chân Tô Lương Mạt, "Chị, chị cóđau không?"

Hàn Tăng liếc mắt nhìn qua, hung hăng trừng mắt vớiTô Lương Mạt, một cước này của Chiêm Đông Kình là dùng chân rất mạnh,hắn khẽ cong người cả lại, "Tôi không phục!"

"Không phục chỗ nào?"

Hàn Tăng duỗi tay đè chặt bụng, "Tôi chính là không phục."

Chiêm Đông Kình liếc mắt về phía khay trà, nửa ly cà phê kia vẫn còn đó, hắncao hơn Hàn Tăng nửa cái đầu, khí thế lãnh liệt ép Hàn Tăng gần nhưkhông dám nhìn thẳng, hắn cầm lấy ly cà phê, hất tay một cái nửa ly càphê còn lại giội thẳng lên mặt Hàn Tăng. Ngay sau đó, trên trán truyềntới đợt đau nhức kịch liệt, cái ly bể vụn trên trán Hàn Tăng, máu tươithuận thế ồ ồ chảy xuống.

Tô Lương Mạt kinh hãi, cô không ngờ Chiêm Đông Kình sẽ ra tay như vậy.

Hàn Tăng lúc này mới thật sự biết sợ, hắn thậm chí không dám đưa tay lênche miệng vết thương, lời Chiêm Đông Kình nói ra giống như thuốc độc,mỗi chữ khoét da, mỗi câu khoét thịt, "Tôi còn chưa có chết đâu, ngườicủa tôi, phụ nữ của tôi cậu lại dám hạ thủ như vậy?"

Hàn Tăng không dám cãi lại, cũng biết rõ tính khí Chiêm Đông Kình, "Lão Đại, cô ta trước kia còn muốn giết ngài."

"Đừng mẹ nó kiếm cớ, chuyện vừa rồi tôi hỏi cậu cậu có sai hay không!" Ngóntay Chiêm Đông Kình gần như sắp chỉ vào mắt Hàn Tăng, một đại nam nhâncao lớn lại bị bức đến mặt mũi đầy mồ hôi lạnh, Hàn Tăng không muốn thừa nhận, bởi vì hắn cảm thấy bản thân mình không sai.

Tống Các đi tới bên cạnh hắn khuyên, Chiêm Đông Kình liếc mắt một cái, "Để tự hắn nói."

Máu đã theo khuôn mặt chảy tới cổ, ly cà phê vỡ vụn còn một chút găm vào da thịt, da thịt trên mặt Hàn Tăng run rẩy, cũng không phải bởi vì đau,trước kia bao nhiêu gió tanh mưa máu đề đã nếm đủ, "Tôi sai rồi."

"Đi về." Chiêm Đông Kình bỏ lại hai chữ, Tống Các thấy hắn đứng đần một chỗ, một phát níu lấy hắn kéo ra ngoài.

Ra đến bên ngoài trực tiếp chửi thẳng, "Bình thường cậu không có đầu ócthì thôi đi, bây giờ lão Đại đang nâng niu cô ta, cậu còn dám đánh, cậungu vừa thôi! Cậu có khi nào thấy có phụ nữ an an ổn ổn ngủ trên giườngcủa lão Đại chưa?"

Hàn Tăng đưa tay che trán, tức giận bước nhanh đi ra ngoài.

Tô Trạch bị dọa khóc toáng lên, Tô Lương Mạt dỗ cũng không được, ChiêmĐông Kình đi tới xoa đầu nó, "Lần trước không phải nhìn trúng súng tựđộng trong cửa hàng đồ chơi sao, ngày mai chú cho người mang về cho TôTrạch."

Tô Trạch nức nở, vẫn còn ủy khuất a.

"Còn khóc thêm một tiếng thì không có nữa."

Tô Trạch đưa tay áo lau mặt, rồi lại nín khóc cười cười, "Còn có hộp đạn cùng bộ nữa."

"Được." Chiêm Đông Kình dặn bảo mẫu bên cạnh, "Đưa nó đi tắm rửa."

"Dạ dạ."

Hắn đi tới ôm vai Tô Lương Mạt, bảo mẫu lại mang tới hòm thuốc, Chiêm Đông Kình đẩy tóc bên gò má cô ra, "Đau không?"

Tô Lương Mạt gật gật đầu, hắn nghiêng người thổi thổi lên vết thương củacô, cảm giác mát lạnh nhè nhè xuyên tới, Tô Lương Mạt rủ tầm mắt xuốngnhìn đến xương quai xanh như ẩn như hiện của người đàn ông, hắn giốngnhư là một đóa anh túc vừa chớm nở, cô biết rõ hắn có độc, nhưng bởi vìnhụy hoa quá mức kiều diễm hấp dẫn mà nhịn không được muốn hãm sâu vàođó.

Chiêm Đông Kình bôi thuốc cho cô, ngón tay dính thuốc mở ở trên trán cô xoa nhẹ, Tô Lương Mạt đau đến hít ngược một hơi lạnh.

Hắn thu hồi động tác, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó, "Cho em nếm thử chút ngon ngọt."

Nói xong, nụ hôn bá đạo cứ như vậy đánh tới, đầu lưỡi không kiêng nể gì cạy miệng của cô, hắn tham luyến hương vị giữa môi răng cô, thích thú cuốnlấy đầu lưỡi của cô hung hăng mút thỏa thích, cũng không quan tâm cô sẽnghẹt thở hay là mềm nhũn rồi.

Bên tai truyền tới tiếng ho nhẹ,Tô Lương Mạt nhìn thấy Thẩm Tâm Lê đứng ngay sau lưng Chiêm Đông Kình,ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ chằm chặp.

Cô vội vàng đập đập bả vai Chiêm Đông Kình, hắn lại không thèm để ý, phải hôn đủ rồi mới buông cô ra.

Thẩm Tâm Lê không mời tự ngồi, "Thật hăng hái a, ngay phòng khách liền có hứng rồi."

Chiêm Đông Kình thả tóc dắt sau tai Tô Lương Mạt xuống, che kín bên bị sưng bầm, "Em lên lầu trước đi."

Tô Lương Mạt gật gật đầu, nghe thấy Chiêm Đông Kình hỏi, "Muộn như vậy tới làm gì?"

"Không có việc thì không thể tìm anh sao?"

Tô Lương Mạt trở lại phòng, ở trước bàn trang điểm thấy mặt sưng vù lên, thậm chí đến cả lông mày cũng sưng.

Cũng không biết cô với Hàn Tăng có phải kiếp trước có thù oán hay không, hai bên nhìn thấy đối phương đều không vừa mắt.

Chiêm Đông Kình mấy ngày trước liền cho cô đi vào phòng của hắn, thật ra TôLương Mạt biết, buổi tối hắn vốn ngủ không được yên giấc, có lẽ vẫn cònđề phòng cô, lại kỳ cục nhất quyết bắt cô ở bên.

Lúc hắn lên lầuTô Lương Mạt đang xem tivi, thấy hắn tắm táp sạch sẽ đi ra, Tô Lương Mạt cố ý điều chỉnh âm lượng tivi thấp xuống, Chiêm Đông Kình chỉ quấn mộtchiếc khăn tắm, bọt nước vẫn còn chảy xuôi trên lồng ngực tinh tráng, Tô Lương Mạt do dự năm lần bảy lượt, "Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Chiêm Đông Kình ngồi xuống mép giường, "Chuyện gì?"

"Ba tôi bây giờ chắc chắn tỉnh rồi, mẹ tôi lại không dám liên lạc với tôi, tôi muốn đi thăm ông ấy được không?"

Chiêm Đông Kình trầm mặt, đây là quy tắc hắn đặt ra cho Tô Lương Mạt, mấyngay nay Tô Lương Mạt vẫn muốn đi xem tình hình ba mẹ, thấy hắn khôngnói gì, Tô Lương Mạt lại nói, "Tôi chỉ đi một lần thôi."

"Không được." Khẩu khí không có chút thương lượng.

"Vì sao?" Tô Lương Mạt đứng bật dây, "Ba tôi chắc chắn tỉnh rồi, tôi gặp mặt ông ấy vì sao lại không được?"

"Chỉ dựa vào việc mạng ông ta là do tôi cứu, tôi nói không được thì không được."

Tô Lương Mạt thực sự nghĩ không ra, "Anh như vậy có khác gì giam lỏng bọn họ?"

Chiêm Đông Kình vung cái khăn lông trong tay, cái ly trên tủ đầu giường ngaylập tức gặp nạn, "Em còn không nghĩ thử xem ngày đó là ai suýt chút nữalàm hại ông ta chết không toàn thây, em bây giờ nói tôi giam lỏng, nếukhông phải là tôi, em bây giờ liền đi đến nghĩa trang khóc thương quầnáo với tang vật của ông ta đi!"

Đôi môi Tô Lương Mạt run rẩy,không nghĩ tới Chiêm Đông Kình phản ứng mạnh như vậy, lời mắng chửi củacô đến cổ họng lại đơn giản bị nuốt trở về, Tô Lương Mạt quấn lấy chănmền quay lưng lại nằm dài trên giường, không thèm để ý đến hắn.

Cô tức đến quặn cả dạ dày, chỉ là muốn gặp mặt một lần mà thôi, này là còn chưa mở miệng xin hắn giúp Tô Khang rời đi đấy!

Tô Lương Mạt nhắm chặt hai mắt, thật ra làm gì ngủ được, Chiêm Đông Kìnhkề sát lại gần cô, lồng ngực trần trụi dán lên lưng cô còn có thể cảmnhận rõ ràng mát lạnh, người đàn ông đưa tay phải ôm eo cô, Tô Lương Mạt giãy giụa muốn tránh ra.

Chiêm Đông Kình vươn tay đem chăn mềncủa cô xốc hết lên, quyết tâm ôm cho bằng được, trán của Tô Lương Mạt cọ xát lên trên gối đến đau, năm lần bảy lượt rồi cũng tùy ý hắn ôm.

Cô thủy chung nhắm chặt mắt, Chiêm Đông Kình cũng không nói lời nào, cái tính khí hay càn quấy này, lại cứ vậy mà ngủ mất.

***

Hôm sau tỉnh lại, Tô Lương Mạt mông lung mở mắt cũng không nhớ tới chuyệntối hôm qua, cô mở hai mắt ra, đập vào mắt trước tiên là hai cánh tayChiêm Đông Kình chống lên, cô ngước mặt lên, cùng hắn mắt chạm mắt, TôLương Mạt vội vàng tránh ra.

Người đàn ông bắt lấy cái cằm của cô xoay mặt cô lại, "Làm loạn gì đó?"

Tô Lương Mạt hất tay của hắn ra, nghĩ muốn rời giường, giọng nói ChiêmĐông Kình có vẻ mất kiên nhẫn, đưa tay túm cô trở lại trong lòng, "Tínhkhí càng lúc càng bướng, chưa dạy dỗ em cẩn thận có phải không?"

"Chiêm Đông Kình," Tô Lương Mạt chống người dậy, "tôi muốn gặp người nhà của tôi, vì sao không được?"

Chiêm Đông Kình không khỏi nhíu chặt lông mày, "Lời đã nói qua với em đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai."

"Tôi chỉ là muốn gặp, ba tôi bị thương nặng như vậy, tôi không yên tâm." TôLương Mạt bướng bỉnh, Chiêm Đông Kình thấy vết trương trên trán cô rấtrõ ràng, hiếm khi giọng điệu nhường nhịn, "Được rồi, chuyện này để sauhẵng nói, ba em bây giờ cần tĩnh dưỡng, huống hồ cảnh sát bên kia bámtheo rất gắt, đừng tìm phiền phức."

Không đợi cô trả lời, hắnbưng lấy mặt cô sáp lại gần hôn lên vết thương của cô, "Hai ngày nay ởnhà nghỉ ngơi đi, đừng đến công ty."

Tô Lương Mạt cũng không ồnào thêm nữa, chờ Chiêm Đông Kình ăn bữa sáng xong đi ra ngoài, cô cầmlấy túi xách ra khỏi biệt thự gọi taxi.

Đến trại an dưỡng vẫn còn sớm, đẩy cửa đi vào, Tống Tử Căng đang đút Tô Khang ăn cháo, Tô LươngMạt kích động đóng cửa lại, "Ba."

Động tác cô dập cửa rất mạnh,hai người trong phòng gần như đồng thời ngẩng đầu, Tô Lương Mạt bướcnhanh đi tới trước giường, tinh thần Tô Khang cũng coi như khá tốt, thấy cô đến điểm tâm cũng không ăn nữa, "Lương Mạt."

"Ba." Cô nhàotới ôm cổ Tô Khang, nhất thời kích động không thôi, nước mắt tuôn rơi.Tô Lương Mạt cọ cái cằm lên bả vai Tô Khang, xảy ra nhiều chuyện như vậy mới hiểu được, hạnh phúc lớn nhất không phải là có biệt thự lớn baonhiêu, có xe hơi đắt bao nhiều, mà là người mình yêu quý đều sống khỏemạnh, mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy họ đều bận rộn hạnh phúc.

Tống Tử Căng nghĩ đến mọi chuyện lúc trước, quay lưng lại chùi nước mắt.

"Đừng khóc, ba đây không phải còn khỏe mạnh à?" Tô Khang vỗ nhẹ lưng con gái, "Mặt mũi làm sao thế này? Lương Mạt của chúng ta là xinh đẹp nhất."

"Không sao, đi đường không cẩn thận bị đụng trúng." Tô Lương Mạt ôm Tô Khang còn chưa chịu buông tay, "Ba, con rất nhớ ba."

Hai cha con cô tất nhiên có chuyện nói không hết, Tô Khang không có dễ lừagạt như Tống Tử Căng, từ sau khi ông tỉnh lại trong lòng vẫn luôn cónghi vấn, "Lương Mạt, là ai cứu ba?"

"Ba không chớ chút nào sao?"

"Lúc ấy chỉ nhớ ba rơi xuống biển, bị người ta đeo cho cái mặt nạ dưỡngkhí..." Trí nhớ của Tô Khang cũng không hoàn chỉnh, "Sau đó bị người takéo lên tàu, đêm đó ở bến tàu có mấy chiếc tàu đậu lại."

Tô Lương Mạt lui người, Tô Khang nhìn kỹ trán con gái, "Có phải là Chiêm Đông Kình không?"

Ông hỏi thẳng, không chút quanh co, Tô Lương Mạt giật mình, nhưng vẫn theotrực giác lắc đầu, Tô Khang nói với Tống Tử Căng ở bên cạnh, "Bà đi xembác sỹ đã đến chưa, ngày hôm qua nói muốn kiểm tra cho tôi, bà hỏi xemsắp xếp thời gian khi nào?"

"Được." Tống Tử Căng đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Lương Mạt tránh đi tầm mắt Tô Khang, "Ba, thân thể ba còn có chỗ nào không thoải mái không?"

"Ba nhớ lúc trước con từng nhắc qua với ba, nói Chiêm Đông Kình chịu giúpđưa ba ra nước ngoài, Lương Mạt con thành thật nói cho ba biết, có phảilà hắn hay không? Nếu không còn có ai có thể sắp xếp nơi này, có thểtránh đi tai mắt cảnh sát?"

Việc đã đến nước này, Tô Lương Mạt không thể giấu diếm được nữa, cô chỉ có thể gật đầu, "Dạ."

"Con ở nhà của người bạn nào?"

Tô Khang rõ ràng liếc mắt là đã nhìn ra rồi, Tô Lương Mạt xấu hổ vô cùng, dán chặt tầm mắt trên mu bàn tay.

Tô Khang cũng không đành lòng ép cô, dù sao cũng biết con gái như vậy đềulà vì mình, Tống Tử Căng trở lại rất nhanh, không khí có chút nặng nề,Tô Khang dựa lên đầu giường, "Nghe mẹ con nói, con với Vệ Tắc đang qualại?"

Tống Tử Căng vẫn chưa biết chuyện của hai người bọn họ, TôLương Mạt nói không cụ thể, lúc này làm mẹ hiểu lầm cũng tốt, "Ba, đợivết thương của ba khá hơn, con liền đưa ba với mẹ nhanh chóng ra nướcngoài."

Tống Tử Căng đưa mắt nhìn chồng, "Được, ở đây mỗi ngày đều phập phồng lo sợ."

"Lương Mạt." Ánh mắt Tô Khang kiên định, hình như sớm đã hạ quyết tâm, "banhất định phải rời khỏi trại an dưỡng, nhưng cần tránh đi tất cả mọingười, kể là người ở trong trại an dưỡng này, hiểu chưa?"

Lời của ông nói quá rõ ràng, chính là ngay cả Chiêm Đông Kình cũng không được biết.

"Vì sao?" Bốn phía đều là tai mắt của hắn, hơn nữa Chiêm Đông Kình không ra mặt, chuyện sắp xếp đi ra nước ngoài cũng không phải dễ dàng, "Ba, conkhông muốn lại có chuyện ngoài ý muốn như lần trước."

Tống TửCăng cũng ở bên cạnh khuyên, Tô Khang vẫn kiên định, "Ba không muốn cóthêm người khác biết hành tung của ba, như vậy giống như chờ quả bom hẹn giờ của mình phồng lên, Lương Mạt, chờ sức khỏe ba hồi phục tốt, conphải nghĩ cách đưa ba ra khỏi trại an dưỡng."

"Ba, ba có thể tin tưởng anh ta."

"Không thể nào," Tô Khang thở dài, "con còn nhỏ, ở đây rất nhiều chuyện con cũng không hiểu."

Tô Lương Mạt mơ hồ cảm thấy thái độ Tô Khang như vậy có lẽ cũng không hoàn toàn bởi vì bây giờ cô đang đi theo Chiêm Đông Kình, nhưng rốt cuộc làvì sao lại như vậy, cô còn chưa nghĩ ra. Tình trạng của Tô Khang rấttốt, đang dần dần khôi phục, lại nói thêm mấy câu chuyện Tô Trạch, TôLương Mạt là lén chạy tới đây không thể ở lại lâu, lúc rời khỏi phòngbệnh vừa hay bác sỹ đến kiểm tra, cô cúi thấp đầu đi ra ngoài.

Tô Lương Mạt lo trái nghĩ phải, Tô Khang nhất quyết như vậy có thể làkhông muốn cô sau này bị Chiêm Đông Kình vần vò, dù sao hắn không nắmgiữ được hành tung của Tô Khang, thì cũng không có cách nào giữ cô lại.

Đi ra khỏi trại an dưỡng, Tô Lương Mạt cẩn thận thuê xe trở về.

Cô trở lại biệt thự ở trước cửa đổi giày, không ngờ lúc này Chiêm ĐôngKình sẽ ở nhà, người đàn ông không chớp mắt nhìn chằm chằm phía cửachính, Tô Lương Mạt đi vào, tầm mắt Chiêm Đông Kình dán chặt làm toànthân cô phát run.

"Em đi đâu?"

Tô Lương Mạt nắm chặt túi xách, "Chỉ ra ngoài đi dạo thôi."

"Đi đâu?" Đôi con ngươi thâm thúy không thấy đáy cứ như vậy rơi thẳng xuống người cô, Tô Lương Mạt cố gắng che giấu, "Anh làm sao vậy?"

Chiêm Đông Kình chống tay áp lên hướng đầu lông mày, trong đôi con ngươi hắnche khuất hoàn toàn ánh mắt không chống đỡ được của cô, Tô Lương Mạtkhông có gì phải chột dạ, cô chỉ là đi đến trại an dưỡng một chuyến,không được sao?

"Lời của tôi toàn bộ em đều coi như gió thổi bên tai?"

Hắn vẫn là cái tư thế cũ kia, không thèm ngẩng đầu.

Tô Lương Mạt đứng trong phòng khách, "Có lời gì anh cứ nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng."

Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt lãnh liệt, "Có cần tôi đổi ba em đến nơi em tìm không ra không?"

Cô vốn còn đang mạnh mẽ chống đỡ, lúc này nghe thấy lời của hắn liền cắnchặt răng, "Tôi là đi trại an dưỡng, tôi lại không có làm gì khác, Chiêm Đông Kình, tôi nợ anh thì tôi đang trả lại đây, anh nhất thiết phảitừng bước dồn ép tôi như vậy sao?"

"Trả lại? Ý em nói là "trả thịt" hả? Là ai nằm trên giường của tôi nói là chính mình can tâm tình nguyện?"

Tô Lương Mạt thấy hắn không thể nói lý, "Tình nguyện hay không tình nguyện anh còn không biết sao?"

Cô thấy đôi mắt Chiêm Đông Kình bỗng nhiên chuyển sang lạnh ngắt, Tô Lương Mạt cũng không muốn đối chọi với hắn, nhưng trong lòng thực sự ủykhuất, Chiêm Đông Kình đứng bật dậy, chỉ tay ra phía cửa, "Nếu khôngtình nguyện như vậy, liền cút cho tôi!"

Tô Lương Mạt cho dù bâygiờ có thể chịu đựng, nhưng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, cô mới 23, có khinào bị người ra chỉ vào mũi mắng chửi như vậy?

Cô cắn răng một cái, xoay người liền chạy thẳng ra phía cửa.