Nguyệt Quang

Chương 2



6

"Không sao." Giang Tư Dữ lễ phép gật đầu.

Gió đêm giữa hè rất dịu dàng, mang theo mùi muối man mát từ bờ biển xua tan oi bức bí bách tích tụ cả một ngày.

Cậu ấy ăn mặc rất đơn giản: quần đen, giày chơi bóng, áo hoodie xám rộng rãi kéo khóa đến ngang ngực lộ ra một chút viền áo phông trắng và xương quai xanh nhô cao.

Thân hình cao ráo, chỉ yên tĩnh đứng đó cũng thu hút sự chú ý của người khác.

Tôi muốn gặm cho cậu ấy một cái ghê.

Người gì đâu đã đẹp còn lương thiện, cậu ấy thật sự tốt quá đi huhuhu.

"Bạn học Giang, tôi mời cậu ăn cơm nhé."

Giang Tư Dữ từ chối.

Tôi kiên trì mời rất nhiều lần, cuối cùng cậu ấy chỉ chỉ cửa hàng giá rẻ cách đó không xa, bất đắc dĩ nói:

"Ăn cơm thì không cần đâu, mời tôi ăn kem ly đi."

......

Mua kem xong, tôi kết bạn wechat với Giang Tư Dữ.

Một ly kem làm sao mà đủ được? Về sau nếu có cơ hội tôi chắc chắn phải mời cậu ấy một bữa.

Tạm biệt nhau xong, tôi bắt xe về trường.

Ý định ban đầu là tối nay đi ngắm đom đóm ở vườn quốc gia với Lương Nhất Châu.

Anh ta không đi con xe máy phô trương của mình, nói là cùng nhau chen chúc trên xe buýt ngọt ngào hơn.

Không ngờ cả hai ầm ĩ suốt đường đi, cuối cùng chia tay.

Tôi mở Wechat, rảnh đến mức phải lướt newfeed.

Tiết Thuần vừa đăng một status:

[Đừng đau lòng~ Chia tay thôi mà, đâu phải chuyện gì to tát. Tôi sẽ vĩnh viễn làm bạn với cậu nè ~ /icon ôm một cái/ /icon ôm một cái/]

Tôi buồn nôn.

Ả trà xanh rốt cục cũng đạt được ước muốn, không giấu nổi sự mừng thầm của mình trong từng câu chữ.

Sao tôi nuốt trôi cục tức này cho được, nóng mắt hung hăng gõ một bình luận…

"Tôi thổi kèn tang cho mẹ cô nè ~"

7

Sầu đời hai ngày, tôi uể oải suy sụp thấy rõ.

Phải học ca đầu tám giờ sáng thứ hai càng như lấy mạng tôi vậy.

Buổi chiều tan học, tôi đi sân thể thao tản bộ hít thở không khí trong lành, ai dè lại đúng lúc gặp Lương Nhất Châu.

Anh ta đang nghiêm mặt chơi bóng rổ, giống như đang xả giận hơn, quần áo chơi bóng ướt đẫm.

Trông có vẻ tâm trạng rất tệ.

Tiết Thuần ngồi trên ghế chờ, cầm sẵn nước khoáng trong tay, cười tủm tỉm ngắm Lương Nhất Châu.

Tôi cắm đầu đi thẳng.

Lương Nhất Châu tinh mắt, nhìn phát thấy tôi luôn. Anh ta lùi lại lấy đà bật nhảy và ném bóng vào rổ sau đó sải mấy bước tới ngăn trước mặt tôi.

"Kiều Di, sao lại đi một mình thế? Bạn trai cô đâu? Sao không ở cạnh cô?"

Tôi: "Anh iu nhà tôi nào được nhàn như anh đâu."

Tiết Thuần sợ chúng tôi lại làm lành nên mau chóng chạy tới.

"Kiều Di, cô có bạn trai mới rồi á? Tốc độ thật đấy."

"Vậy làm sao mà sắc mặt lại không được tốt lắm thế kia? Không phải lại chia tay đâu nhỉ."

Cô ta dò xét tôi từ trên xuống dưới, khẽ hô lên với vẻ kinh ngạc.

"Ngậm miệng! Cô có thể diễn ít như tóc trên đầu mình không?"

Lửa giận bùng lên trong lồng ngực, tôi nhìn chằm chằm dăm ba sợi tóc trên đầu cô ta, lạnh lùng cười.

Tiết Thuần nghẹn họng, suýt chút không giả vờ nổi nữa.

Khó khăn lắm cô ta mới giữ được biểu cảm ‘trà xanh’ trên mặt, giả mù sa mưa nói:

"Kiều Di, mặc kệ cô nghĩ thế nào nhưng tôi và Lương Nhất Châu trong sạch. Cô hiểu lầm rồi."

"Cô còn giả tạo hơn cả cái thứ nhựa mà người ta dùng để sản xuất túi ni lông đựng rác luôn á."

"Cô thật sự hiểu lầm chúng tôi!"

"Lắp não vào rồi hãy nói chuyện với chị đây."

Bị tôi quạt cho một trận, Tiết Thuần không nói được nên lời nữa. Cô ta quay đầu nhìn Lương Nhất Châu, giọng nói trộn lẫn những tiếng nức nở: "Bạn gái cũ của cậu sao lại như này~"

8

"Cô trở nên bất lịch sự như vậy từ khi nào? Hôm nọ còn mắng Tiết Thuần trên bài đăng. Kiều Di, xin lỗi đi."

Lương Nhất Châu nhíu chặt lông mày, lên tiếng dạy dỗ tôi.

"Đúng sai như nào trong lòng hai người tự biết rõ. Muốn tôi xin lỗi á? Đầu óc có vấn đề à?"

Không muốn nói nhảm đôi co nữa, tôi quay người rời đi.

Lương Nhất Châu trấn an Tiết Thuần đang tủi thân khóc thút thít vài câu rồi nhanh chân đuổi kịp tôi.

Anh ta giữ chặt cổ tay tôi không buông ở khúc ngoặt rẽ vào sân bóng, dò hỏi:

"Em và Giang Tư Dữ chia tay thật à?"

"Khiến anh thất vọng rồi, không nha!"

Lương Nhất Châu bỗng sa sầm mặt.

Không biết lại nghĩ tới cái gì mà khóe môi anh ta nhếch lên thành một đường cong mang ác ý hết sức trêu ngươi.

"Nói mới nhớ tới bây giờ tôi chưa từng thấy nó trên sân bóng rổ. Chỉ cao hơn tôi 2,4 centimet mà thôi chứ có làm được gì. Cơ thể suy nhược cũng chưa biết chừng."

"Kiều Di, cô cần nó mà bỏ tôi, hình như không có lời lắm đâu."

"Biết chơi bóng thì có gì đặc biệt hơn người?" Tôi khinh thường ngắt lời.

"Thế mà trước kia cô còn khen tôi? Xem tôi chơi bóng cô còn đỏ mặt? Kiều Di, đừng cứng mỏ."

Lương Nhất Châu không tin, ung dung cười.

Đúng là tôi chỉ đang mạnh miệng.

Hồi thi đấu vòng loại, tôi bị bạn cùng phòng kéo tới xem bóng rổ sau đó rung động với Lương Nhất Châu hăng hái trên sân bóng.

Vừa hay anh ta ra sân tìm khăn ướt lau mồ hôi lúc nghỉ giữa giờ, tôi cách gần cái khăn nên đỏ mặt đưa cho anh ta.

Trận bóng kết thúc, Lương Nhất Châu chủ động xin kết bạn Wechat và bắt đầu theo đuổi tôi.

Thiếu nữ đã động lòng khi ấy chắc chắn không lường được sau 5 tháng ở bên anh ta, chúng tôi sẽ kết thúc bằng cách mất mặt này.

9

"Đúng là tôi có đỏ mặt, nhưng chẳng qua là ngượng giùm anh."

"Cái gì mà anh đây không biết nói lời ngon tiếng ngọt, anh chỉ biết dùng bóng rổ để nói chuyện. Chuyện hạnh phúc nhất không gì hơn trong trận có bóng, ngoài trận có em. Bóng rổ là yêu thích, còn em là yêu thương..."

"Anh không biết mình ngấy thế nào à, tôi ngại không nói nổi cho anh luôn."

Tôi kiên quyết không thừa nhận mình từng rung động, hất mạnh tay anh ta ra, chế giễu nói.

"Vậy dù sao tôi cũng còn hơn Giang Tư Dữ! Nó còn không biết chơi!" Lương Nhất Châu cãi cùn.

"Da mặt anh dày thật đấy."

Tôi phì cười thành tiếng.

Giang Tư Dữ ưu tú đến mức một người không chú ý đến cậu ấy như tôi còn nghe danh.

Ai cho Lương Nhất Châu tự tin để nói mình hơn cậu ấy vậy.

"Dữ Dữ nhà chúng tôi ấy à, biết chơi dương cầm, biết viết thư pháp, hiểu trà nghệ, hiểu hội họa, cưỡi được ngựa, đấu được kiếm, mặt đẹp, mắt đẹp, tay đẹp, chân đẹp, thành tích tốt, nhân phẩm tốt, tính tình tốt."

"Toàn thân từ trên xuống dưới, từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều tỏa ra sự nhã nhặn ưu tú."

"Từ diện mạo đến chiều cao, dáng người, lại đến giáo dưỡng, học thức, có điểm nào anh hơn được Dữ Dữ nhà tôi?"

"Anh ngây thơ thật đấy nha, sao lại nghĩ quẩn tự so sánh bản thân với người ta thế. Đúng là chuyện tiếu lâm."

Tôi chê ra mặt, nói một tràng dài không cần nghỉ lấy hơi.

Lương Nhất Châu ở đối diện như bị sét đánh, ánh mắt đầy hoảng hốt, anh ta hé môi nhưng không nói lấy nổi một tiếng.

10

Tôi càng nói càng dũng mãnh, thừa thắng xông lên.

"Nhìn lại bản thân anh xem, cả người mồ hôi bẩn thỉu lỗ mãng!"

"Giống một tảng thịt ba chỉ ngấy mỡ, dưới ánh nắng còn phản quang luôn."

"Không phải anh cảm thấy mình bùng nổ hormone nam tính, đẹp trai ngây ngất đấy chứ? Không biết xấu hổ!"

"Dữ Dữ nhà chúng tôi không giống anh đâu, anh iu của tôi thơm thơm mềm mềm, ngày nào tôi cũng muốn quấn quýt lấy anh ấy~"

Hàng rào phòng thủ của Lương Nhất Châu lại sụp đổ rồi.

Mặt anh ta trắng bệch, cơ thể cao lớn loạng choạng sắp ngã.

Tôi sảng khoái tinh thần, bỏ anh ta lại đó chịu tổn thương to lớn, hất đuôi tóc tự tin rời đi.

Vừa quay người tôi đã phải dừng khựng bước chân.

Có một đám người đứng cách tôi không xa.

Trước ngực họ đeo thẻ hội học sinh, tay cầm sổ ghi chép, thoạt nhìn như là đang kiểm tra thiết bị ở sân trường.

Giang Tư Dữ bị vây ở giữa, cậu ấy mặc áo sơ mi trắng sơ vin trong quần tây đen.

Mũi cao môi mỏng, eo nhỏ chân dài, ưa nhìn quá đi mất.

Vành tai cậu ấy hơi đỏ, lông mi chớp chớp như cánh bướm xuân.

Cậu ấy nhìn tôi, mím môi lẩm bẩm: "Thơm thơm mềm mềm?"