Nguyệt Đình Hoa Lệ

Chương 38: Liêm Vương Vân Mạt (1)



“Ngọc Địch công tử” Nhược Ly đột nhiên đứng dậy, lật đổ bàn, nhanh

chóng kéo theo Thanh Ngọc bay ra từ cửa sổ. Nam tử kia ban đầu sửng sờ, sau đó cũng nhảy theo từ cửa sổ, trong mắt tràn đầy tơ máu sát khí.

Nhược Ly tự biết không phải là đối thủ của Ngọc Địch công tử, một đường kéo theo Thanh Ngọc, nàng thi triển khinh công lưu tinh thập bát bộ đạt tới đỉnh điểm, một đường chạy như bay, bỏ xa Ngọc Địch công tử phía sau.

“Tiểu thư, phía trước là Hồng Tú phường” Thanh Ngọc nhìn thấy đèn lồng màu đỏ lập lòe phía trước, trên đèn có chữ Hồng Tú phường.

Hồng Tú phường là cửa hàng tơ lụa thượng hạng, cũng là nơi tập hợp những tú nữ lành nghề nhất Vân quốc. Có người nói, đây chính là nơi chỉ cần có tiền thì có thể vào, bất kể là nam nữ già trẻ, chỉ cần có tiền, chó cũng trở thành thượng khách.

“Chúng ta vào đó” Nhược Ly từ trên không trung đáp xuống đất, lúc này trên trán đã nhuộm một lớp mồ hôi mỏng, nàng lấy từ trong tay áo hai thỏi vàng, kéo tay Thanh Ngọc bước vào Hồng Tú phường, ném cho tú nữ chưởng quầy: “Chưởng quầy, lấy cho chúng ta hai bộ y phục tơ lụa thượng hạng, chuẩn bị nước tắm.”

Nử tử kia không nhìn người chỉ nhìn vàng, xoay người nói với nhóm nha hoàn phía sau lưng: “Đưa hai vị tiểu thư lên lầu trên, chuẩn bị hầu hạ cho tốt, còn ngươi ở lại chờ nghênh đón khách quý.”

“Vâng” mấy nử tử đồng thanh đáp lời.

Nhược Ly cùng Thanh Ngọc nhanh chóng lên lầu, tắm rửa thoái mái, thay y phục.

“Tiểu thư, mấy vị cô nương kia thật xinh đẹp” Thanh Ngọc cảm khái nói, một vị cô nương mặc váy lụa xanh biếc, chậm rãi bước đi, giống hệt tiên nga, không chỉ thế, mỗi một người đều mang dáng vẻ ‘đẹp tựa thiên tiên.’

Nhược Ly đổi một thân y phục nữ tử, trang điểm nhã nhặn, cách trang điểm khác xa ngày nhập cung, thế nhưng trên trán vẫn là đóa hoa hồng tiêu sắc, nhìn như sặc sỡ, lại tựa phần thanh khiết, là quyến rũ nhưng không mất vẻ thanh tao: “Không chỉ như thế, mỗi một người các nàng đều võ công cao cường, xinh đẹp đệ nhất thiên hạ.”



Lúc này, dưới lầu tựa hồ có chút động tĩnh, Nhược Ly nhíu mày, thầm nghĩ: Cho dù khinh công của Ngọc Địch công tử có tệ hại tới đâu, cũng không thể lâu như vậy mới chạy đến, cơ hồ đã xảy ra chuyện khác.

"Ngọc nhi, chúng ta đi xuống xem sao" Nhược Ly đứng dậy sửa sang lại váy lụa dài trắng tuyết trên người, mang theo phượng bội chuyển kiếp bên hông, chọn một đôi giày trắng ngà đi vào chân, âm thầm lấy mảnh giấy nhỏ ca ca đưa trước đó giấu xuống đế giày.

Thanh Ngọc đỡ Nhược Ly chậm rãi đi xuống lầu, liếc nhìn xuống phía dưới, lập tức nhìn thấy một hắc y nam tử mang dáng dấp giống Vân Hiên, nhưng khi ánh mắt chạm đến nam tử kia, tim Nhược Ly run lên một nhịp.

"Tiểu thư, là Cung vương gia." Thanh Ngọc nói nhỏ bên tai Nhược Ly. Nhược Ly nắm chặt tay nàng, vỗ nhẹ một cái, không lên tiếng.

Khi Vân Duyên nhìn thấy Nhược Ly, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là trốn tránh. Bên cạnh hắn, hắc bào nam tử dùng ánh mắt chim ưng gắt gao nhìn nàng, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Nhược Ly đột nhiên nhớ tới điều gì, nàng nhanh chóng bước tới trước mặt nam tử kia, quỳ xuống: “Thần thiếp tham kiến…”

Chưa kịp nói hết lời, Vân Duyên nhanh hơn một bước đỡ nàng nàng dậy: “Quý phi nương nương, vị này không phải là Hoàng thượng, đây là Liêm vương gia – Vân Mạt”, nói xong, hắn lập tức rời tay khỏi Nhược Ly, quay người nhìn nam tử kia nói: “Tam đệ, ngươi dùng ánh mắt này nhìn Quy phi, đã khiến Quý phi bị dọa sợ rồi.”

“Quý phi?” Vân Mạt nhẹ lẩm bẩm, đột nhiên cười thành tiếng, nói: “Là do thần đệ hiểu nhầm, thần đệ vừa rồi đuổi theo đám chuột nhắt tới đây, nhưng đến đây lại không thấy bóng dáng, vậy nên còn tưởng rằng nương nương đã giấu đi.”

Đám chuột nhắt? Nhược Ly thật muốn bước tới róc da uống máu hắn, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười: “Thì ra vị này chính là Liêm vương gia chiến công hiển hách, hôm nay bản cung xem như được mở rộng tầm mắt, quả nhiên oai phong khí thế, tướng mạo tuấn tú”, còn dám nói ta là đám chuột nhắt, ngày nào đó ta sẽ đem tất cả thù hận trả lại một lần.

"Hoàng tẩu quá khen, không nghĩ Hoàng huynh có lại diễm phúc như vậy, ngay cả nữ tử đệ nhất song toàn Lăng kinh của Vân quốc Mộ Dung Nhược Ly cũng nhập cung, thật đúng là muốn giết người thiên hạ mà." Vân Mạt thao thao bất tuyệt.

Nhược Ly nghe đến đây chằng hề có kiên nhẫn, còn hắn vẫn như cũ vô cùng nhiệt tình, qua thời gian hơn một ly trà, mà trước sau hắn vẫn không mệt mỏi, ngược lại, Thanh Ngọc nghe không nổi nữa: “Vương gia, người nâng tiểu thư ta lên trời rồi, nếu nói lại, vậy thì xem ra Hoàng thượng không xứng với tiểu thư nhà ta rồi.”

Thanh Ngọc vừa dứt câu, mọi người xung quanh đều cười ầm lên, đặc biệt là những cô nương xinh đẹp của Hồng tú phường, mỗi người các nàng đều che miệng cười trộm, cười mà không lộ răng, còn Nhược Ly cũng một dáng điệu dịu dàng, dùng khăn che miệng cười nhẹ một tiếng. Thế nhưng một tiếng cười này lại khiến cho hai nam tử bên cạnh đều ngây người.