Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Chương 66



Thọ Phương Phương bị Trình Gia Gia lơ đẹp, khuôn mặt cười xinh đẹp nhưhoa kia cứng đờ, bất quá Thọ kinh vẫn là Thọ kinh, rất nhanh cô ta đãchỉnh lại diễn cảm, thần thái tự nhiên mà quay đầu lại, đáp lại lời củatôi ban nãy: "Không sao đâu, Tiểu Lý, nhiệm vụ tôi bển cơ bản là xongrồi, không cần tiếp nữa, giờ cô cứ yên tâm, bàn này giao cho tôi làđược."

Thính lực của Trình Gia Gia lúc này lại trở nên cực kìlinh mẫn, rõ ràng mấy câu đó Thọ Phương Phương nói nhỏ vô cùng, nhưngcái kẻ toàn tâm toàn ý nghe Uông tổng nói là anh lại chẳng biết sao mànghe được, anh cười khì quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Thọ PhươngPhương: "Ây dà, người đẹp quản lý tới bên đây rồi sao, khó trách nha,tôi đang tự hỏi không biết ai mà dám nói giao toàn bộ bàn này cho mình,hóa ra là quản lý Thọ, quản lý Thọ tửu lượng thật là cao, hoàn toàn xứng đáng hoàn toàn xứng đáng nha."

"Đến đây, người đẹp quản lý,chúng ta cạn trước một ly." Trình Gia Gia đứng lên, nghiêng nửa người,bắt đầu rót rượu vào ly của Thọ Phương Phương. Kỹ thuật châm rượu củaanh cực kì thuần thục, ly rượu của Thọ Phương Phương càng lúc càng đầy.

Thọ Phương Phương vừa thấy không đúng, lập tức đổi lại nụ cười mê người,đưa tay ngăn chai rượu của Trình Gia Gia: "Ây da, sao tôi lại không biết xấu hổ mà để Trình tổng châm rượu thế này, tôi tự mình rót, tự tôi được rồi."

"Người đẹp, phục vụ cô là vinh hạnh của tôi, cô cho tôimột cơ hội đi." Trình Gia Gia ngẩng đầu nháy mắt một cái phóng điện ThọPhương Phương, tay lại không hề nhúc nhích, vững vàng cầm chai tiếp tụcrót rượu.

Nói thật, tôi rất phục Thọ Phương Phương, cô gái nàytính tình rất mạnh mẽ, dưới điện áp cao thế của Trình Gia Gia, rất ít cô có thể không hề sợ hãi như cô ta, đại khái cô ta cũng là loại điêncuồng với công việc giống Ứng Nhan rồi. Tuy rằng Thọ Phương Phương muốnngắt điện Trình Gia Gia, nhưng mà Trình Gia Gia dù sao cũng là kháchhàng lớn quan trọng của công ty chúng tôi, cô ta dù có không muốn, bềngoài cũng phải khách sáo phối hợp với anh.

Thọ Phương Phương làmột người hiểu chuyện, nhìn tình thế này, Trình Gia Gia đúng thật chảsai gì cả, nên không dám cản nữa, lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh* với sựân cần vờ vịt của Trình Gia Gia.

[thụ sủng nhược kinh: vì được sủng mà sợ]

Trình Gia Gia rót rượu xong, cũng đổ đầy ly mình, nháy mắt mấy cái với ThọPhương Phương, tiếp tục viên đạn bọc đường: "Người đẹp Thọ, đêm naychúng ta còn chưa có uống với nhau đó, giờ làm một ly đi, vừa hay, tôicũng là đầy ly này, cạn ly tới cùng thôi."

Trình Gia Gia nói xong cũng đem ly rượu đưa cho Thọ Phương Phương, đến nước này, ngay cả conchim sẻ trên bàn rượu như tôi mà cũng nhìn ra, Thọ Phương Phương nếukhông uống là không biết nể tình, Thọ Phương Phương kinh qua chiếntrường, sao lại chẳng biết đạo lý này chứ, tôi nhìn thấy cô ta khôngchút do dự đứng lên, dù sao cũng phải uống, cô ta cứ bày ra bộ dáng sảng khoái, ý dười đầy mặt mà giơ ly rượu lên cụng với Trình Gia Gia, vẻ hào phóng mà nốc hết cả ly rượu đỏ.

Tôi từng tiếp không ít khách,nhưng chưa từng thấy qua một phụ nữ cạn ly lại có thể tao nhã xinh đẹpđến nhường này, dưới ánh đèn màu hoàng kim, gương mặt trang điểm tinh tế của Thọ Phương Phương ửng lên vì hơi rượu, làn nước gợn lên trong đáymắt tỏa ra hoa đào, toàn thân đẹp đẽ đến lóa mắt, mỹ nhân say rượu quảnhiên là mê người, toàn bộ đàn ông trên bàn đều bị cô ấy thu hút.

"Quá dữ, quản lý Thọ, quả nhiên là tửu lượng cao." Lời khen trầm trồ củaTrình Gia Gia chấm dứt trường hợp cả bàn người lặng ngắm mỹ nhân, TrìnhGia Gia cười tươi dựng ngón cái lên với Thọ Phương Phương tỏ vẻ tánthưởng, rồi quay đầu lại phía Uông tổng cười ha ha: "Anh à, hồi nãychúng ta uống rượu cứ thấy chả có vị gì, hóa ra là thiếu mỹ nhân, uốngrượu với người đẹp thiệt là khác nha, anh cũng đừng ngồi không, qua kính rượu với người đẹp quản lý đi này."

Uông tổng đang bị mỹ mạo của Thọ Phương Phương hấp dẫn, lại thấy cô ta uống thật hào sảng, tronglòng đã rục rịch, chẳng qua thấy sự chú ý của Thọ Phương Phương hoàntoàn đặt trên người Trình Gia Gia nên mới không tiện ra tay, hiện tại bị Trình Gia Gia giật dây như vậy, không nói hai lời, bắt đầu rót rượu,vài người nữa trên bàn cũng bắt đầu sôi nổi hành động, cùng mỹ nhân uống rượu thật là cảnh đẹp ý vui, ai lại không muốn thân thiết uống rượu với mỹ nhân chứ.

Mặt trận này với tình huống ban nãy của tôi giống y như đúc, chẳng qua nữ diễn viên trên bàn đã đổi lại thành Thọ PhươngPhương, Trình Gia Gia ngay đó thỉnh thoảng lại chen vào đôi lời, khiếnmọi người tất cả đều hứng trí, nhất thời không khí trên bàn rượu nhiệttình vô cùng. Dù Thọ Phương Phương có kinh qua trăm trận, giữa một đámđàn ông mời rượu cũng chẳng tránh khỏi chật vật bại trận, liên tục uốnghết ly này đến ly khác.

Thừa dịp mọi người hỗn chiến, Trình GiaGia quay đầu, nháy mắt đắc ý với tôi, nhỏ giọng bảo: "Sao? Dám khi dễNha Nha của chúng ta, cho cô ta uống chết luôn."

Mắt anh lơ đãngtoát ra một tia giảo hoạt, trong suốt nhìn tôi, giống như trước kia hayđùa giỡn với tôi, lại còn có chút nghịch ngợm trẻ con, bên này nhỏ giọng nói cho cô ta uống chết luôn, bên kia lại mặt mày ngây thơ vô tội, tựanhư cục diện hỗn loạn này chẳng hề can hệ gì tới anh. Tôi nhất thờihoảng hốt, những đoạn kí ức khi xưa ở cùng anh hiện về trong đầu, giốngnhư chúng tôi vẫn còn như trước kia, chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì.

Tôi cúi thấp đầu, tránh đi tầm mắt anh, thành tâm thật ý mở miệng: "Lần này thực sự cảm ơn anh đã chắn rượu giúp tôi."

Trình Gia Gia nháy mắt đã im bặt, không khí hòa hảo ban nãy giữa chúng tôilập tức biến mất, tôi có chút không được tự nhiên, rõ ràng tôi rất thành tâm cảm ơn anh, sao lại biến thành cố ý khách sáo với anh vậy?

Thọ Phương Phương cuối cùng nhịn không được, vội vàng rời bàn tiệc đitoilet, tôi nhìn nhìn xung quanh, mấy bàn tiệc trong sảnh đã tan gần hết rồi, bàn chúng tôi ban nãy còn có chuốc rượu như thế, nên mới chưa tan. Sau khi Thọ Phương Phương rời đi, tất cả mọi người vẫn chờ, có lẽ ThọPhương Phương uống tới sợ luôn rồi, lần này một đi không trở lại, mấyông đàn ông trên bàn chờ một hồi mất hứng, nhìn xung quanh thấy cũngchẳng còn ai nên cũng sôi nổi đứng dậy cáo từ rời đi.

Cuối cùngtrên bàn chỉ sót lại Uông tổng với Trình Gia Gia, Uông tổng uống rấttốt, còn đòi Trình Gia Gia dẫn ông ta đi karaoke nữa. Tôi không khỏi ngó nghiêng ông Uông tổng này, đồng chí già này cũng mạnh thật đấy, giằngco suốt buổi tối thế này mà tinh thần vẫn mười chấm như trước, còn muốnđi ăn chơi đàng điếm thêm bên ngoài nữa chứ. Trình Gia Gia đã khôi phụclại vẻ mặt khách sáo ban nãy, nhìn không ra là anh có hứng thú hay không nữa, chỉ một mực từ chối, nhưng ông Uông tổng này thật quá nhiệt tình,nắm cánh tay Trình Gia Gia không cho đi, liên tục năn nỉ.

TrìnhGia Gia mỉm cười từ chối cho ý kiến, ý tứ hàm súc nhìn về phía tôi, Uông tổng cũng xoay đầu lại theo tầm mắt anh, liếc mắt một cái đã thấy tôiđang ngồi ở bên, Uông tổng giật mình theo kiểu \'thì ra là thế\',buông tay Trình Gia Gia ra: "Ừm, chăm bạn gái quan trọng hơn, chăm bạngái quan trọng hơn."

Tôi không nghĩ tới Trình Gia Gia sẽ viện tới tôi, bị Uông tổng nói như thế, tôi có hơi rối, đứng lên, rời bàn đi tìm các đồng nghiệp may mắn còn sót lại.

Uống hết cả đêm, công tychúng tôi hầu như đã lừng lẫy hy sinh toàn bộ, ngay cả Thọ Phương Phương từ toilet về cũng lảo đảo loạng choạng, Ứng Nhan còn chưa về, tôi đứngtrong hàng ngũ đồng nghiệp say nghiêng ngã, chờ Ứng Nhan về, đến chíngiờ, Ứng Nhan vẫn còn chưa đưa Hồ tổng về xong, tàn cuộc bên này còn chờ hắn dọn đó nha.

Trình Gia Gia rốt cục cũng thu phục được đồngchí Uông tinh lực dồi dào, xưng em gọi anh tiễn ông ta ra cửa. Một mìnhtôi không có việc gì mà theo sát các đồng nghiệp, nhìn mắt mọi người đều lờ đờ, tôi cũng từ từ cảm thấy choáng váng hoa mắt, dù cho Trình GiaGia có cứu viện đi chăng nữa, thì hôm nay tôi uống cũng không ít, hơnnữa lại uống rất vội, hiện tại rượu bắt đầu xông lên trên đầu.

Thọ Phương Phương quả nhiên là mạnh, sau khi đi toilet về, thay đổi hìnhtượng hào phóng chuyên nghiệp ban nãy, lại có thể trở nên càng phóngkhoáng, chống tay lên hông bưng ly rượu, còn níu lấy tay một anh cấpdưới của mình, gào thét uống tiếp, lúc này khách hàng đã đi hết, chỉ còn lại quân mình, mọi người cũng không kiêng dè, cả đám quậy tưng bừng,tôi cũng bị mọi người lôi đi tưới cho mấy ly.

Đầu của tôi càngchoáng trầm trọng, tôi kỳ thật đã sắp say, nhưng so với bọn Thọ PhươngPhương vẫn còn tốt hơn, lòng tôi vẫn còn chút tỉnh táo, tôi nỗ lực ngóchung quanh, Thọ Phương Phương càng tỏa ra tính nữ vương, trông chả khác gì đàn ông, gọi anh gọi em loạn tùng phèo cả lên, cô ấy cũng nhìn thấytôi, buông hai chàng trai bên cạnh ra, lảo đảo đi về phía tôi, trênđường vấp phải cái ghế dựa, ngã oạch lên nền đất.