Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Chương 59



Tôi vừa xuống taxi thì nhìn nhìn thấy bên kia đường có một cô gái trẻđang vội vàng vào trong quán, tôi lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn,mười hai giờ rưỡi, đã trễ thế này mà còn có người vào một cái quán nhỏlụp xụp, tôi kì lạ đi tới quán hải sản vô danh.

Tôi đi vào trongquán thì thấy cô gái kia đang quay nghiêng lưng về phía tôi, mắt hạnhtrừng trừng, lông mày dựng thẳng, lớn tiếng mắng Lục tử: "Anh Lục tử,anh Gia Gia sao lại uống thành thế này, sao anh không cản ảnh lại?"

Cái giọng nói này! Sấm sét giữa trời quang nha, đây là Gia Thanh của Thôi Nam mà, em gái nhỏ của Trình Gia Gia, Tiểu Thanh!!!

Tôi sững sờ đứng ở cửa không biết phải làm sao mà nhìn bóng người thon thảkia trách mắng Lục tử, nhất thời chẳng biết có nên rời khỏi hay không.

Lục tử đối với vị cô nương Gia Thanh này hiển nhiên cũng rất đau đầu, anhta bận ứng phó với Gia Thanh, nhất thời cũng chẳng nhìn thấy tôi đứng ởcửa: "Tiểu Thanh, lão Tam không phải bảo em đừng tới rồi sao, thế sao em lại còn tới?"

"Em còn không tới được hả? Em nghe giọng anh GiaGia trong điện thoại không ổn chút nào, ảnh say tới mức lời nói cũng lộn xộn, em có thể không đến sao? Nếu bữa nay em không gọi điện thoại đến,cũng chẳng biết ảnh đã thành cái dạng này. Rốt cục thì có chuyện gì xảyra, anh Gia Gia nào giờ uống không say, sao giờ lại say đến thế này?"Gia Thanh tức run người, nghiêng sang dựa vào cạnh Trình Gia Gia.

Tôi giờ mới nhìn sang Trình Gia Gia say mèm cạnh chỗ cô ta ngồi, đèn trongquán không quá sáng, nhưng tôi vẫn thấy rõ Trình Gia Gia bất lực ngồinghiêng trên ghế dựa, đầu cúi thấp, tóc trên trán rũ xuống, không nhìnthấy mặt anh, cổ áo anh xộc xệch cởi hết hai nút, cả người đều thất thần suy sụp, làm cho người ta nhìn vào thấy sao mà khổ sở.

Lòng tôiđột nhiên quặn lại, đủ chuyện trước kia tràn về, mỗi lần rời giường, anh đều để lại hai nút trên cùng không cài, để tôi phải giúp anh cài vào,anh biết bề ngoài của mình lúc đó quyến rũ nhất, mỗi ngày đều bày ra cái dạng này phóng điện tôi, cài qua cài lại, cuối cùng cả hai lại lăn trởvề giường.

Tôi hít thật sâu một hơi, bước vào quán. Sợ cái gì màsợ, đến cũng đến rồi, sao lại không vào, cô ta là cô ta, tôi là tôi, côta tới mắc gì tôi phải trốn, nên cứ tới luôn đi, chuyện này dù sao sớmmuộn cũng phải đối mặt, Lý Nhị Nha tôi không làm việc gì có lỗi với đời, sợ quái gì.

Gia Thanh tiểu thư nghe thấy tiếng bước vào thì quay đầu, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ tức giận khi mắng Lục tử. Ánh mắt cô ta vừa chạm tới tôi, thì như bị kim châm, phút chốc thu lại biểu cảm, đông cứng ở đó nhìn tôi, mắt hạnh mở càng to, lông mày dựng đứng thành chữbát (八), biểu cảm thay đổi liên tục.

Gia Thanh này không phảingười phàm, trong chốc lát đã thu lại vẻ khiếp sợ, không hề nhìn tôi,chỉ quay người, dùng cùi chỏ chọc chọc Lục tử: "Ả đàn bà này sao lại tới đây?"

Lục tử đang ứng phó với điện thoại truy vấn của bà xã,nghe được lời của Gia Thanh, một bên cam đoan với bà xã sẽ về nhà ngay,một bên hờ hững nhìn về phía tôi.

Nhìn thấy là tôi, Lục tử vuimừng quá đỗi, lập tức ngắt điện thoại của bà xã, không thèm trả lời GiaThanh, vui sướng chạy lại đây, nắm lấy cánh tay tôi: "Nha Nha, em cuốicùng cũng đến, lão Tam coi như có người lo rồi, mau mau mau, mau lôi lão Tam về đi."

Tôi bị Lục tử kéo một đường dài tới bên Trình GiaGia, Trình Gia Gia lúc này quả thực rất say, đưa lưng về phía tôi bấtlực tựa vào ghế, anh dường như uống tới mụ mị, động tĩnh của bọn tôi anh thậm chí còn chẳng để ý, ngay cả tôi đứng ngay cạnh anh, anh cũng không để ý, vẫn nhắm hai mắt xiêu vẹo dựa vào ghế, một người đàn ông cao lớnngồi nghiêng nghiêng ngả ngả trên ghế như thế, nhìn vừa yếu đuối lại cóchút trẻ con, lòng tôi chua xót, không suy nghĩ gì bước mau ra phíatrước, chuẩn bị kéo anh về rồi hẵng nói.

Không đợi tôi đỡ TrìnhGia Gia, một bàn tay đã nâng Trình Gia Gia sớm hơn tôi một bước: "AnhLục tử, anh cũng theo em về đi chứ, bằng không bà má thấy ảnh thế nàylại tưởng là do em nháo."

Lục tử lúc này có chút bất an, anh tamất tự nhiên mở miệng nói với Gia Thanh: "Tiểu Thanh, việc này, việc này em không cần nhúng tay, Nha Nha là bạn gái của lão Tam, lần này lão Tam với cô ấy giận nhau, cứ để tự bọn họ giải quyết là được rồi."

"Bạn gái? Không thể nào, anh Gia Gia không phải nói với em chỉ là chơi chơithôi sao?" Gia Thanh dường như để tôi thành không khí, giọng cô ta có vị khiêu khích đắc ý, sự khoa trương của cô ta dựng lên biểu cảm kinh ngạc của Lục tử. Đệt, diễn cảm phong phú như vậy quả thật rất đạt, không hổcho thực lực diễn xuất của cô ta chút nào.

Tôi thừa nhận, dù tôicó coi thường màn diễn của cô ta, có nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tốt lắmđi chăng nữa, thì cô ta cũng đã đánh trúng điểm yếu của tôi, tinh thầncẩn trọng kiên cường của tôi lúc này hoàn toàn trở thành trái tim thủytinh trong suốt.

Có thể là vì yêu chăng, càng là vì yêu, nên khingười ta bắn tên, lại càng không chịu nổi. Trước kia Thôi Nam quay đầulại thì lời cô ta dù có ác độc đến thế nào, tôi đều có thể cười trừ,thoải mái đánh trả, cái đó chẳng qua là vì tôi không cần, bây giờ cô tachỉ nhè nhẹ một câu, tôi đã có chút chịu không nổi. Trong chuyện tìnhcảm, khi đã nguyện chìm vào, là trao cho người khác cơ hội tổn thươngmình. Huống chi, cô gái này lại còn là em gái của anh, điều ấy tôi cótránh thế nào cũng không tránh được, tôi đứng ở đó, miệng há rộng nhưngmột câu cũng không thốt nổi thành lời.

Lần đầu tiên, tôi nhụtchí, lần đầu tiên, tôi có xúc động muốn bỏ chạy trối chết, lần đầu tiêntôi cảm nhận được, hóa ra mình cũng thật nhát gan.

Trên tay tôinóng lên, có một bàn tay to cầm lấy, Trình Gia Gia trong mơ màng dườngnhư nhận ra tôi, anh nắm được tôi, nắm lại thật thật chặt, trong miệngkhẽ gọi một tiếng mơ hồ: "Nha Nha, em, đừng đi."

Tôi phục hồitinh thần lại, vì sao tôi phải đi, kệ Trình Gia Gia có xảy ra chuyện gì, tôi không muốn quan tâm chi cho mệt, hôm nay tôi còn đứng đôi co với vị Gia Thanh này thật đúng là thừa hơi.

"Tiểu Thanh, em nói xằngcái gì đấy." Bên cạnh truyền đến giọng của Lục tử, anh ta đang tức giậnnắm lấy tay Gia Thanh, "Em đi về nhà ngay đi, đừng phiền thêm, đượckhông, anh vất vả lắm mới gọi Nha Nha ra được đấy."

Gia Thanh thấy Lục tử nói cô ta như thế, đỏ mắt nhìn anh ta, nước mắt loạch xoạch rơi, dài giọng: "Anh Lục tử, anh biết gì chứ."

Đệt, lại chơi trả đũa. Tôi đây bị nói còn chưa khóc, cô ta lại đi khóctrước, thật đúng là khóc đến nỗi rung động lòng người nha, bản thân tôiđọ không lại cô ta rồi.

Tôi không để ý tới vị cực phẩm Gia Thanhnày, khom lưng xuống đỡ Trình Gia Gia, nhưng cánh tay bên kia của TrìnhGia Gia bị bạn học Gia Thanh nắm chặt rồi. Tôi ngẩng đầu, Gia Thanh đạitỷ đang trừng tôi không chút yếu thế.

Ai, đánh không trả chửikhông mắng lại thì chẳng phải phong cách của Lý Nhị Nha tôi, tôi nângngười lên: "Đại tỷ à, phiền cô buông ra, Trình Gia Gia thích tôi thậthay chơi thì là chuyện của chúng tôi, ai chơi ai cũng được, không liênquan đến kẻ khác, cô về quản lý cho tốt đàn ông của mình thì hơn."

Gia Thanh tiểu thư đại khái là không đoán được tôi sẽ phản pháo, nhất thờibị tôi mắng tới đỏ cả mặt, ngượng chín quay lại cầu giúp đỡ: "Anh Lục tử ~" [mợ nó cái dấu ~ nổi cả da gà, mình muốn chém con tiện tì này ="=]

Lục tử bộ dạng đau đầu, nhăn mặt nhíu mày, ôm lấy cô ta đi ra khỏi quán:"Nha Nha, em ở đây trông lão Tam đã, anh đưa Tiểu Thanh về trước."

Gia Thanh bị Lục tử kéo ra khỏi quán, trong quán yên tĩnh trở lại, tôingượng ngùng, chúng tôi rề rà trong quán quá khuya, khiến người ta không đóng cửa được.

Tôi dùng sức kéo mạnh Trình Gia Gia, anh nắm chặt tay tôi, dường như đã ngủ, thì bị nỗ lực lôi kéo của tôi khiến cho mởmắt, thấy bộ dạng hết sức kéo của tôi, anh liền muốn đứng lên, có lẽcuối cùng vì anh say quá, quơ quào chả đứng dậy được, ngược lại khiếntôi rơi vào lòng anh.

Thân thể này vẫn là thân thể tôi quenthuộc, có điều trong hương vị quen thuộc thì lại lẫn vào mùi cồn, TrìnhGia Gia hiện tại ngay trước mặt tôi, cặp mắt bình thường luôn nở đầy hoa đào bây giờ im lặng nhìn tôi, lòng tôi giật nảy lên thình thịch, trongmắt anh vì ngà say mà nổi lên sóng nước, so với bình thường càng khiếnngười ta rung động, người đàn ông này, thực ưu tú mà cũng rất quyến rũ,hơn nữa tôi nghĩ, anh hẳn là yêu tôi, chỉ là, một màn vừa rồi nghẹnthành một bức tường trong lòng tôi, nếu tôi thực sự bên anh, chẳng lẽ từ nay về sau mỗi ngày đều phải diễn một màn kịch như thế?

Tôi không sợ Gia Thanh đại tỷ, chỉ là...

Tôi thở dài, trong lòng đã có quyết định.