Nguyên Long Chi Lộ

Chương 119: Phản công.



Trong lúc lúc người khác đang cố hết sức chống cự đám đệ tử của Ác Nhân Tông kia thì tại một chỗ khác bên trong màn sương đỏ, ba tên trưởng lão đang lâm vào một cuộc chiến ác liệt, hơn nữa đây còn là cuộc chiến quyết định cho đám người còn lại ở bên trong màn sương này.

Rầm!

Một vụ bạo tạc khủng bố xảy ra, nó ngay lập túc càn quét tất cả mọi thứ xung quanh đồng thời cũng chấn bay tất cả nhưng tên tu sĩ gần đó, tạo thành một chiến trống trãi mà trong đó chỉ có 3 người.

Lúc này, ngay tại bên trong liền chia làm hai phe, một bên là hai vị trưởng lão của Lâm Vân Tông cùng Lôi Linh Tông, tu vi của cả hai người lần lượt là Luyện Hư Trung Kì cùng Luyện Hư Hậu Kì.

Đối diện hai người bọn hắn liền là một tên Ác Giả có tu vi Hợp Thể Sơ Kì.

Cả ba ngươi hiện tại điều đang trừng mắt nhìn lấy đối phương, toàn thân điều động toàn bộ linh lực cùng ác lực, bầu không khí tràn đầy sự ác liệt, không gian vô cùng trầm trọng.

"Xem ra hai tên các ngươi cũng có chút bản sự đi, như vậy thì tốt, ta càng có thêm nhiều thời gian hơn hành hạ các ngươi, khà khà khà..." Ác Giả nhìn lấy hai tên trưởng lão kia ánh mắt hiện lên hưng phấn quang mang, biểu cảm điên cuồng nhìn lấy hai người cười rằng.

"Hừ, đúng là ngông cuồng, nhìn xem ta thu thập ngươi như thế nào." Trưởng lão Lôi Linh Tông hung ác nhìn hắn hừ lạnh một tiếng, cho dù đối phương có là Hợp Thể Sơ Kì thì sao chứ, hắn liền không biết sợ là gì, hơn nữa lôi linh lực của hắn còn có phần khắc chế ác lực, muốn đánh bại hắn liền không có dễ dàng như thế đâu.

"Lôi Tân, ngươi tốt nhất đừng có manh động, chỉ cần một trong hai người chúng ta xảy ra chuyện liền không xong đâu." Trưởng lão Lâm Vân Tông thấy tên này cứ máu liều nhiều hơn máu não như thế không khỏi nhắc nhở một chút.

Nãy giờ bọn hắn có thể cầm cự được cũng là nhờ hắn có thủy linh lực có thể giúp cho lôi linh lực tăng cường uy lực, hơn nữa bọn hắn cũng đều là đánh từ xa cả, tránh việc tiếp cận tên Ác Đồ kia, dù sao mấy tên Ác Đồ này sở trường đều là cận chiến cả, bọn chúng so với tu sĩ bình thường liền thiếu nhiều thủ đoạn tấn công từ xa.

"Không cần ngươi nhắc nhở ta đâu Lâm Thu!" Lôi Tân trừng mắt nhìn hắn nạt giọng nói, giống như không hề xem trọng lời nói của hắn.

"Hừ!" Lâm Thu cũng không thèm cự với hắn liền hừ lạnh một tiếng.

"Các ngươi đúng là không coi ta ra gì cả, chiến đấu với ta mà còn dám nói chuyện!" Ác Đồ thấy bọn hắn như thế liền quát một tiếng.

"Ác Thuấn!"

Thân ánh của Ác Đồ ngay lập tức biến mất không thấy tung tích, cả hai ngươi Lôi Tân cùng Lâm Thu liền ngay lập tức dựa lưng vào nhau, cả hai đều đề cao cảnh giác tới mức cao nhất, tập trung dò xét nhất cử nhất động trong không gian.

Nhưng dù thế nào cũng không thể dò ra được vị trí của hắn, cái này cũng không phải nói do thần thức của hai người này kém hay tên kia có thủ đoạn đặc thù, mà là do hắn là Hợp Thể Kì.

Nhưng tu sĩ Hợp Thể Kì đều có thể điều động hay hòa hợp với thiên địa tinh vi hơn so với Luyện Hư Kì, cho nên khi trốn vào trong không gian liền sẽ thuần thục hơn, khiến cho bản thân khó bị phát hiện hơn, trừ khi có một số loại thủ đoạn đặc thù như cảm ứng linh hồn hay đôi mắt đặc biệt thì rất khó tìm được bọn hắn.

"Này, ngươi không có cách dò la vị trí của hắn à ?" Lâm Thu hướng Lôi Tân hỏi.

Mấy tên tu sĩ lôi linh lực hay phong linh lực có một số thủ đoạn để tìm kiếm sinh vật khác như dựa vào dòng diện của bọn chúng hay rung động trong không gian, liền thích hợp vào tình huống bây giờ.

"Để làm cái đó ta cần phải tập trung cao độ, như vậy bản thân ta liền sẽ buông thả hết phòng ngự của bản thân, lúc đó nếu bị tên Ác Đồ kia tập kích ta liền không thể hoàn thủ." Lôi Tân vừa quan sát vừa chậm rãi nói ra.

"Vậy chỉ chúng ta chỉ có thể bị động một chỗ chờ đánh thôi, cố gắng phản xạ nhanh nhất có thể." Lâm Thu nghe thế cũng chỉ có thể tập trung phòng bị thôi.

Sau một hồi, lúc này thời gian đã trôi rất lâu, trên chiến trường lúc này số lượng tu sĩ cũng đã nhã xuống rất nhiều, cả hai bên đệ tử của Lâm Vân Tông cùng Lôi Linh Tông cũng đã hợp sức với nhau cùng chống cự đám người Ác Nhân Tông, nhưng mà vẫn không thấy bóng dáng của tên Ác Giả kia đâu.

Lâm Thu cùng Lôi Tân thấy tình hình như thế liền bắt đầu sinh nghi, trong lòng không khỏi có dự cảm không tốt.

"Tên kia đâu, tại sao hắn vẫn chưa chịu xuất hiện, chẳng lẽ không sợ đám người Thanh Linh Thành tìm tới sao ?" Lôi Tân khó hiểu nói ra.

"Nghe hắn nói lúc đầu có bọn hắn kế hoạch khiến cho đám người Thanh Linh Thành bị dây dưa nên mới không nhanh chóng kết thúc chúng ta, hơn nữa..." Lâm Thu nói một nữa liền dừng lại chọc cho Lôi Tân không khỏi nổi gân xanh.

"CMN! Lúc này rồi còn ấp a ấp úng, mau nói!"

"Ngươi còn không nhận ra sao ? Cái màn sương này ngăn cách linh khí từ ngoài vào, chúng ta càng ở trong đây lâu thì càng tiêu tốn linh lực, hơn nữa còn không thể bổ sung, mà đám ngươi Ác Nhân Tông tu luyện là ác lực, chỉ cần còn cảm xúc tiêu cực ở trong đây thì bọn hắn liền không lo ác lực bị tiêu hao." Lâm Thu sắc mạnh ngưng trong nói ra.

Tên Ác Giả kia cũng không cần phải cố gắng giết bọn hắn làm gì, chỉ cần giữ chân hai cái chiến lực lớn nhất là bọn hắn, sau đó lại để người của Ác Nhân Tông tiêu diệt đám tu sĩ còn lại là được, sau đó liền tập trung giết bọn hắn cũng không muộn.

Lôi Tân nghe thế liền hiểu ra vẫn đề, hắn nhíu mày lại bắt đầu suy nghĩ kế sách.

"Lâm Thu, ngươi giúp ta hộ pháp, ta sẽ tập trung tìm hắn." Lôi Tân nghĩ xong liền hướng Lâm nói ra.

"Được." Lâm Thu nghe thế liền gật đầu đồng ý, dù sao đây là cách duy nhất, sau đó liền vận sẵn linh lực lên tay tùy thời có thể phát động công kích,

Trong lúc đó Lôi Tân liền đã nhắm chặt mắt lại, bắt đầu tập trung cao độ vào thần thức lẫn xúc giác của bản thân, linh lực toàn thân cũng bắt đầu thu lại vào bên trong để hỗ trợ cho quá trình này.

Hiện tại trong tâm trí của Lôi Tân liền đang nhìn xem khu vực xung quanh đây dưới góc nhìn thứ ba, nhìn thấy từng tia rung động của mọi vật trong phạm vi thần thức của hắn không chút kẻ hở.

Lôi Tân ngay lập tức chuyển sang tập trung vào tìm kiếm bất kì rung đồng nào được phát ra từ bên trong không gian xung quanh hắn không hề có chút bất cẩn mà bỏ sót cái gì cả.

Qua hồi lâu thì Lôi Tân bắt đầu cau mày lại, trong đầu lập tức nghi vấn.

'Rốt cuộc hắn trốn ở đâu ? Tại trong phạm vi thần thức của ta mà lại chẳng tìm thấy bất kì rung động nào từ không gian cả.'

Lôi Tân vắt óc suy đoán lấy, ngay lập tức ánh mắt của hắn chợt biến sắc.

'Không lẽ...'

Lôi Tân ngay lập tức tức truyền âm cho Lâm Thu, đồng thời cùng từ trong giới chỉ lấy ra một thứ, ngay khi tên Lâm Thu kia vừa tiếp nhận được tin tức trong đầu thì biến cố bất ngờ diễn ra.

Cả hai người ngay lập tức chuyển sự chú ý xuống phía dưới chân mình, chỉ trong một khoảng khắc kéo dài chưa đầy một phần mười giây, một luồng ánh sát đen kịt như mực tàu liền xuyên phá qua lớp đất đá phía dưới chân bọn hắn.

"Ác Hống!"

Tia sáng đó phóng đi với tốc bộ siêu việt qua bất kì hành động tránh né nào của hai người, lao nhanh như một tia chớp rồi nhanh chóng thôn phệ lấy cả hai không chừa một bất kì lối thoát nào.

Oanh!

Cái tia sáng cự đại đó ngay lập tức va chạm với lá chắn phía trên rồi gây ra một vụ bạo tạc phá hủy toàn bộ không gian xung quanh, rung chấn lan rộng làm ầm ỉ chiến trường bên trong màn sương đỏ.

"Bên đó...không thể nào a." Mấy tên tu sĩ đang chiến đấu nhìn thấy trấn động như thế liền hướng mắt qua nhìn, sắc mặt của bọn hắn liền ngay tức khắc trở nên khó coi.

"Ha ha ha..."

Một giọng cười đầy điên cuồng liền từ bên trong lòng đất phát ra, sau đó chỉ thấy một đóng bùn đen từ phía dưới tràn lên, đóng bùn đen đó liền nhanh chóng hình thành cơ thể của một người, cũng là tên Ác Giả ẩn núp từ nãy giờ.

Bản thân hắn ngay từ đầu đã không trốn tránh vào không gian mà là hóa thành bùn đen rồi dịch chuyển xuống lòng đất, ở trạng thái này càng khiến hắn cơ hồ chỉ là đồ vật tự nhiên mà thành, cho nên mới khiến cho tên Lôi Tân kia không hề chú ý đến.

Ngay khi hắn thấy tên Lôi Tân bắt đầu tìm kiếm hắn thì đồng thời hắn cũng âm thầm tích tự Ác Lực lại rồi áp sức ở một mức độ khủng bố.

Vào ngay thời khắc mà tên Lôi Tân kia nhận ra thì việc chuẩn bị của hắn cũng đã hoàn thành, ngay lập tức hướng về hai tên kia phóng xuất vũ kĩ.

"Ăn trực diện lấy Ác Hống của ta như thế liền đã bay xác luôn đi, thật là đánh tiếc, uổng phía mất hai còn mồi ngon như thế." Ác Giả nhìn về phía không gian nứt vỡ tràn ngập khói mù không khỏi cảm thán nói.

Ngay sau đó hắn liền hướng mắt nhìn về phía đám người tu sĩ khác, ánh mắt hiện lên sát khí lẫn thèm khát khiến cho tất cả đều phải rùng mình.

"Giờ tới lượt các ngươi!"

Ác Giả nói xong liền chuẩn bị xong tới tiến hành đồ sát.

"Thiên Cấp Dung Hợp Kĩ-Thủy Lôi Hội Long Phá!"

RỐNG~!

Đột nhiên từ trong làn khói nơi mà hai tên trưởng lão kia vừa biến mất liền phát ra một tiếng long ngâm trấn động toàn bộ chiến trường, không gian ầm ầm rung rẫy, nứt vỗ dữ dội.

Tên Ác Giả kia vừa thấy liền quay đầu lại nhìn, ngay khi vừa mới liếc nhìn một cái thì hắn chỉ thấy một con lôi long to lớn mang theo khí thế cuồng bạo ngập trời lao thẳng vào hắn với tốc độ không thể lường được.

Ngay khi hắn vừa định giơ tay lên chống đỡ thì con lôi long liền đã tiếp cận được hắn, mở to miệng máu hướng hắn cắn nuốt.

Kết quả cuối cùng là...

RẦM! x3.14