Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 56



Phía sau lão Trương chắc hẳn là bốn người Hắc Đào, cũng bịtrói gô giống vậy, ta ngây dại, cảm giác bị sập bẫy giống như đang ở trong địangục. Tất cả những chuyện này, đều là có người bày ra!

Tư Mã Đồng Lạc nói nhỏ: “Ban ghế ngồi”.

Một tên thị vệ đứng giữa chuyển một cái ghế ra đặt ở phíasau lão Trương, nhưng lão cũng không để ý tới, ánh mắt chậm rãi quét qua nhữngtên cung thủ, trong mắt tóe ra tia sát ý.

Với võ công của lão Trương, ngoại trừ Tuyệt Địa tiên nhân,trong thiên hạ khó có ai có thể đấu lại, ta vẫn luôn yên tâm về phần lão nhất,nhưng sao lão lại bị bắt thế này! Đây tuyệt đối là chuyện không thể! Trong lòngta cố gắng phỏng đoán toàn bộ âm mưu, sợ hãi đến mức cả người lạnh run, nhìnlão Trương và Hắc Đào đứng ở đó, nhưng ta chỉ biết há miệng chứ cũng không biếtphải nói gì.

“Kỷ cô nương, mấy người này, không cần ta phải giới thiệu chứ?”.

Ánh mắt của ta giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô ta,nhưng miệng lại nhẹ nhàng nói: “Cô uy hiếp lão Trương cái gì?”.

Tư Mã Đồng Lạc có chút kinh ngạc, nói: “Uy hiếp? Kỷ cô nươngsao lại đoán rằng ta sẽ uy hiếp bọn họ?”.

“Bớt nói nhảm đi”, ta đã không còn tính nhẫn nại, đáy lòngbùng phát nỗi bất an sâu đậm, “Thả bọn họ, cô muốn như thế nào ta cũng làm theocô”.

“Chà?”, Tư Mã Đồng Lạc đột nhiên lại cười, “Kỷ cô nương cầngì gấp gáp như thế, chẳng lẽ cô không thắc mắc… Ta làm như thế nào mà bắt đượcbọn họ sao?”.

Làm sao bắt được bọn họ?

Dường như đoạn ký ức mà ta vẫn luôn cẩn thận né tránh, lại bịkhơi lên không chút thương xót.

Ta dĩ nhiên nhận ra, trong mấy người bị bắt này, duy nhất chỉkhông có Tiểu Liên.

Khi đó ở trên thuyền, ta cũng đã nhận ra Tiểu Liên có vẻkhác thường, nhưng mà…

“Cô hẳn là biết…”, Tư Mã Đồng Lạc chậm rãi nói: “Người LiênChi Hoài yêu mến là ai”.

Lão Trương đột nhiên ngẩng đầu, tay ta nắm chặt song sắt,rung bần bật.

Đó giống như là một quả bom nặng tấn, đánh trúng lòng tin tưởngcủa ta.

Tiểu Liên yêu ai, ta dĩ nhiên biết rõ.

Nhưng mà, ta vẫn không muốn tin tưởng rằng, cậu ta sẽ vì vậymà phản bội ta.

Trong đầu ta vẫn nhớ rõ mùa hè đó, bộ dạng Tiểu Liên xuất hiệnở ngoài cửa, tức giận, quật cường, tuổi trẻ khí thịnh, cũng chính là đôi mắttrong trẻo như vậy, khiến cho ta không nhịn được muốn bảo vệ cậu ta.

Có lẽ, ta vẫn luôn xem cậu ta như em trai mình.

Bởi vì tất cả những gì Tiểu Hồng đã làm với ta, ta đã nghĩ sẽkhông bao giờ tin tưởng bất kỳ kẻ nào nữa. Ta cho rằng như vậy sẽ không phải chịuthêm đau khổ, chẳng qua, không có đau khổ, nhưng cũng chẳng có sung sướng gì.

Ta vẫn muốn tin tưởng.

Cho nên.

Ta khẽ cười, nói: “Cậu ta yêu Ứng Thiên Nguyệt, vậy thìsao?”.

Tư Mã Đồng Lạc đột nhiên không cười nữa, “Chẳng lẽ cô khôngnghi ngờ sao?”.

“Nghi ngờ cái gì?”, ta lại cười, “Ta không cho rằng có aiđáng để ta nghi ngờ”.

Tư Mã Đồng Lạc ngẩn người, đột nhiên lại khôi phục vẻ mặtlãnh đạm, vung tay áo lên, cất giọng nói: “Thanh Phong Các Chủ… Quả nhiên làkhông tầm thường, cô và bọn họ đều có phản ứng giống nhau, thú vị, thú vị”.

Phía sau màn lụa xanh biếc, đột nhiên lại có thêm một bóngngười, Tiểu Liên vẫn còn mặc trang phục nha hoàn như cũ, cả người cũng bị tróigô giống như lão Trương và bọn Hắc Đào, cậu ta đến gần lồng sắt, mặc dù cúi đầu,nhưng cũng đã lệ rơi đầy mặt.

“Hừ, lớn như vậy còn khóc nhè, thật là mất mặt”, ta lớn tiếngcười nhạo, bắt nạt cậu ta giống như thường ngày.

“Ta đã sớm muốn nói cho cô biết…”, Tiểu Liên nức nở, “Lão Đại,ta vẫn giấu ở trong lòng, lâu lắm rồi… Ta thích nàng ấy, cho dù nàng ấy làmchuyện như vậy đối với cô, ta vẫn còn thích nàng ấy… Nhưng mà…”, Tiểu Liên độtnhiên ngẩng đầu, ánh mắt tinh khiết như lần đầu ta gặp cậu ta, “Ta tuyệt đốikhông có phản…”.

“Ta biết”, ta ngắt lời cậu ta, cười dịu dàng, “Ta vẫn tin tưởngngươi, chưa từng hoài nghi bao giờ”.

Tiểu Liên gật đầu quay đầu đi, ta nghi là cậu ta lại khóc nữa.Nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống một tên tiểu quỷ mới trưởng thành… Ta muốn cười,nhưng nước mắt vẫn chảy ra, giờ phút này vẫn còn cười nhạo người khác… Ta thậtlà…

Thật xin lỗi, Tiểu Liên, thật ra thì ta từng nghi ngờ ngươi.Nhưng mà, thật may mắn là cuối cùng ta lựa chọn tin tưởng, cảm giác này chưa từngmãnh liệt như thế bao giờ, cho dù bây giờ tính mạng ta khó bảo toàn, hơn nữa tacòn sợ tới phát run, nhưng mà… Ta vẫn… Cảm thấy thật ấm áp.

Đây là sức mạnh mà các người cho ta, trên thế giới này, là độcnhất vô nhị.

Tư Mã Đồng Lạc nhìn ta, “Thật đúng là cảm động nha… Kỷ cônương lúc nào cũng tin tưởng thuộc hạ của mình như vậy sao?”.

“Thuộc hạ?”, ta lau nước mắt, “Cô nhìn xem kẻ vô dụng nào hếtlần này tới lần khác đều phải dựa dẫm chờ bọn họ tới cứu a… Ta mới là thuộc hạcủa bọn họ thì có”.

Khóe miệng Tiểu Liên co giật, bốn người Hắc Đào cũng có chútngỡ ngàng.

“Nếu nói là tin tưởng thì…”, ta trừng bọn họ một cái, “Vậycũng được, ta cũng không tin là nếu không dùng bất kỳ thủ đoạn nào, mấy ngườingu ngốc các cô sao có thể bắt được Túc Sát…”.

“Thôi vậy”, Tư Mã Đồng Lạc không giận, ngược lại còn cười,“Dù sao cũng nên nói cho Kỷ cô nương, bọn họ là tự nguyện bị bắt… Bởi vì…”.

“Bởi vì nếu bọn họ không đến, cô liền giết ta có đúngkhông?”, ta cười, “Mưu kế hay”.

Bà nội nó, ta hận đến mức sắp cắn nứt hàm răng rồi, Tư Mã ĐồngLạc này lại chơi trò uy hiếp cả hai bên. Nhưng mà cô ta vẫn đánh giá thấp lãoTrương, nếu ta đã đáp ứng hòa thân, Tây Trạch cũng không thể giữ bọn họ cả đờiđược, đến lúc đó chỉ cần vừa thả người ra, ta muốn tìm đường chạy không phải làrất đơn giản sao.

“Kỷ cô nương quả nhiên thông minh”, Tư Mã Đồng Lạc có vẻ bấtngờ, nói tiếp: “Cho nên, dĩ nhiên không thể nào không dùng đến một chút thủ đoạn…”.

Lòng ta đột nhiên run rẩy, mới vừa rồi sắc mặt Tiểu Liênkhông tốt, đám người lão Trương đứng xa nên ta không nhìn rõ lắm. Nhưng cảmgiác xấu này… Ta tuyệt đối sẽ không đoán sai.

“Cô hạ độc?”, ta cắn răng nặn ra thêm mấy chữ.

“Là cổ”, cô ta nói nhỏ: “Cổ rất bình thường, mẫu cổ ở trongtay ta, chỉ cần ta muốn, bọn họ sẽ lập tức ngã xuống bỏ mình”.

“Chết thì chết”, Tiểu Liên bất ngờ nói: “Cô nghĩ rằng bọn tasợ sao?”.

“Các ngươi dĩ nhiên không sợ rồi”, vẻ mặt Tư Mã Đồng Lạc vẫnung dung, “Người sợ chính là cô ta kìa”.

“Ta sợ?”, ta lại giả vờ cười châm biếm, nói: “Công chúanương nương, chẳng lẽ cô xem trọng ta vậy sao… Diễn trò còn chưa tính, cô cho rằngta thật sự quan tâm sống chết của bọn họ sao? Mạng của người khác có đáng giá bằngmạng của mình sao?”.

“Nếu không sợ, Kỷ cô nương có thể thử xem”, Tư Mã Đồng Lạcnói không chút do dự.



Dường như không có tác dụng rồi, cái ả Tư Mã Đồng Lạc nàysao cứ cho rằng ta là loại người có tình có nghĩa như vậy a, chẳng lẽ thườngngày biểu hiện nhân phẩm của ta rất tốt sao? Aiz, thật là hết cách mà.

“Được rồi được rồi ta sợ, ta sợ rồi được chưa?”, ta dựa ngườivào song sắt một hồi, đột nhiên cười phá lên, “Bọn họ sống chết theo ta, takhông thể hy sinh vì bọn họ sao? Nhưng mà, Công chúa nương nương, cô…”.

“Ta làm sao?”, Tư Mã Đồng Lạc nhìn ta.

“Mới vừa nãy cô chỉ dám gọi sủng phi này sủng phi nọ…”, tanói nhỏ, thành công làm cho vẻ mặt Tư Mã Đồng Lạc lập tức trở nên trắng bệch,“Cô tựa hồ rất sợ cái tên này nha… Cô gái đó tên là Dạ Hướng Vãn, nhỉ?”.

“Ngươi câm miệng!”, thân mình cô ta bắt đầu khẽ phát run,“Không cho phép ngươi…gọi tên!”.

“Gọi thì thế nào?”, ta khiêu khích nhìn cô ta, “Ta cứ muốn gọiđó! Dạ Hướng Vãn!”.

Cô ta đột nhiên ôm đầu kêu thảm một tiếng, tên thị vệ đứng cạnhliền rút kiếm lao lên. Ta lập tức nhảy sang một góc khác trong lồng sắt, miệngvẫn còn lải nhải kích động cô ta, “Cô gái ấy đối đãi với cô như chị em ruột… Côlại phản bội người ta… Không phải sao?”.

“Ta không có!”, cô ta điên cuồng thét lên: “Cô ta biến mấtkhông phải là do ta làm hại!”.

Lại thêm một Tiểu Hồng thứ hai, ta nửa bịa chuyện nửa suyđoán, thấy cô ta từ vẻ đoan trang trầm tĩnh biến thành điên cuồng, hai mươi nămnay, cô ta cũng bị lương tâm hành hạ không ít đâu.

Tư Mã Đồng Lạc thở hổn hển, dần dần trấn tĩnh lại, cô ta trầmmặc một hồi, đột nhiên nói: “Kỷ cô nương, cô quả nhiên lợi hại, xem ra chúng taphải nhanh chóng thương lượng thôi”.

Bà nội nó, ngươi đây là đang ép bức a, thương lượng cái chỗnào thế?

“Nếu cô đồng ý, ta liền phong cô làm Tây Trạch Hòa Nhan Quậnchúa, có ý nghĩa là nụ cười hòa bình, gả cho Đông Lăng, danh chính ngôn thuậnlên làm Thái tử phi, chờ ta đoạt được Đông Lăng rồi, cô vẫn là Hòa Nhan Quậnchúa tôn quý, đến lúc đó vinh hoa phú quý…”.

Ta cắt đứt lời cô ta, “Nếu ta không đồng ý thì sao?”.

“Không đồng ý?”, cô ta ngẩn người, dường như là cảm thấy takhông có lý do gì để không đồng ý, “Ta sẽ không giết cô, nhưng thuộc hạ của côdĩ nhiên cũng không sống được, sau đó…”, cô ta đột nhiên cười tàn khốc, “Nếunhư không chiếm được, Tây Trạch sẽ xuất binh, san bằng Đông Lăng”.

Bao tử ta quặn lên, nhìn cô ta chằm chằm.

“Đến lúc đó chiến tranh khói lửa thuốc súng, sinh linh đồthán, bao nhiêu người tan nhà nát cửa, bao nhiêu sinh mạng phải xuống dướihoàng tuyền… Kỷ cô nương, đây đều là do một tay cô tạo ra, cô chính là kẻ có tộivới cả thiên hạ này, là hung thủ giết hại mấy trăm vạn người…”.

“Câm mồm!”, bên cạnh đột nhiên có người quát lên.

Là lão Trương, lão nhìn Tư Mã Đồng Lạc, ánh mắt hoang vu khôkhốc.

“Ngươi… Không được ép cô ấy nữa…”, giọng nói của lão có chútướt át, “Kẻ xuất binh chính là ngươi, kẻ đánh giết chính là ngươi, không thể đổhết mọi tội lỗi của ngươi lên đầu cô ấy… Các ngươi những kẻ có dã tâm đều lànhư thế… Thôn trưởng… Chỉ là một cô gái rất bình thường… Tiểu Hồng ép cô ấy,ngươi cũng ép cô ấy…”, lão dừng lại một chút, “Túc Sát cũng chỉ là một cái mạnghèn, có mất cũng không sao”.

Nói xong, Túc Sát trước giờ tâm cao khí ngạo, đột nhiên quỳsụp xuống.

Trong tích tắc, Tiểu Liên và bốn người Hắc Đào phía sau cũngquỳ xuống theo, “Chúng ta thề chết theo Các chủ!”.

Trong khoảnh khắc đó không ai nói gì nữa, tất cả mọi người đềubị khí thế kia mê hoặc, ngay cả Tư Mã Đồng Lạc cũng không nói được nửa lời.

“Làm cái gì vậy?”, ta ở trong lồng sắt vội la lên: “Rốt cuộcai là Các chủ hả? Các ngươi dù là người hay là quỷ cũng phải nghe lời ta! Aidám chết ta liền làm thịt người đó!”.



Lời nói này hình như không ổn cho lắm, Tiểu Liên không nhịnđược giật giật khóe miệng mấy cái. Aizz, không khí đang cảm động muốn sống muốnchết như thế, lại bị ta phá hỏng rồi.

“Tư Mã Đồng Lạc”, ta đứng dậy gọi thẳng tục danh của Côngchúa, cười bình tĩn,: “Ta chỉ muốn hỏi một câu, tại sao… Là ta?”.

Tư Mã Đồng Lạc nhìn ta, khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, “Bởi vì ĐộcCô Bạch chỉ muốn Các chủ Thanh Phong Các, đây là điều kiện duy nhất của hắn”.

“Được”, ta gật đầu, “Ta đồng ý”.

“…”, Tư Mã Đồng Lạc dường như không dám tin tưởng.

“Có điều, ta cũng có điều kiện”, ta giơ lên ba ngón tay, “Thứnhất, có thể hòa thân, nhưng nửa năm sau mới được cưới. Thứ hai, ta muốn Tiểu Hồngcũng có ở trong cung. Thứ ba, nửa năm sau cưới xong, cổ độc của bọn họ phải đượcgiải, còn nữa…”, ánh mắt của ta đột nhiên âm lãnh, giống hệt như ác quỷ, gầmlên: “Không — Được — Đụng — Đến — Huynh — Đệ — Của — Ta!”.

Tư Mã Đồng Lạc nhìn ta một hồi lâu, đột nhiên vỗ tay, lồng sắtlập tức được kéo lên, ta bước ra ngoài, lão Trương vẫn đang quỳ.

“Đứng lên đi, như thế này không giống ông”, ta cười, nắm taylão.

“Ngươi… Sao lại đồng ý?”, lão gắng gượng nói, Hắc Đào và TiểuLiên phía sau cũng đồng loạt nhìn ta.

“Cưới gả thôi mà, có cái gì mà không được, huống chi ngườita còn có tiền có thế, mặt mũi cũng đẹp trai…”, ta cười vui vẻ, đột nhiên giọngnói trầm xuống: “Ta là lão Đại vô dụng, đã bắt mọi người che chở, còn gây họakhắp nơi…”.

Một trong bốn người Hắc Đào kêu nhỏ: “Thôn trưởng…”.

“Lần này…”, ta lại cười, “Hãy để ta bảo vệ các ngươi… Có đượckhông?”.