Ngưu Nam

Chương 172



Tiếu lão đại được cháu khỉ, vấn đề hộ khẩu linh tinh liền hoàn toàn không cần bọn La Mông quan tâm, ngày hôm sau vừa tỉnh rượu, ông liền vui vẻ đi Vĩnh Thanh tìm quan hệ.

Lai lịch của Bé Khỉ tốt nhất là đừng để người khác biết, cho nên cũng không nói là thằng bé là nhặt được, ngược lại là trước để hộ khẩu của bé tại trong một gia đình nông dân của một cái khe núi, sau đó lại làm thủ tục nhận nuôi, sửa họ lại thành Tiếu, hộ tịch chuyển tới dưới tên Tiếu Thụ Lâm, về phần tuổi, liền dự tính ghi ba tuổi.

Ông La cũng không có dễ dàng từ bỏ, sau này Bé Khỉ họ Tiếu liền họ Tiếu, hiện tại bé còn không phải sống trên Ngưu Vương trang ư, sau này bé lớn lên thân với ai còn chưa chắc đâu.

Vì thế ngày hôm sau ông và Lưu Xuân Lan cũng tới Vĩnh Thanh, lại đi mua cái lò nướng, thuê một chiếc xe một đường chở tới căn nhà nhỏ của hai người bọn La Mông và Tiếu Thụ Lâm, đặt lò nướng tại phòng bếp của bọn nó, sau này hai ông bà mỗi ngày ngay tại bên này làm bánh quy.

Đối với quyết định của cha mẹ, La Mông đương nhiên cũng là đồng ý, anh cũng nghe Lưu Xuân Lan nói qua chuyện bốc thăm chiều ngày đó, biết trong lòng ông La vẫn là có gút mắc, nhưng mà nếu ông bà đã có kết luận về việc này rồi, anh liền không tốt lại xen vào, lại xen vào cũng xen không ra tới kết quả gì, chỉ sẽ đem chuyện càng làm càng loạn.

Đối với ông La, La Mông vẫn là khá áy náy, trước đó chuyện hôn lễ, cũng đã khiến ông nhẫn nhịn một hồi, lúc này chuyện cháu trai, lại làm cho bên Tiếu lão đại chiếm hời, trong lòng ông khẳng định sẽ rất khó chịu.

Kỳ thật La Mông cũng biết, ông La chính là hy vọng anh có thể trở nên nổi bật con đàn cháu đống, lúc trước anh đậu trường học nổi tiếng, ông La chính là rất đắc ý, mấy năm đó tươi cười trên mặt đặc biệt nhiều, hai năm nay Ngưu Vương trang của anh làm tới có tiếng có miếng, sống lưng của ông La lại thẳng tắp rất nhiều.

Con đàn cháu đống La Mông là không có biện pháp, hiện tại anh có thể làm, chính là kinh doanh thật tốt sự nghiệp của chính mình, để ông La có thể kiêu ngạo vì anh đứa con này, vui vui vẻ vẻ, tuổi già sống tốt. Nếu thật sự muốn cháu trai, sau này lại xem xét, nói không chừng còn có cơ hội, dù sao cũng là con trai nối dõi của chính mình, La Mông cũng không muốn qua loa quá, nhất định phải hợp mắt mới được.

La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh đều đi học, giữa trưa liền cũng không về nhà ăn cơm, La Hồng Phượng không phải ở trong tiệm bận việc chính là ở Ngưu Vương trang bận việc, cũng rất ít về nhà, hai ông bà mỗi bữa trưa dứt khoát ăn ngay tại trên Ngưu Vương trang, từ bên tứ hợp viện lấy đồ ăn về cùng bọn Tiếu Thụ Lâm, Bé Khỉ cùng nhau ăn.

La Mông phải bận rộn chuyện trấn trên và trên Ngưu Vương trang, có đôi khi cùng bọn họ cùng nhau ăn, có đôi khi ăn một chút ngay tại bên tứ hợp viện.

“Này, ông chủ, trước đừng có đi gấp”. Trưa nay La Mông trở về từ trấn trên, đậu xe tải nhỏ trong tứ hợp viện, chạy một chiếc xe ba bánh liền định quay về căn nhà nhỏ mình ăn cơm, kết quả xe mới vừa khởi động, liền bị trần Kiến Hoa gọi lại.

“Chuyện gì vậy?”. La Mông hỏi gã ta.

“Lát nữa cậu ăn cơm xong đừng lên núi, tới bên viện tử này, tôi nói chuyện trên núi gần đây với cậu”. Trần Kiến Hoa nói. Gần đây hai người La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều là thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, gã một người quản sự, cũng không có thể mọi chuyện đều tự quyết định.

*thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần thấy đầu không thấy đuôi chỉ hành tung bí ẩn, ở trong truyện ý  La Mông như VIP í khó gặp vô cùng.

“Được, tôi biết rồi”. La Mông thừa nhận gần đây bản thân quả thật là không để ý chuyện trên Ngưu Vương trang.

Về tới trong nhà, Lưu Xuân Lan đã dọn xong bàn ăn rồi, trong phòng còn bay một cỗ mùi bánh quy sữa nồng đậm, từ lúc cha mẹ làm bánh quy ở đây tới nay, La Mông và Tiếu Thụ Lâm ngày đêm ngửi thấy liền đều là loại mùi này, Bé Khỉ còn giống như rất thích.

Mấy ngày nay Bé Khỉ bị bọn La Mông càng tắm càng trắng nõn, tuy rằng so sánh cùng trẻ con bình thường vẫn là đen hơn chút. Mái tóc dài ngắn so le ban đầu cũng bị Lưu Xuân Lan dùng kéo cắt chỉnh tề, thoạt nhìn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, hơn nữa ngũ quan của bé vốn liền đẹp, có thể là bởi vì khuôn mặt gầy không hề giống những đứa trẻ mập khác, phối với loại kiểu tóc này, thật là có vài phần khí chất quý tộc.

“Con trai à”. La Mông vào nhà liền bế bé lên, hôn chụt một cá: “Kêu ba ba”.

“Hô…….”. Bé Khỉ duỗi cánh tay mềm mềm vòng qua cổ của La Mông, bé giống như rất thích được người ôm, hai ngày nay sau khi quen thuộc cùng Lưu Xuân Lan và ông La, cũng cho ôm, lúc ông La làm việc, bé còn có thể cùng sử dụng tay chân treo ở trên người ông, ông cũng không chê mệt, liền vui tươi hớn hở cõng.

“Thụ Lâm ơi, mau xuống dưới ăn cơm”. Lưu Xuân Lan gọi Tiếu Thụ Lâm ở trên lầu.

“Tới ngay”. Tiếu Thụ Lâm vội vàng xuống lầu, buổi sáng gã giao Bé Khỉ cho hai người Lưu Xuân Lan chăm sóc, chính mình tới ruộng cua nhìn một cái, trở về mới vừa tắm rửa một cái, La Mông liền quay về rồi.

“Mới nãy Thụ Lâm bắt mấy con cua về, mẹ nướng rồi, mọi người đều ăn một chút xem”. Lưu Xuân Lan vừa bới cơm cho mọi người, vừa nói.

“Mẹ còn biết nướng ạ?’. La Mông cười nói.

“Bàn tử dạy mẹ, chính là vùi con cua trong muối thô, giữ lửa nhỏ nướng”. Lưu Xuân Lan nói xong liền cười.

Người miền núi bọn họ, tôm cá tươi hải sản đều rất ít ăn, trước đây ăn tết lễ lộc thi thoảng mua mấy con cua đều là chiên ăn, thi thoảng cũng hấp lên, nhưng mà hấp đều khó tránh khỏi sẽ mang chút mùi, bọn họ ăn không quen mùi này nên không thích, Bàn tử nói dùng muối nướng liền tốt, nguyên sắc nguyên vị, còn không tanh, Lưu Xuân liền thử một chút.

Chớp mắt thời gian liền bước vào hạ tuần tháng chín, ấn âm lịch tính cũng sắp tới tháng tám rồi, người của lưu vực Trường Giang nói 15 tháng 8 con cua tròn xoe, chính là tới lúc có thể ăn cua rồi, còn nói tháng chín tròn tháng mười gầy, nói đúng là tháng chín ăn cua cái tháng mười ăn cua đực.

Cua lớn của nhà La Mông ăn rất ngon, mấy tháng nay không biết cho ăn bao nhiêu cá chạch ốc đồng, đương nhiên ăn được nên cũng nhanh lớn, con cua này, đều sắp nặng năm sáu gram rồi, lột ra vỏ cua của một con cua đực, đại khái là bởi vì không đúng mùa, bây giờ còn chưa có bao nhiêu gạch cua, thịt cua nhưng thật ra không tồi, cắn một miếng, non ngọt non ngọt, cực kỳ ngon.

“Mùa này cua cái còn chưa có trứng, liền không bắt cua cái”. Tiếu Thụ Lâm giải thích.

“Ăn cua đực ngon, cua đực vốn chính là ăn cua thịt”. Ông La gỡ một con cua, thấy Bé Khỉ trừng mắt nhìn phía ông, liền đưa nửa con cua qua cho bé.

“Lột thịt cua chưa?”. Lưu Xuân Lân vội hỏi.

“Nên lột đều lột rồi”. Trước đây Bé Khỉ sinh hoạt tại trên núi, hẳn là chưa ăn qua con cua, mấy người lớn cũng không dám để bé ăn nhiều, liền cho ăn nửa con.

Buổi chiều La Mông đi Ngưu Vương trang, Trần Kiến Hoa quả nhiên cũng nhắc một chút chuyện con cua cùng anh, hỏi anh lúc Trung thu bán hay không? La Mông suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định chờ một chút nữa, đợi tới thời tiết lại lạnh một chút, lúc gạch cua béo nhất lại bắt đi tiêu thụ.

“Còn có trái thứ hồng mấy ngày nay các cậu hái về, bán không được”. Trần Kiến Hoa nói.

“Bán không được?”. La Mông vẫn là lần đâu nghe nói đồ trên núi chính mình bán không được, nhất thời bộ não có hơi chưa vận hành được, sao còn có thể bán không được chứ? Suy nghĩ lặp đi lặp lại, thứ này là thuốc, vừa không có thể làm cơm ăn cũng không có thể làm ăn vặt ăn, bán không được cũng rất bình thường.

“Chuyện bánh trung thu đều bố trí xong rồi?”. La Mông suy nghĩ một chút, lại hỏi Trần Kiến Hoa.

“Nhóm bánh trung thu đầu tiên đã làm xong rồi, đang quét dầu, nhân hạt sen và nhân hạt dẻ đều còn chưa làm”. Trần Kiến Hoa trả lời.

“Nhân hạt sen và nhân hạt dẻ làm trước một ngàn cái, đăng lên mạng bán hết liền không làm nữa, bên Cực Vị lâu, tôi hỏi trước một chút, tới khi đó  lại cấp số lượng cho anh”. Hạt sen tươi, khô của nhà La Mông đều bán rất chạy, nếu dùng để làm bánh trung thu, thật đúng là rất xa xỉ.

“Vậy tôi bố trí người chuẩn bị hạt dẻ và hạt sen trước”. Trần Kiến Hoa nói.

“Ừ, hai ngày này tôi lại thu chút hạt dẻ từ bên ngoài tích trữ, nhớ kỹ để riêng ra cùng hạt dẻ của Ngưu Vương trang của chúng ta”. Năm ngoái bọn họ liền từ nhà người khác thu hạt dẻ, dùng làm nhân bánh trung thu cũng bán rất tốt, La Mông định năm nay làm tiếp.

“BIết rồi”. Hiện tại trên núi bọn họ có đồ gì đều đặt ở đâu, số lượng tích trữ cụ thể, Trần Kiến Hoa còn rành hơn La Mông.

“Cứ vậy đi, tôi đi xem trái thứ hồng một chút”.

Trái thứ hồng này không thể không bán ra được, La Mông ngồi xổm bên cạnh phên trúc phơi nắng mớ trái thứ hồng trong tứ hợp viện, đám trái cây đã bị các người già lựa chọn qua, đã cắt bỏ cuống và đài hoa, La Mông bốc lên một cái trái cây đỏ rực, lột một nửa, bên trong có mấy cái hạt lông lá, đám hạt này không thể ăn, ăn vào cổ họng sẽ cực kỳ ngứa, sau khi phơi năng nguyên cả trái ngâm nước uống nhưng thật ra không vướng.

“Lão Chu à, lần trước anh nói con ếch đá với tôi á, lúc nào cho vậy?”. Sau khi hầu mập ăn cơm trưa xong ngủ một giấc thức dậy, phát hiện hôm nay La Mông thế nhưng ở trại trong viện tử, tóm chặt cơ hội liền bắt đầu đòi nợ.

“Năm nay sợ là không đưa được”. La Mông loại hạt bên trong trái thứ hồng ra, bỏ thịt quả vào trong miệng chậm rãi nhai.

“Sao?”. Hầu mập có hơi không tiếp thụ được sự thật tàn khốc này.

“Chu kỳ sinh trưởng của ếch đá ít nhất phải hai năm, tôi cũng là  sau này mới biết”. La Mông nhấm nháp mùi vị chua ngọt, cười nói với Hầu mập, lại nói tay mơ chính là tay mơ, trước đây anh cũng cho rằng năm nay có thể ăn được ếch đá rồi, kết quả là mừng hụt một hồi.

“Trên núi không phải vốn còn có ếch đá lớn sao?’. Lúc trước Lâm Khoát mua về đều là ếch lớn.

“Đám ếch đá này cũng trải qua một mùa đồng rồi, không dễ dàng, năm nay lại qua một mùa đông nữa, tỉ lệ sống cũng rất cao, hiện tại ăn tiếc lắm, sang năm còn trông cậy vào chúng nó tiếp tục sinh sôi nẩy nở đó”. Còn có nhiệm vụ bảo vệ ếch đá con, bọn nó còn phải tiếp tục gánh vác tiếp, bây giờ La Mông làm sao nỡ lòng giết chúng?

“Anh đây là nói không giữ lời nha!”. Vì một cặp ếch đá này, Hầu mập chính là bắt đầu chờ từ năm ngoái.

“Vầy đi, lát nữa cậu đi bắt một con gà trống nhỏ, nấu rồi ăn cùng Bặc sư phụ, coi như là lợi tức”. Lúc này La Mông hiếm khi dễ nói chuyện như vầy.

“Thêm một dĩa cá bỗng nữa”. Hầu mập đả xà tùy côn thượng*, mấy tháng nay đám cá bỗng trong mấy kênh nước của Ngưu Vương trang lớn tới không tệ, Hầu mập đánh chủ ý đối bọn nó cũng không phải một hai ngày, đáng tiếc lão Chu chính là không chịu nhả ra, hôm nay nh­­ưng coi như cho gã cơ hội rồi.

*Đả xà tuỳ côn thượng – Đánh rắn tuỳ gậy

Câu này không phải do danh nhân nào ghi chép lại, mà chỉ mà một câu thoại được lưu truyền trong dân gian dạy về cách đánh rắn ở vùng Lĩnh Nam. Phía nam có nhiều thứ dịch bệnh và vật độc hại, thường xuyên có rắn rết độc trùng và chuột bọ. Roi trúc mềm, côn cứng. Loài rắn có sở trường quấn quanh những vật cứng, nếu vụt gậy xuống không đánh trúng ngay điểm yếu của rắn có thể sẽ bị rắn vặn thân, nhe nanh, cắn lại người đánh rắn. Vậy nên phàm là người đánh rắn sẽ không bao giờ dùng côn mà dùng roi trúc để đánh rắn.

“Đả xà tuỳ côn” kỳ thực là “Mộc côn đánh rắn, rắn tuỳ loại gậy”.

Câu này ngụ ý con người có thể xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn. Lấy câu “Đả xà tuỳ côn thượng” để sánh với tranh đấu chốn nhân gian để ám chỉ: Kẻ bị công kích giỏi về cách dùng mánh khoé thủ đoạn để lợi dụng luồn lách sơ hở, phản kích nhanh nhạy, khiến đối phương cảm thấy khó giải quyết.

“Được, các người tự bắt đi, nhưng mà không thể vượt qua một cân”. La Mông cho gã cái định mức cao nhất rồi.

“Yên tâm đi”. Hầu mập xắn tay áo lên liền đinh đi bắt cá.

“Trở về trở về, gấp cái gì, mấy thứ đó dành tối lại ăn không tốt à? Một dĩa thịt gà, một dĩa cá, lại thêm hai món nhắm, cùng Bặc sư phụ uống mấy ly rượu nhỏ”. La Mông lại gọi gã ta quay lại.

“Còn cho rượu hả?”. Bàn tử nhướn mày, trong lòng âm thầm cảnh giác lên, lão Chu nhưng cho tới bây giờ không làm mua bán lỗ vốn.

“Hai cân rượu dương mai, không muốn lấy hả?’. La Mông quơ quơ hai cái ngón tay đối với Hầu mập.

“Muốn!”. Biết rõ phía trước có cái hố, Hầu mập vẫn là không biết sống chết muốn nhảy vào bên trong. Gã tổng cộng mới uống qua hai lần rượu dương mai của Ngưu Vương trang, mùi vị đó…….. Đáng tiếc La Mông giữ chặt chìa khóa của kho rượu.

“Nhưng mà Bàn tử à, hiện tại anh em mình còn có một việc, cần cậu hỗ trợ ra chút sức”. Gà trống nhỏ, cá bỗng, rượu dương mai của nhà lão Chu, là dễ dàng có thể ăn vào miệng như vậy sao?

“Chuyện gì vậy?”. Vì mấy món ăn ngon đó, Hầu mập đã làm tốt chuẩn bị làm trâu làm ngựa cho ông chủ rồi.

“Chính là mớ trái cây này của chúng ta, cậu xem có thể làm ra món gì hay không?”. La Mông nói xong chỉ chỉ trái thứ hồng phơi nắng trên phên trúc.

“Hài, cái này hả?’. Hầu mập gãi gãi đầu, cũng là gặp khó khăn rồi: “Tôi từ nhỏ liền lớn lên ngay tại trong thành phố, trước kia tôi cũng chưa thấy qua thứ này bao giờ, cũng không thấy thầy tôi làm qua”.

“Cho nên nói, hiện tại lúc thử thách của cậu tới rồi”. La Mông trịnh trọng bày tỏ sự vỗ vỗ bả vai của Hầu mập.

“Không có việc gì thử thách cái gì chớ? Vượt qua thử thách có ưu đãi gì?”. Hầu mập cũng không phải dễ lừa dối như vậy.

“Sao không ưu đãi chứ? Cậu có thấy con cua trong ruộng tôi không, nếu cậu giúp tôi làm ra món gì ngon, tới khi đó con cua trong ruộng, cậu xem rồi tùy ý bắt hai cặp”. Luyến tiếc đứa bé không bắt được sói, không ra chút vốn gốc, không kích lên được nhiệt tình của tên tham ăn này.

“Đây chính là anh nói đó! Tới khi đó để tôi tùy ý bắt”. Hầu mập lập tức liền cảm xúc mạnh mẽ rồi.

“Khi nào tôi gạt cậu chưa?”.

“Vậy anh phải chuẩn bị nhiều chút thịt quả trước, trên hạt của thứ này có lông, phải làm sạch mới có thể ăn”. Mấy ngày bay bọn La Mông hái về không ít trái thứ hồng, Hầu mập nhân cơ hội đã sớm ăn qua rồi, mùi vị cũng không tệ lắm, chính là thịt quả quá ít, ăn tốn sức.

“Ngày mai liền có”. La Mông đúng lúc nhớ tới, lúc mùa đông người già không phải cũng không viêc gì để làm sao, nếu Hầu mập này có thể mò ra con đường chế biến trái thứ hồng, tới khi đó La Mông liền chứa trái cây mỗi ngày hái về trong kho lạnh trước, chờ lúc mùa đông rãnh rỗi lại lấy ra cho người già chậm rãi thu thập.

Hầu mập đi rồi, La Mông lấy di động ra gọi cho Tiếu Thụ Lâm, hỏi gã có thể bảo người của công ty vận chuyển bọn họ hỗ trợ thu hạt dẻ hay không, lúc Tiếu Thụ Lâm nhận điện thoại ở trên núi, gã nói có thể, đợi lát nữa gã liền gọi điện thoại cho người bên công ty.

Hôm nay buổi trưa mới vừa ăn cơm xong không bao lâu, Lưu Xuân Lan và ông La lại ở nhà nhỏ bọn họ nướng bánh quy, Bé Khỉ ngửi được mùi bánh quy liền không muốn lên núi lắm, vì thế Tiếu Thụ Lâm liền để bé ở lại trong nhà, bản thân một mình lên núi.

Bởi vì trước đó bọn họ đều để rỗ không lại trên núi, đám khỉ lúc rãnh rỗi liền sẽ hái trái thứ hồng, hơn nữa sau núi lại gần, một mình gã lên núi nướng bắp thu trái thứ hồng, trước sau nhiều nhất cũng chính là chuyện hai tiếng đồng hồ.

Lúc hai người ông La và Lưu Xuân Lan bận rộn, đều phải ở tại phòng bếp nướng bánh quy, liền cầm mấy miếng bánh quy mới nướng xong cho Bé Khỉ và Kim Tử ngồi ở trên tấm thảm trong phòng khách vừa ăn vừa chơi.

Sau đó, Nha Nha và con nó ngửi thấy mùi bánh quy cũng tới đây, hàng này sau khi vào nhà, nhìn nhìn phòng khách lúc này cũng không có người lớn, lại nhìn nhìn mấy miếng bánh quy Bé Khỉ cầm trong tay, lúc này liền làm ra bộ dáng chó dữ nhe răng nhếch miệng, sủa một tiếng hướng bé: “Gâu!”.

“!”. Kinh nghiệm sinh hoạt trong dàn khỉ nói cho Bé Khỉ, lúc này một khi yếu thế, sau này liền sẽ luôn bị bắt nạt, vì thế bé không hề nghĩ ngợi, một bàn tay liền vung qua.

“A ô ô ô……”. Nha Nha phát ra một chuỗi kêu thảm thiết.

“Đây là làm sao vậy?”. Lưu Xuân Lan nghe được tiếng động, từ phòng bếp vội vàng nhô đầu ra nhìn tột cùng là chuyện gì, kết quả liền nhìn thấy Nha Nha cụp đuôi chạy ra ngoài từ cửa nhà, Đại Bảo tròn vo đi theo đằng sau nó cũng đi ra ngoài, Bé Khỉ và Kim Tử đang ngồi ở ở trên thảm bên cửa sổ ăn bánh quy.

Dưới ánh mặt trời, chó Kim Mao xinh đẹp, đứa bé xinh đẹp, một đầu tóc dài ngang vai hơi có vẻ khô vàng của bé bị mặt trời chiếu tới lấp lánh, bé con quay đầu cười một cái với Lưu Xuân Lan, nhất thời đẹp tới lòng của bà đều tan chảy rồi.