Ngưu Nam

Chương 102



Nạp Mậu Thành đi rồi, Lưu Thải Vân ở lại bên Lò Rèn, gần như mỗi ngày bà đều sẽ tới Ngưu Vương trang làm việc, cùng những người già này cùng tới cùng đi, có đôi khi buổi tối còn có thể đi trong làng tìm Lưu Xuân Lan trò chuyện, có đôi khi là Lưu Xuân Lan chạy tới bên Lò Rèn tìm bà.

Gần đây trên Ngưu Vương trang dựng mấy cái lán lớn, trong lán lớn trồng pần lớn là một ít rau ăn lá và dưa leo, cà chua vân vân, ngoài ra đặc biệt còn trồng một lán lớn dâu tây.

Trong khoảng thời gian này nguồn thu của La Mông khá tốt, bán bánh trung thu kiếm tiền, cộng thêm nguồn thu hai tháng nay của phương diện khác, không chỉ có trả sạch số tiền mua Lò Rèn, ngoài ra còn trả hết số tiền trước đó La Hồng Phượng cho anh mượn, sau đó lại dựng lán lớn trên Ngưu Vuơng trang.

Năm mươi vạn của Tiếu Thụ Lâm còn phải từ từ, Tiếu Thụ Lâm không gấp, La Mông cũng không khách sáo cùng cậu ta, lấy tốc độ kiếm tiền hiện tại của anh, đoán chừng món tiền này không bao lâu sẽ có.

Ngày này Tiếu Thụ Lâm nhận được điện thoại của đồng nghiệp trong công ty, nói gần đây một đồng nghiệp làm ca sáng trong nhà có chuyện xin nghỉ nửa tháng, ngoài ra bên ca trưa cùng ca tối cũng có người xin nghỉ, nhất thời không tìm ra người thay thế, vì thế đành phải để sếp bọn họ làm, loại chuyện này trước dây cũng thường thường gặp phải, Tiếu Thụ Lâm rất sảng khoái đáp ứng.

La Mông nghe nói việc này, hôm sau liền cùng Tiếu Thụ Lâm cùng đi thị trấn. Mặt khác Tiếu Thụ Lâm đã có một khoảng thời gian không có lái xe trên quốc lộ đường núi quanh co lúc rạng sáng rồi, La Mông không yên tâm lắm, mặt khác anh cũng có thể thuận tiện đi mua một chút nguyên liệu làm bánh trung thu trước, tuy rằng nói mấy thứ này cũng có thể dặn Tiếu Thụ Lâm mua.

Hai người bọn họ hơn bốn giờ sáng đi ra ngoài, lúc tới trong huyện trời vẫn tối, dỡ hàng xong đi ra từ Nhất Cao thì sắc trời dần dần liền sáng rồi, chờ lúc bọn họ tới Tam Cao, sắc trời cơ bản đã sáng choang rồi.

Xe mới vừa quẹo vào con đường nơi cổng trường Tam Cao, ồn ào náo nhiệt liền đập vào mặt, chỗ quẹo bày một cái sạp, chủ sạp là hai nam sinh cao trung mặc đồng phục, La Mông vừa nhìn quy mô cái sạp của bọn nó, liền biết hai đứa này là làm buôn đi bán lại rồi.

“Bán hành! Bán hành! Ăn nhiều hành xanh thân thể khỏe mạnh! Toàn bộ nhà nông trồng tưới bón! Thủ công bắt sâu! Không bón phân hóa học không phun thuốc trừ sâu nha!”.

“Bán như thế nào?”.

“Hai đồng một mớ!”.

“Một mớ này được bao nhiêu chứ?”.

“200 gram”.

“Nặng chưa đủ 200 gram mà?”.

“Cam đoan đủ cân, cháu chính là dùng cân tiểu ly của phòng thí nghiệm cân, chính xác tới từng khía, tuyệt đối không sai được”.

“…….”

Lại đi đằng trước một chút, hai bên đường cái bày không ít sạp hàng, đều là bán hành, chủ sạp mỗi người đều mặc đồng phục, Có một chút học sinh tính cách ngại ngùng, bộ dáng còn giống như rất ngượng ngùng, liền im lặng bày cái sạp ngổi xổm nơi đó, có người đi qua hỏi một chút, cậu ta liền báo cái giá, người ta đi rồi cậu ta cũng không giữ lại.

Đương nhiên cũng có một chút học sinh thích ứng tới đặc biệt, xắn tay áo hô mặc cả bán hành cùng người ta kêu một cái nước miếng bay tứ tung.

“Dì à, dì liền xin thương xót đừng trả giá nữa được không? Con suốt ngày cõng sách làm bài tập, mấy tế bào não cơ bản đã không đủ dùng rồi, nào còn có tinh lực cò kè mặc cả cùng người khác chứ?”.

“Nhưng hành này của cháu quả thật là hơi mắc đó, nếu không một đồng ba, một đồng ba dì mua hết”.

“Thật không bán  được ạ”.

“Ài, các cháu những học sinh này không biết giá thị trường nham hiện tại hành lá trong chợ một cân cũng liền hai ba đồng thôi, bình thường lúc dì mua rau chỉ năm xu, người ta đều cho dì một bó lớn……. Liền mấy cọng hành như vầy, cháu nói cháu còn muốn ngồi xổm ở đây bao lâu nha, nhanh chóng bán xong rồi về trường tự học đi”.

“Dì à, học sinh toàn trường đều biết dì là mở tiệm mì, dì xem bà cụ người ta cái quán đối diện cũng không trả giá, lập tức còn mua liền mấy cân luôn, hành của trường cháu ngon, mọi người ăn qua đều biết, nếu dì không mua nhanh, sợ lát nữa hành trên sạp liền đều bị người ta mua hết”.

“Một đồng rưỡi, cháu không bán thì dì tìm người khác”.

“Một đồng tám, dì không mua cháu liền lại ngồi xổm một lát”.

“Một đồng sáu?”.

“Không được”.

“Bỏ đi, một đồng bảy, được thì mua, không được thì thôi”.

“Thật không được ạ, dì à, dì chưa từng trồng hành nên không biết đó thôi, vì trồng mấy cọng hành lá này, cháu chính là rất tốn sức, phân gà phân trâu đều xài nhiều, cháu bán như vầy, kỳ thật căn bản ngay cả tiền vốn đều chưa thu hồi được”.

“Bỏ đi, bỏ đi, liền chưa gặp qua học sinh biết trả giá như cháu vậy”.

Mấy phút sau, diễn đàn trường bọn nó liền xuất hiện một bài post “Đại chiến Vua trả giá số 7, một đồng tám thắng hiểm”.

“Trâu bò! Hôm qua tui bị dì ấy nói tới thiếu chút nữa tặng không cho dì ấy luôn”.

“Có phải hôm nay số 7 không tinh thần hay không?”.

“Một đồng tám là kỉ lục cao nhất của số 7, việc này cần phải ghi lại, xem lần tới còn có ai có thể sáng tạo cao hơn”.

“Một đồng chín?”.

“Không dễ dàng như vậy, đoán chừng nhiều nhất cũng liền một đồng tám năm hào”.

“Năm hào kia trả kiểu gì?”.

“Vậy dì ấy là có thể không cần trả, vẫn là một đồng tám”.

“Shit! Cái này phải ấn bốn bỏ làm năm”. (tức là làm tròn ấy, vd 1 đồng tám 5 hào làm tròn = 1 đồng chín)

“Mua rau không nói bốn bỏ làm năm, người ta chỉ nói không tính số lẻ”.

“Các anh em chị em chậm rãi tán gẫu, tui đi căn tin trước, mới nãy lúc bán hành nhìn thấy xe chở bánh bao tới đây”. Lúc này lâu chủ đột nhiên lại đăng lên một câu.

“Lão Dương? Tui mới nãy nhìn chằm chằm mà, không thấy anh ấy tới nha?”.

“Hôm nay đổi người rồi, buổi sáng sương mù bay, bọn họ còn chăng một tấm bạt sau thùng xe, nhưng mà tui xuyên thấu qua hiện tượng xem bản chất nha, tui đã nhìn tới hình dạng cái sọt của nhà bọn họ, lượng hàng lại cũng xấp xỉ cùng lão Dương bình thường chở tới”. Lâu chủ giải thích nghi hoặc cho các anh em trên lầu.

“Hố cha nha! Cái này quan trọng hơn so với một đồng tám!”.

“Lâu chủ cố ý! Tuyệt đối!”.

“Uổng công chúng ta vẫn là bạn học cùng trường!”.

“Các anh em! Đừng nhiều lời, nhanh chóng giảm giá đi!”.

“Dựa vào cái gì, ông đây cực cực khổ khổ trồng ra hành lá, không bán được hai đồng, thề không ăn sáng!”.

“Rất anh hùng!”.

 “Nếu cậu ta có thể quyết tâm từ đầu, đó mới là anh hùng chân chính”.

Bọn La Mông chạy xe vào trường học, thật xa đã nghe tới một mùi hành băm thơm phức, một lát sau La Mông vào căn tin, liền nhìn tới Lương Đức Hỉ đang vui vẻ cầm di động.

“Xem gì vậy lão Lương?”. La Mông hỏi Lương Đức Hỉ.

“Hài, rảnh rỗi xem bài post vớ vẩn của học sinh”. Lão Lương vừa ngẩng đầu thấy La Mông, vội vàng liền chạy hướng bên ngoài căn tin: “Tôi nói các cậu coi như tới đúng giờ, gần đây đám nhóc con này dậy rất sớm, phải nhanh chóng hấp bánh mỳ bánh bao”.

“Gần đây hành lá của đám học sinh trồng tới không tồi ha?”. La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng bắt đầu giúp chú ta nhấc bánh mỳ bánh bao.

“Trồng tốt lắm, không phải tôi khoác lác, thật không kém so với hành lá người làng các cậu trồng, lát nữa cậu ăn thử trứng chiên hành của trường chúng tôi”. Lương Đức Hỉ còn rất tự hào vì học sinh của trường mình.

“Đúng rồi, cũng không xem là ai dạy”. La Mông cũng không nhân nhượng.

“Chỉ là có một loại duy nhất, cậu có thể nói một chút với bọn họ, dạy học bọn học sinh trồng một số loại rau khác?”.

“Gấp cái gì, ăn phải ăn từng ngụm từng ngụm, một hơi còn có thể ăn thành người mập à? Trụ cột còn không có làm tốt, thật coi học sinh trường các chú đều là thiên tài nông nghiệp hà?”.

Chờ bê xong bánh bao bánh mỳ, La Mông và Tiếu Thụ Lâm ăn một chút tại căn tin của bọn họ, uống chút cháo sữa trâu, mỗi người còn ăn mấy cái bánh trứng gà, rất thơm.

Lúc đi, La Mông còn lấy địa chỉ diễn đàn của Cao Tam mới nãy Lương Đức Hỉ xem.Ssau khi lấy di động mở website ra, phát hiện diễn đàn này chỉ có dùng ID đăng kí thành viên của học sinh mới có thể bình luận.

Trong diễn đàn có nhiều bài post đều là về chuyện trồng hành bán hành gần đây, xem ra thu hoạch một mớ hành lá, sau khi tìm được cảm giác thành tựu, nhiệt tình của đám học sinh này cũng đều rất cao.

La Mông rất nhanh liền bị một bài post hot trong diễn đàn hấp dẫn sự chú ý, tên bài post này viết: “Bảng xếp hạng Vua trả giá”.

La Mông nhấn vào, vừa nhìn liền vui vẻ: “Hiện tại những đứa nhóc này sáng tạo hơn so với tớ hồi đó”.

“Cái gì?”. Tiếu Thụ Lâm đang lái xe không hiểu cho nên liếc mắt nhìn La Mông một cái.

“Tớ đọc cho cậu nghe chút”. La Mông nói xong liền đọc nội dung của bài post này cho Tiếu Thụ Lâm: “Khụ khụ, vì cung cấp tiện lợi và tham khảo cho học sinh trường mình lúc bán hành, bản lâu chủ chỉnh lý ra một nhóm người gần đây thường xuyên xuất hiện ở gần trường mình, Vua trả giá từng giao tiếp cùng học sinh trường mình, hoan nghênh đông đảo giáo viên và học sinh tiến hành hoàn thiện và bổ sung đối bài post”.

“Vua trả giá số 1, người này hơn 30 tuổi, người cao tầm tầm tóc dài, thường xuyên mặc đồ thể thao ở nhà đeo kính đen xuất hiện ở chợ sáng, trải qua nghe ngóng của nhiều bạn học, xác định người này là một gã hệ bà chủ gia đình. Người này lấy sự nghiệp trả giá làm niềm vui, trăm trận trăm thắng, cật lực đề nghị các bạn học gặp phải nên đi đường vòng. Kỉ lục cao nhất giá hành lá là một đồng hai, rất dã man”.

“Vua trả giá số 2, người này là bà chủ tiệm cạnh bờ sông, dáng người hơi ục ịch, tóc quăn, bình thường đều là chạy xe ba bánh tới đây mua rau, hai cái bàn đạp xe ba bánh nhà bà ấy khác nhau, trong đó cái bàn đạp bên trái có một miếng nhựa đỏ dễ thấy, khá dễ phân biệt. Công lực trả giá của người này bình thường, nhưng mà giọng lớn, bản lĩnh quấn người thâm hậu, nếu gặp bải bà ấy, bạn học nào sức chiến đấu không phải mạnh đặc biệt, vẫn là chạy đi nha. Kỉ lục cao nhất giá hành lá là một đồng bốn.

“……”

“Vua trả giá  số 8, người này hệ tuyển thủ nhẫn nại, mỗi sáng sớm liền tới phụ cận trường học chúng ta, bình thường phải chờ tới chợ sáng chấm dứt mới rời đi, giá chính là bảy đồng một cân, muốn trả giá cùng người này đó là không có khả năng, nhiều bạn học thử qua rồi, đều lấy thất bại kết thúc, nếu ai không phục, không ngại đi khiêu chiến xem thử. Thật ra số 8 vẫn là khá phúc hậu, mọi người nếu vội vã ra tay, có thể thử đi tìm chú ấy, giá là thấp chút, nhưng mà cơ bản không cần lo lắng bị hố. Trên xe ba bánh của người này có một cái loa…….”.

La Mông đọc tới đây, đúng lúc xe cũng chầm chậm chạy khỏi cổng trường Tam Cao, lúc này bọn họ chợt nghe đến một trận tiếng loa: “Thu mua hành lá! Thu mua hành lá! Bảy đồng cân! Một cân bảy đồng! Chữ tín làm đầu! Không lừa con nít người già!”.

“Người quen cũ ha”. Tiếu Thụ Lâm nhìn hướng ngoài cửa sổ xe, nhếch miệng liền cười.

“Đúng vậy”. La Mông cũng vui vẻ.

Bọn họ vào trường học chỉ một lát như vậy, chợ sáng ở cổng trường cũng đã tan hơn nửa rồi, dù sao những học sinh này lát nữa còn phải tự học lúc sáng sớm, trong tay mỗi người cũng không bao nhiêu hành lá, bán hết tự nhiên liền tan.

Con trai cả La Hán Vinh của trưởng làng làng Đại Loan, lúc này liền đứng ở trước một chiếc xe ba bánh thu mua hành lá trong tay mấy học sinh, lúc này đại khái là bởi vì thơi gian khá muộn rồi, học sinh bán hành cho gã thật đúng là không ít.

“Này!”. Lúc xe chạy qua bên cạnh bọn họ, La Mông ló đầu ra hô một tiếng với La Hán Vinh.

“Ôi, La Mông à!”. La Hán Vinh nhín thời gian trong lúc cực bận rộn chào hỏi một tiếng cùng La Mông, sau đó lại là cân hành lại tính tiền bận rộn cực.

“Anh lăn lộn tới không tệ nha, đều biến mình thành danh nhân rồi”. La Mông cười nói với La Hán Vinh.

“Gì?”. La Hán Vinh suy nghĩ, tuy rằng thời gian này gã làm ăn cũng không tệ lắm, nhưng mà cách danh nhân có phải  còn xa một chút hay không?

“Anh cứ làm việc trước đi, có thời gian anh em mình từ từ chuyện trò”. La Mông hì hì cười hai tiếng, sau đó vẫy vẫy tay với La Hán Vinh, Tiếu Thụ Lâm đạp chân ga một cái, xe liền chạy đi rồi.

Chờ La Mông đi xa rồi, lúc này La Hán Vinh mới có chút hồi thần lại, gã hỏi đứa học sinh bên cạnh: “Có phải đám nhóc thối các cậu nói xấu sau lưng tôi không?”.

“Đâu có nha? Đều là nói thật mà”. Mấy học sinh bên cạnh tranh nhau nói.

“Thật hả?”. La Hán Vinh nửa tin nửa ngờ.