Người Yêu Cũ Thứ 108

Chương 16



Tôi đứng hình, lông tơ trên người dựng đứng cả lên! Nó... nó chính là đứa bé gái kỳ lạ mà tôi đang tìm! Nó nở nụ cười quỷ dị bước từng bước về phía tôi, đi được nửa chừng thì nó chợt quay ngoắt lại, chạy vù đi hướng khác, miệng cất giọng cười khanh khách!

Tôi không nhịn được đứng dậy đuổi theo nó. Bỗng bàn tay truyền đến cảm giác có ai đó nắm lấy, tôi giật mình ngoảnh lại, là hai cô nhân viên lễ tân.

Họ nói với tôi bằng thái độ khó xử:

"Xin lỗi, cô có thể ở đây chờ, nhưng không được tùy tiện đi vào trong, trừ khi cô có thuê phòng...."

Tôi gấp quá, thuê đại một phòng, vội vã đuổi theo đứa bé gái nọ. Chết tiệt, bị mất dấu nó rồi!

Trong lúc tôi đang lóng ngóng đứng trước cửa thang máy tầng một thì chợt có âm thanh "cúc cu" vang lên, tôi giật mình ngoảnh ra hướng đó, thấy thấp thoáng vạt áo màu đỏ và dáng người nhỏ xíu đang núp sau một chậu cây trang trí. Tôi cố đè nén sự tức giận, bước nhanh về hướng đó.

Kết quả, không có ai.

Tôi lo lắng nhìn xung quanh, chỉ thấy chỗ đó là đoạn cuối hành lang, chỉ có nhà vệ sinh, ngoài ra không có hướng đi nào khác. Vậy thì nó đã chạy vào nhà vệ sinh rồi?

Tôi không chút do dự đi vào nhà vệ sinh nữ.

Tôi bước thật chậm qua từng ngăn nhà vệ sinh, ngăn đầu tiên có người bên trong, các ngăn tiếp theo cửa mở. Tôi thận trọng bước từng bước, quan sát kĩ từng ngăn, vẫn không có ai cả. Đến ngăn cuối cùng....

Tôi ngó vào, vẫn không thấy ai, nhưng chợt "ầm" một tiếng, tôi giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh. Cánh cửa ngăn đầu tiên bật mở, bóng dáng màu đỏ nhỏ nhắn cười khanh khách chạy vù ra ngoài!



Tôi nghiến chặt răng, lại cố gắng chạy đuổi theo nó.

"Cộp cộp cộp" mấy tiếng, từ trên người đứa bé rơi ra một vật gì đó. Nó vẫn chạy về phía trước, còn tôi thì dừng lại, cúi xuống nhặt vật đó lên, không nhịn được chảy nước mắt, giơ ngón tay đeo nhẫn của mình lên.

Hai cái nhẫn giống hệt nhau, một cái tôi đang đeo trên tay, cái còn lại chính là vật đứa bé kia làm rơi.

Sao nhẫn cưới của Giang Hàn lại nằm trên người đứa bé kia được chứ? Tôi điên tiết đuổi theo nó, thấy bóng dáng màu đỏ chạy vào thang máy. Tôi không kịp suy nghĩ xem, một đứa trẻ lùn tịt như nó làm sao với tới nút bấm của thang máy, thì cả người đã lao xồng xộc vào bên trong thang máy rồi.

Cả người tôi mướt mồ hôi, thở hổn hển, kiệt sức ngồi khụy xuống. Sao trong thang máy lại chỉ có mỗi mình tôi? Đứa bé đó đâu rồi?

Rõ ràng tôi thấy nó chạy vào đây cơ mà!

Tôi hoảng sợ định chạy ra ngoài, thì phát hiện từ khi nào thang máy đã được bấm sẵn đi lên tầng 13, mặc dù tôi chưa kịp đặt tay lên bấm số!

"Phựt phựt phựt" mấy tiếng, xung quanh tôi một mảng tối om.

Tôi nở nụ cười chua chát, mất điện à? Thôi xong rồi, tôi bị mắc kẹt trong thang máy rồi.....

Tôi cảm thấy không khí xung quanh ngột ngạt khó thở vô cùng, lồng ngực và cổ họng đau nhói, như là có ai đang bóp cổ tôi vậy! Tôi cố gắng bấu víu vào tay vịn trong thang máy, lết dậy, xung quanh tối đen như mực, tôi chưa đứng được vài giây đã lại ngã khụy xuống.

Đầu tôi va đập với sàn thang máy, cảm giác đau đớn, đau đến buốt óc làm tôi tỉnh táo hẳn. Tôi cảm thấy sàn thang máy đột nhiên trơn ướt nhầy nhụa rất ghê tởm, một thứ chất lỏng tanh tưởi dính dính bám trên mặt tôi.

Tôi hoảng sợ, hình như đó là máu của tôi! Máu chảy ra từ vết thương trên đầu thì phải. Thật xui xẻo, đã mắc kẹt trong thang máy, lại còn mất máu như này....



Bên tai tôi vang lên tiếng cười khanh khách, sau đó là giọng của đứa bé gái nọ truyền vào tai tôi:

"Chồng cô là của tôi... chồng cô là của tôi... Tần Kỳ là của tôi..."

Đầu tôi đau như búa bổ, câu nói kia như câu niệm chú, luẩn quẩn trong đầu tôi, khiến tôi rất khó chịu. Tôi cố mở miệng thều thào nói, cố gắng cãi lại câu nói đó:

"Không! Cô nói láo! Không! Không phải!"

Lồng ngực và cổ họng càng lúc càng đau, mỗi lần tôi nói "không", ngực tôi lại càng đau nhói hơn trước. Không khí xung quanh tôi dường như đã bị rút cạn gần hết, tôi cố mở to mắt, cố gắng không để mình ngất xỉu, chợt tôi loáng thoáng nhìn thấy có một bóng đen đang cưỡi trên ngực tôi, giơ hai tay bóp cổ tôi!

Tôi tuyệt vọng nghĩ trong lòng, có lẽ hôm nay mình sẽ chết ở đây mất......

[...]

Khi tôi tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên giường, nhìn đồ đạc xung quanh, tôi đoán hình như đây là phòng khách sạn. Vết thương trên đầu hình như đã được quấn băng, toàn thân tôi đau nhức ê ẩm, tay tôi vẫn còn đang nắm chặt hai cái nhẫn cưới.

Có tiếng bước chân vọng đến, tôi vội nhắm mắt lại.

Người nọ cầm tay tôi, mân mê hai cái nhẫn cưới, thở dài thườn thượt.

Trong lòng tôi đã biết đó là ai, lửa giận bốc lên hừng hực, nhưng tôi vẫn cố gắng nằm im, xem anh ta muốn làm cái gì.