Người Yêu Cũ Thứ 108

Chương 15: Ngoại tình



Vì là đêm Trung thu nên lũ trẻ trong thôn rủ nhau đi rước đèn, nhà tôi chuẩn bị rất nhiều bánh kẹo thu hút chúng tò mò ghé qua tham dự. Lũ trẻ vui sướng gọi hết bạn bè của chúng đến chơi đùa. Trong đám trẻ con đông đúc đó, tôi chợt trông thấy nó....

Đứa bé gái năm xưa, đứa trẻ mặc bộ đồ đỏ rực, tay cầm cái đèn lồng trắng mà tôi đã gặp vào đêm Trung thu năm tôi mười tám tuổi! Nó đứng lẫn trong đám trẻ nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào tôi.....

Sáu năm rồi, tại sao nó vẫn là một bộ dạng như thế, không hề lớn lên một chút nào.......

Tôi rất hoảng, theo phản xạ túm áo Giang Hàn, toàn thân run lẩy bẩy. Anh ấy khó hiểu nhìn tôi, hỏi tôi có chuyện gì. Tôi sợ hãi nhìn về phía đứa bé gái ban nãy, thật kỳ quái, nó lại biến đâu mất rồi! Tôi không tin nó lại biến mất nhanh như vậy, tôi tìm hết một lượt những đứa trẻ trong thôn, cuối cùng vẫn là không thấy nó đâu.

Đêm đó là đêm tân hôn của tôi, nhưng cả đêm tôi không tài nào ngủ được, tâm trạng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Tôi giấu Giang Hàn, lén lên mạng tìm hiểu về chứng bệnh không lớn được. Đó là một bệnh rất kỳ lạ, và hầu hết những người mắc bệnh này tính tình đều có gì đó rất cổ quái.

Tôi đắn đo suy nghĩ, liệu có thể nhờ Giang Hàn điều tra lai lịch đứa bé gái đó không?

Tôi dựa theo trí nhớ, vẽ ra đứa bé gái đó, kể với Giang Hàn về nó. Anh ấy nghe xong, vẻ mặt gượng gạo mất tự nhiên, ậm ờ nói sẽ điều tra nó giúp tôi. Tôi thấy Giang Hàn rất kỳ lạ, nhìn biểu hiện của anh ấy khi nghe tôi kể về đứa bé gái nọ, trong lòng tôi nghi ngờ càng sâu.

[...]

Đã một tháng kể từ ngày chúng tôi kết hôn.

Kể từ sau ngày cưới, Giang Hàn như biến thành một người khác. Không còn quan tâm tôi như trước, nói chuyện cũng ít đi. Anh ấy đi công tác biền biệt, thời gian ở nhà chẳng được mấy ngày.

Thậm chí cái gọi là tuần trăng mật sau đám cưới, chúng tôi cũng không có.

Mỗi ngày tan làm trở về, ngồi ăn cơm một mình giữa căn nhà trống vắng, ngủ một mình trên chiếc giường rộng lớn, tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi. Giang Hàn bị sao vậy? Không lẽ anh ấy có người khác? Ngoài lý do này, tôi không nghĩ được lý do nào khác để giải thích cho sự lạnh lùng vô trách nhiệm của anh ấy một tháng nay.

Đêm đó tôi uống rượu một mình, tâm trạng không tốt nên tôi uống rất nhiều, say đến đi còn không vững. Tôi nằm vật lên giường ngủ mê mệt. Tôi mơ thấy Phong Nguyệt, cô ta nhìn tôi đắc ý, miệng ngoác ra tận mang tai, cười rất hả hê vui sướng:

"Cô cưới anh ta rồi sao? Ha ha... Rồi có hạnh phúc không? Lo mà giữ cho chặt đi... Ha ha ha...."

Tôi tỉnh dậy, trán nhễ nhại mồ hôi, trong lòng thấp thỏm sợ hãi. Tôi mở điện thoại, gọi cho Giang Hàn.



"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...."

Tôi tuyệt vọng không biết phải làm sao, cảm giác năm xưa bị Tần Kỳ cắm sừng lại ập đến, tôi lo sợ Giang Hàn cũng sẽ như vậy, cũng bỏ rơi tôi không một lời giải thích như vậy!

Em gái giúp việc thấy tôi suy sụp như thế thì an ủi hết lời, khuyên tôi nên xem phim, nghe nhạc gì đó cho khuây khỏa. Tôi gật đầu, cầm điện thoại mở Douyin.

Cái video này đang rất hot trên Douyin.

Một cặp vợ chồng, nhận một đứa con nuôi, là một đứa bé gái, rất dễ thương. Nhưng người vợ dần dần phát hiện đứa bé có những biểu hiện rất kỳ lạ, thường xuyên gần gũi thân mật quá mức với người chồng. Thậm chí nó còn tìm cách hãm hại người vợ. Cuối cùng họ phát hiện đứa bé đó không phải trẻ con, mà là người lớn, bị mắc chứng bệnh không lớn được, giả làm trẻ con hòng quyến rũ người chồng, phá vỡ hạnh phúc gia đình họ.

Tôi xem xong, mặt tái xanh tái xám, vội quăng điện thoại đi, rơm rớm nước mắt.

Em gái giúp việc không hiểu tôi gặp chuyện gì, an ủi vài câu:

"Quản gia nói ông chủ đang công tác ở Nhật, hai ngày nữa là về rồi, chị đừng lo lắng quá."

Tôi nghe xong, cười cay đắng, đến cả quản gia và người giúp việc còn biết lịch trình công tác của anh ấy, mà tôi là vợ anh ấy, anh ấy lại không nói với tôi dù chỉ một tiếng!

Tôi hỏi quản gia về địa điểm Giang Hàn đi công tác, đặt vé máy bay đi ngay trong hôm đó. Tôi thuê thám tử điều tra, biết được khách sạn Giang Hàn đang ở, vừa xuống đến sân bay tôi đã tức tốc đi đến đó.

Nhưng có một điều bất tiện là nhân viên khách sạn không cho biết số phòng của Giang Hàn.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, tôi quyết định ngồi chờ, chờ đến khi nào Giang Hàn xuất hiện thì thôi!

Đây là ở Nhật, khách sạn này được thiết kế theo kiểu truyền thống, tôi nhìn hai cô nhân viên lễ tân xinh xắn mặc kimono, không nhịn được nhìn họ mãi, trong đầu nảy ra ý tưởng thiết kế bộ sưu tập mới.

Chợt từ quầy lễ tân, cạnh chỗ hai cô nhân viên đó, có một đứa bé gái nhỏ nhắn, từ từ bước ra. Đứa bé mặc trên người bộ kimono màu đỏ nổi bần bật, hai bím tóc ngoe nguẩy dễ thương. Nó từ từ đi về phía tôi.