Người Yêu Cũ Thứ 108

Chương 13



Tôi cũng chẳng phải kẻ hiền lành nhu nhược để yên cho người ta bắt nạt, tôi nghiêm mặt nhìn cô gái vừa lên tiếng, đanh giọng hỏi:

"Cô tên là gì?"

Cô ta cười xì một tiếng, không thèm trả lời, vênh váo bỏ đi. Tôi tức giận định đuổi theo nói chuyện cho ra lẽ, thì đám nhân viên nữ vội cản tôi lại:

"Chị Tiểu Đình, đừng tức giận, cô ta là Phong Nguyệt, trưởng phòng kinh doanh, con gái của đại cổ đông Phong Bảo."

Tôi bực mình, con gái của đại cổ đông, thảo nào hách dịch như vậy. Tuy tôi là bạn gái của Giang Hàn, nhưng tính tôi không thích dựa dẫm vào anh ta thị uy với người khác, chắc hẳn cô ta nhân cơ hội Giang Hàn đi công tác một tuần, muốn gây chuyện với tôi đây mà.

Tôi không để yên chuyện này đâu.

Tôi xuống đến nhà xe, khi đi đến lấy xe của mình, tôi bị dọa cho sợ muốn rớt tim. Xe của tôi màu trắng, trước xe có một dòng chữ to tướng được phun sơn đỏ nổi bần bật:

"Đi chết đi!"

Chưa kể còn có một bàn tay người máu thịt be bét bên cạnh dòng chữ đó nữa.

Nghe tiếng hét thất thanh của tôi, mọi người đang lấy xe ra về đều chạy về phía tôi. Ai nấy đều kinh hãi nhìn cảnh tượng kinh dị trước mắt. Tôi nhìn họ, đều là mấy nhân viên khi nãy tôi gặp ở thang máy. Chỉ có một người tôi không thấy đâu, Phong Nguyệt.

"Trời đất... ai mà quá đáng vậy chứ...."



"Chị Tiểu Đình, hình như chị có hẹn phải không? Để em đưa chị về!"

"Chị Tiểu Đình, có nên nói với giám đốc...."

Mỗi người an ủi một câu, có người khuyên tôi nên nói với Giang Hàn. Trong công ty này có ai mà không biết tôi là bạn gái của giám đốc họ, kẻ nào gây chuyện với tôi, một là đầu óc có vấn đề, hai là có người chống lưng, ví dụ như Phong Nguyệt kia chẳng hạn.

Tôi cảm ơn mấy cô nhân viên kia, rồi tự bắt taxi về, trong đầu cẩn thận suy nghĩ về kẻ nào dám đùa quá đáng với tôi. Tôi muốn xem camera của nhà xe, nhưng muốn xem phải có sự cho phép của Giang Hàn.

Tôi bất đắc dĩ gọi cho anh ta, anh ta lạnh lùng nói mọi chuyện cứ để anh ta lo.

Kết quả, ngày hôm sau Phong Nguyệt đã ngoan ngoãn đứng cúi đầu xin lỗi tôi, dù thái độ không được chân thành cho lắm, nhưng vẫn gọi là biết điều hơn hôm qua. Hầu như tất cả mọi người trong công ty đều hóng hớt vụ này, Phong Nguyệt bị mọi người mỉa mai là đồ không biết xấu hổ, nói cô ta là đồ tiểu tam mặt dày, muốn xen vào giữa tôi và Giang Hàn.

Tôi chột dạ, hình như cô ta thích chồng sắp cưới của tôi thật. Tôi chợt nhận ra mình có cảm giác ghen tức với cô ta. Có ghen, chẳng lẽ tôi đã có tình cảm với Giang Hàn rồi?

Thế là tôi và Phong Nguyệt công khai ghét nhau từ đó, cả công ty ai cũng biết.

Phong Nguyệt bị Giang Hàn xử lý kỷ luật rất nặng, lần thứ nhất phạt 50% lương một tháng, kỷ luật công khai cho cả công ty biết. Còn nếu có lần thứ hai, đuổi việc, cho dù cha cô ta có là đại cổ đông cũng không cứu được.

Ngày Giang Hàn trở về sau chuyến công tác, tôi đích thân lái xe ra sân bay đón anh ấy. Giang Hàn đối xử với tôi tốt như vậy, chu đáo như vậy, tôi cũng nên đối đáp lại anh ấy thật tử tế. Nhưng tôi không ngờ chuyến đi đó lại ẩn chứa nguy hiểm dành cho tôi.

Tôi đã gặp tai nạn.



Suốt quãng đường đi tôi luôn cảm thấy có một chiếc xe đang bám theo tôi, theo dõi tôi, tôi lái xe với tốc độ bình thường, nhưng người lái chiếc xe kia như thể có mối thù truyền kiếp với tôi vậy, bất chấp nguy hiểm tông vào đuôi xe tôi. Xe của tôi hư hỏng nặng, còn tôi thì bị thương từ đầu đến chân......

Khi tôi tỉnh lại, đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện, người suy yếu, đứng lên ngồi xuống cũng khó khăn. Tôi thấy Giang Hàn nằm gục bên giường bệnh của tôi, khuôn mặt hốc hác, quầng mắt thâm sì. Có y tá đi vào, tôi thều thào hỏi chuyện, mới biết thì ra mình đã trải qua mấy lần cấp cứu, hôn mê cũng đã ba ngày rồi.

Giang Hàn tỉnh giấc, tôi thấy mắt anh ấy đỏ ngầu, không biết đã thức trắng mấy đêm. Tôi bật khóc, thì ra trên đời vẫn còn người đàn ông tốt như vậy sao?

Tôi vẫn còn đang cố gắng nhớ lại mọi chuyện thì Giang Hàn đã lên tiếng:

"Kẻ gây tai nạn cho em nhất định phải chết."

Tôi đờ người, nhìn khuôn mặt đáng sợ và ánh mắt giết người của anh ấy, trong lòng không khỏi lo sợ. Tôi thấp thỏm hỏi thăm dò:

"Đã bắt được hắn chưa?"

Giang Hàn trả lời, kẻ tông xe tôi đã chết tại chỗ rồi, nhưng hắn không phải là chủ mưu.

Tôi lo ngay ngáy, nếu vậy chẳng phải kẻ chủ mưu thật sự vẫn sẽ tìm cơ hội khác để giết bằng được tôi hay sao? Tôi còn lo lắng nếu biết được kẻ đó là ai, Giang Hàn sẽ bất chấp vì tôi mà giết người mất!

Tối hôm đó, có một người đến thăm tôi, là người mà tôi ghét cay ghét đắng, Phong Nguyệt.

Xem ra cô ta đã chuẩn bị trước, nhằm đúng lúc Giang Hàn bận việc ở công ty mà đến đây. Cô ta luôn miệng chửi rủa tôi, nói mãi không ngừng như một kẻ điên vậy! Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, gào khản cổ gọi y tá, thì bị cô ta bịt miệng lại! Sức tôi còn rất yếu, làm sao có thể chống trọi lại cô ta được? Cô ta nhanh chóng trói chặt chân tay tôi lại, sau đó mở túi xách lấy ra một cái xi lanh.