Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách

Chương 41: Tiếp Tục Hay Dừng Lại



Duệ Thần tiếp tục áp điện thoại lên tai, chưa bao giờ anh ấy lại cảm thấy bi thảm thế này, dù muốn một buổi tối vui vẻ nhưng lại không muốn bất cứ một ai biết.

Trong lúc đó, Mạc Ly đã hí hoáy cởi như gần hết đồ của Duệ Thần ra. Tới khi chiếc quần trong được kéo ra làm lộ hoàn toàn phần dưới Duệ Thần mới hốt hoảng cúi xuống.

"Mạc Ly, từ đã… chị làm gì thế?"

"Duệ Thần cứ nói chuyện điện thoại trên đó đi, để dưới này chị giúp cho."

Nói rồi, Mạc Ly liền há miệng ngậm lấy đầu thằng nhỏ của Duệ Thần, vẫn là cảm giác này, kích thích đến khó tả. Duệ Thần nhăn mặt lại, một tay siết chặt điện thoại, tay còn lại túm lấy tóc của Mạc Ly.

[Alo?]

Ở đầu dây bên kia, Tống Hàm bắt máy khiến Duệ Thần giật mình. Anh ấy cố ổn định lại cảm xúc lẫn giọng nói để Tống Hàm không thể nhận ra.

"Tống… Tống Hàm đấy à? Lát nữa... ừm… lát nữa nếu ba mẹ mình có gọi cho cậu thì bảo mình… đang ở nhà cậu nhé!"

Chỉ vì Mạc Ly mà giọng nói của Duệ Thần không được lưu loát, miệng lưỡi của cô ấy thật chuyên nghiệp, khiến Duệ Thần không chịu nổi nữa rồi.

Tống Hàm không phải người mù mờ trong chuyện này, anh chỉ cần nghe tông giọng của Duệ Thần qua điện thoại cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra. Anh nhếch miệng cười, bắt đầu trêu chọc Duệ Thần:

[Rồi rồi mình biết rồi, cậu cứ tiếp tục vui vẻ với chị Mạc Ly đi nhé! Gửi lời chào của mình tới chị ấy nữa.]

Duệ Thần đen mặt lại khi bị Tống Hàm phát hiện, quả nhiên không thể giấu được một người tinh ranh như Tống Hàm.

Sau khi cúp máy, Tống Hàm bỗng nhìn vào điện thoại rồi mỉm cười, anh lẩm bẩm:

"Thằng này khá lắm! Vậy là Duệ Thần đã được làm chuyện này với chị Mạc Ly hai lần, số lần bằng mình với Trần Thiển. Không thể để thua kém họ được, phải vượt lên thôi."

Tống Hàm đúng là kẻ kì dị.

Ngay cả chuyện nhạy cảm ấy cũng đem ra so đo tính toán.

Quả nhiên gọi anh là badboy thì không sai vào đâu được.

Cả đêm hôm ấy, Duệ Thần với Mạc Ly đã có một đêm mặn nồng nhưng còn Duệ Hân và Tần Dịch lại không được như vậy.

Duệ Hân nằm bất động trên giường, điện thoại thì để ngay bên cạnh, ánh mắt liên tục nhìn vào điện thoại như đang chờ đợi điều gì đó. Cô ấy nằm như vậy đã rất lâu rồi nhưng thứ đang chờ đợi lại không xuất hiện, Duệ Hân bất lực òa khóc vì sợ ba mẹ nghe thấy nên chỉ dám trùm chăn rồi khóc trong im lặng.

"Tần Dịch, sao anh không nhắn tin cho em chứ? Anh hết yêu em rồi sao? Hức…"

Trong khi Duệ Hân đang chờ tin nhắn từ Tần Dịch thì Tần Dịch lại ngồi thẫn thờ một góc trong phòng ngủ. Tâm trạng của anh ấy cũng chẳng tốt đẹp gì, tay cầm điện thoại định nhắn tin cho Duệ Hân rồi lại thôi. Cả hai đều đang đợi nhau lên tiếng nhưng lại không biết nếu cứ chờ như vậy sẽ chỉ nhận được sự thất vọng.

Có lẽ Tần Dịch và Duệ Hân sẽ mất một thời gian để làm lành như trước đây, hoặc là sẽ chia tay khi mọi chuyện đã đi quá xa. Nhưng một tình yêu đang đẹp mà lại kết thúc một cách lãng xẹt như vậy quả thực rất lãng phí.

Trong tình yêu, có thể người này sẽ cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng có người cảm thấy mệt mỏi vì một mối quan hệ đã sắp rạn nứt. Nhưng nếu cả hai còn tình cảm với nhau thì sự níu kéo chính là giải pháp tốt nhất, còn nếu không còn gì cả thì nên buông tay. Với trường hợp của Tần Dịch và Duệ Hân, họ chỉ là đang đối mặt với vách ngăn tình yêu chưa trưởng thành, cả hai cần phải hiểu rõ nhau hơn vì cả hai người họ vẫn còn yêu nhau rất nhiều.



Sáng hôm sau.

Duệ Thần vội vàng mặc quần áo để rời khỏi khách sạn sau một đêm nóng bỏng cùng với Mạc Ly. Thấy Duệ Thần có vẻ vội vã, Mạc Ly ngồi trên giường chằm chằm nhìn anh ấy có chút tò mò.

"Duệ Thần, sao phải vội vậy? Giờ còn sớm mà, sẽ không trễ học được đâu."

Duệ Thần vừa mặc đồ vừa nói:

"Tôi lo cho Duệ Hân, không biết con bé thế nào rồi nữa."

"Chị cũng lo cho Duệ Hân đó, nhớ thông báo tình hình của em ấy cho chị với nhé."

"Được rồi, vậy tôi đi đây, hẹn gặp lại chị sau."

"Ừm."

Dù đang trong quá trình hẹn hò và đã hai lần lên giường cùng nhau nhưng cách xưng hô của Duệ Thần vẫn xa cách đến vậy. Mạc Ly dễ tính, nếu Duệ Thần chưa thể thay đổi cách xưng hô ngay được cũng hiểu cho. Tìm được một cô bạn gái hiểu mình, thông cảm cho mình như Mạc Ly quả nhiên rất khó.

Lát sau, Duệ Thần đã có mặt ở nhà.

Vì sáng nay ba mẹ Duệ Thần đi làm sớm nên ở nhà mới im ắng đến vậy.

Thấy cửa còn mở thế này chắc là Duệ Hân vẫn chưa đi học, Duệ Thần lên tầng gõ cửa phòng của Duệ Hân rồi nói vọng vào trong.

"Hân Hân, em đang ở trong này đấy à?"

Đáp lại câu hỏi của Duệ Thần là sự yên ắng lạ thường, thấy em gái không trả lời Duệ Thần liền vặn tay nắm cửa rồi mở cửa ra và phát hiện Duệ Hân vẫn còn đang nằm trên giường mà chưa chuẩn bị gì hết.

"Duệ Hân, em vẫn còn ngủ à? Mau dậy đi, không trễ học bây giờ."

Duệ Hân kéo chăn che mặt, thều thào đáp:

"Đừng làm phiền em, hôm nay em không đi học."

"Sao lại không đi học? Vì Tần Dịch à? Cần gì phải vì cậu ta mà bỏ học? Em gái mạnh mẽ trước kia của anh đâu rồi?"

Duệ Thần tưởng Duệ Hân đau lòng vì chuyện của Tần Dịch nên mới nghỉ học, anh ấy đi tới kéo chăn ra khỏi người Duệ Hân khiến Duệ Hân khó chịu, cau có mắng:

"Em đã nói đừng làm phiền em nữa mà?"

Đúng lúc đó, Duệ Thần mới phát hiện ra sắc mặt xanh xao của Duệ Hân cùng đôi mắt sưng húp vì đã khóc quá nhiều. Duệ Thần lo lắng ngồi xuống giường, đưa tay chạm vào trán của Duệ Hân thì thấy rất nóng, không những thế Duệ Hân còn đổ mồ hôi lạnh nữa.

"Em sốt rồi sao? Sao lại để bị sốt? Mau thay đồ đi, anh đưa tới bệnh viện."

Duệ Hân mệt mỏi lắc đầu, hai mắt lim dim trả lời:

"Em không sao, anh không cần lo cho em."

"Con bé này thật là… để bị sốt thế kia sẽ càng khiến người em khó chịu. Mau dậy đi, anh đưa tới bệnh viện."

Duệ Thần là người anh trai rất yêu thương em gái, trước đây mỗi lần Duệ Hân bị ốm đều là Duệ Thần thức đêm chăm sóc cho cô ấy và ngược lại. Hai anh em họ thân nhau từ nhỏ tới lớn, nhỏ thì chia đồ chơi cho nhau nghịch, còn lớn lên tuy không thường xuyên nói chuyện nhưng tình cảm vẫn còn đó.

Sau khi thay đồ, Duệ Thần mới cõng Duệ Hân trên lưng để đưa em gái đến bệnh viện. Vì còn bận việc học, ba mẹ thì không có ở nhà, để Duệ Hân một mình thì không ổn, cần phải đưa tới bệnh viện đến đó sẽ có bác sĩ chăm khám.

Tới bệnh viện, Duệ Hân được bác sĩ khám và tiêm thuốc, vì tác dụng của thành phần thuốc mê có trong thuốc tiêm nên Duệ Hân đã ngủ ngay sau đó.

"Bác sĩ, em gái của cháu không có vấn đề gì nữa chứ?"

"Yên tâm đi, em gái của cậu chỉ bị sốt nhẹ không đáng lo ngại, nằm nghỉ ngơi là khỏe lại nhanh thôi."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ sau khi khám cho Duệ Hân không có gì đáng lo ngại thì Duệ Thần cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy bước đến kéo chăn lên cao một chút cho Duệ Hân, nhìn em gái ngủ ngon trên giường bệnh một lúc rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Duệ Hân không phải người dễ ốm nhưng chỉ vì chuyện xích mích với Tần Dịch mà khiến cơ thể yếu đi. Tình yêu đúng là rất phức tạp, nó có thể khiến tâm trạng con người tốt hơn nhưng cũng có thể khiến một người đang khỏe mạnh mà đổ bệnh chỉ vì chữ tình.

Mặc dù đã đưa em gái tới bệnh viện nhưng Duệ Thần vẫn chưa hết lo lắng, biết hôm nay Mạc Ly rảnh cả ngày nên đã nhờ cô ấy đến chăm sóc cho Duệ Hân. Nếu có Mạc Ly ở đó, Duệ Hân sẽ không cô đơn mà lại có người chăm sóc và bầu bạn.

Sau khi biết tin Duệ Hân đang bị ốm, Trần Thiển đã quyết định tới tìm Tần Dịch để báo cho anh ấy tình hình của Duệ Hân. Dù có giận nhau tới mức nào cũng không thể mặc kệ nhau tới mức đó, trừ phi… cả hai đã không còn chút tình cảm nào hết.

Trần Thiển đến hội trường chính của trường để tìm Tần Dịch, đúng như cô nghĩ Tần Dịch đang ở đó để chuẩn bị cho hội thi sắp tới của trường. Trần Thiển vừa nhìn thấy Tần Dịch liền vẫy tay gọi to:

"Anh Tần Dịch!"

Tần Dịch nghe thấy giọng nói của Trần Thiển liền rời khỏi đoàn kịch một lát. Anh ấy chạy tới chỗ Trần Thiển, vừa thở dốc vừa hỏi:

"Có chuyện gì thế?"

"Anh Tần Dịch, Duệ Hân bị ốm rồi, sau buổi học hôm nay anh tới thăm cậu ấy đi."

Nghe tin Duệ Hân bị ốm, trên nét mặt của Tần Dịch thoáng chút lo lắng. Trong lòng Tần Dịch vẫn quan tâm đến Duệ Hân chỉ là vì chút mâu thuẫn kia mà tỏ ra lạnh lùng.

"Cô ấy… không sao chứ?"

"Em cũng không biết, chỉ biết là đang trong viện. Anh Duệ Thần không thể để cậu ấy ở nhà một mình nên mới đưa cậu ấy tới bệnh viện."

Tần Dịch nghe vậy liền cúi đầu nhìn xuống, Trần Thiển có chút thấp thỏm chăm chú dò xét biểu cảm trên mặt của Tần Dịch. Cô chắc chắn Tần Dịch sẽ bị lung lay chút ít rồi mâu thuẫn giữa anh ta và Duệ Hân sẽ sớm được gỡ bỏ.

Kết thúc buổi sáng học hôm đó, Tần Dịch đã đến bệnh viện để thăm Duệ Hân. Sau khi tìm đến phòng bệnh của Duệ Hân, Tần Dịch có chút chần chừ chưa bước vào, tay nắm lấy cánh cửa nhưng chưa vội mở ra.

"Duệ Hân, em với Tần Dịch đã làm lành chưa?"

Đúng lúc ấy, Tần Dịch bỗng nghe thấy giọng nói của Mạc Ly ở trong phòng bệnh của Duệ Hân. Hình như hai người họ đang nhắc đến chuyện của Tần Dịch và Duệ Hân.

"Chị Mạc Ly em hỏi chị câu này nhé? Nếu chị với anh Duệ Thần cãi nhau rồi anh ấy không thèm quan tâm tới chị nữa, chị sẽ như thế nào?" Duệ Hân nhẹ nhàng hỏi.

Mạc Ly nghe vậy liền dựng đứng người lên, lập tức lắc đầu:

"Chị sẽ không chịu được đâu, có lẽ là chị sẽ rất đau lòng và khóc rất nhiều đó."

Duệ Hân nằm trên giường bệnh rồi mỉm cười, cô ấy liếc nhìn lên trần nhà, thở dài:

"Vậy là chị đã hiểu tâm trạng của em lúc này rồi đấy. Tối qua em đã chờ đợi tin nhắn của Tần Dịch rất lâu, em đã định sẽ xin lỗi anh ấy nhưng mọi chuyện lại không được như ý. Chị Mạc Ly này… liệu chuyện tình cảm của em và anh ấy có còn cứu vãn được không? Hay là… nên quyết định dừng lại nhỉ?"