Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 3: Đào mộ



Tôi sợ tới mức vội vàng lui ra sau vài bước, quay mặt nhìn mộ của ông nội, lưng dựa vào đống lửa, mở đèn di động, soi về phương hướng ngôi mộ của ông.

Tôi không nhìn thấy ai, nhưng tiếng ‘sột soạt’ vẫn còn vang lên, âm thanh đó, thật giống như đang có người dùng móng tay bới cát!

Chẳng lẽ ông nội bắt đầu đào hố? ông muốn ra ngoài?

Tôi vội vàng quỳ xuống đất, bắt đầu dập đầu với ngôi mộ của ông nội, vừa dập đầu vừa khóc:

- Ông nội, cháu trai ở đây, ông có chuyện gì báo mộng cho con, ông đừng ra ngoài dọa người nữa!

Tôi khóc lóc thảm thiết, quả nhiên tiếng ‘sột soạt’ kia đã biến mất, tôi tưởng ông nội nghe thấy tiếng tôi cầu xin, cho nên không ra ngoài nữa, nhưng không ngờ, một lúc sau, tiếng ‘sột soạt’ kia lại vang lên, lúc này, mặc kệ là tôi khóc lóc thảm thiết thế nào, âm thanh kia vẫn không biến mất, hơn nữa, lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng dồn dập.

Cuối cùng, tiếng động ngừng lại, tôi liếc mắt nhìn di động, đã qua mười hai giờ, bác cả đã đi nhiều tiếng, vẫn chưa trở về, tôi chuẩn bị nghe theo lời bác, đi về trước.

Chờ tôi soi đèn điện thoại về phía ngôi mộ của ông nội, trái tim tôi thiếu chút nữa đã ngừng đập.

Trên nóc mộ, một cái đầu há to miệng chậm rãi thò lên, gương mặt tái xanh nhìn thẳng về phía tôi,đôi mắt nhắm chặt, nhưng cả cái đầu đã hơi sưng phù.

Chuyện kế tiếp còn kinh dị hơn, tôi thấy cái miệng há to của ông nội chậm rãi khép lại, sau đó, dưới ánh trăng chiếu rọi, trên mặt hiện lên nụ cười mỉm cực kỳ khủng khiếp.

Ông nội, đang cười với tôi.

- Á!!!!

Tôi thét lên một tiếng, cũng không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì.

Chờ tới khi tôi tỉnh lại, đã nằm trên giường nhà mình, mẹ tôi ngồi bên giường, khóc nức nở, bác cả và bác hai ngồi ngoài cửa.

Tôi gọi một tiếng mẹ, mẹ thấy tôi tỉnh lại, đột nhiên ôm chặt tôi khóc.

Tôi nhìn bác cả và bác hai, bọn họ cũng nhìn tôi, nhưng sau khi ánh mắt giao nhau, bọn họ lại cúi đầu, châm thuốc hút.

Tôi đột nhiên ý thức được cái gì, tôi hỏi, bố con đâu?

Vừa hỏi xong, mẹ tôi lại càng khóc to hơn.

Bác cả lấy một chiếc giày, nói, tối hôm qua đuổi theo không bao lâu, đã nhìn thấy giày của bố tôi, không tìm thấy người, nghe thấy tôi thét, bác cả liền chạy ngược về, vừa vặn thấy bác hai cũng tới.

Bác hai cũng nói:

- không mời được người trên thị trấn, ông ấy bảo bác mau về đi, có lẽ sắp xảy ra chuyện rồi, bác đã về từ rất sớm, không ngờ nửa đường lại bị lạc, vẫn tới muộn, lúc tới thấy con ngất xỉu bên đống lửa, ông nội thì đứng bên cạnh con.

Tôi vùng ra khỏi người mẹ, xuống giường, bác cả hỏi tôi, muốn làm loạn cái gì.

Tôi nói tôi muốn đi tìm bố tôi.

Bác cả ngăn tôi lại, nói:

- Bí thư thôn đã huy động người trong cả thôn đi tìm rồi, con không cần đi nữa, bố con chỉ có mình con, nếu con có mệnh hệ gì, bác có lỗi với bố con.

Nghe bác cả nói vậy, mẹ tôi lại khóc to hơn, tôi không dám khóc, vì thời điểm này tôi không thể khóc.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên lạ mặt chạy vào trong nhà tôi, bác hai thấy ông ta, liền đứng dậy đón, mặt còn cười cười, nói:

- bạn học cũ, cuối cùng ông cũng chịu đến.

Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, nói:

- Tôi cũng không ngờ, chuyện lại lớn như vậy, không đến không được, ông gọi những người đi tìm kia về đi, vô dụng thôi, haizz, người ít, tôi sợ không trấn giữ được…..

Bác hai tôi là người đàn ông có chủ kiến, nhưng sau khi nghe xong lời nói của bạn học mình, lập tức đi tìm Vương Thanh Tùng, gọi những người đi tìm về.

Nghe theo dặn dò của người đàn ông trung niên, tất cả mọi người đều đi tới mộ của ông nội.

Người lạ này hình như có chút tiếng tăm, rất nhiều người trong thôn đều quen, gọi ông ấy là Trần tiên sinh, mẹ tôi ngay từ đầu còn không đồng ý gọi mọi người đang tìm trên núi về, nhưng sau khi biết đây là yêu cầu của Trần tiên sinh, cũng đã đồng ý.

Sau khi Trần tiên sinh tới bãi tha ma, cũng không nói gì, đi vòng quanh mộ của ông nội một vòng, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, nói với người trong thôn, để lại hai mươi tám gã đàn ông, những người khác đều trở về.

Trần tiên sinh lại nhìn thoáng qua mộ của ông nội, liên tục thở dài vài tiếng, mới lấy ra vài thứ trên cái túi đeo bên mình, có tiền đồng, chỉ đỏ, còn cả vài tờ giấy màu vàng, về sau tôi mới biết, thứ đó gọi là ‘bùa’ và cả vài thứ tôi không biết gọi tên.

Đầu tiên, Trần tiên sinh dùng chỉ đỏ quấn xung quanh ngôi mộ của ông nội, trên chỉ đỏ còn dán vài lá bùa, sau đó, gọi hai mươi tám gã trai khỏe mạnh lại, đưa cho mỗi người một đồng tiền, muốn bọn họ ngậm trong miệng, còn nói với họ:

- Lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, không được mở miệng, không được nói chuyện, hiểu chưa?

Bọn họ đều gật đầu, ngay sau đó Trần tiên sinh đứng trước mộ ông nội, nhìn nhìn sắc trời, lúc này đã sắp ba giờ chiều.

Xoạt!

Trần tiên sinh không có dấu hiệu báo trước, tự nhiên quỳ rạp xuống trước mộ phần của ông nội, trên tay kết một tư thế kỳ quái, sau đó cung kính dập đầu với mộ của ông nội ba cái.

Dập đầu xong, Trần tiên sinh vẫn chưa đứng lên, mà tiếp tục quỳ gối trước mộ phần, hình như đang lầm bầm gì đó, lại giống đang nói chuyện với mộ của ông nội:

- bác Đình hậu bối Trần Ân Nghĩa bất hiếu, vì cứu tính mạng con người, nên tới quấy rầy, như không tôn kính, mong được tha thứ.

Sau khi nói xong, Trần tiên sinh tên đầy đủ là Trần Ân Nghĩa, lập tức ném sáu đồng tiền trong tay ra, sau đó xoay người nhìn kỹ, lắc lắc đầu, lại lặp lại động tác lúc trước, dập đầu, nói chuyện, ném đồng tiền. xoay người nhìn nhìn, lại lắc lắc đầu. tôi nhìn thấy sắc mặt Trần tiên sinh sau khi làm lại lần thứ hai, đã bắt đầu trở nên tái nhợt.

Trần tiên sinh cứ vậy ném đồng tiền chín lần, đến lần cuối cùng, mặt cắt không còn giọt máu, tái nhợt hệt như người chết.

Lần thứ mười, sau khi Trần tiên sinh dập đầu xong, không còn dùng ngôn từ khuyên giải, mà chỉ tay và mộ phần của ông nội mắng:

- Lạc Triều Đình, chẳng lẽ ông thật sự muốn đoạn tử tuyệt tôn? Nếu không phải, ông hãy để lại điềm báo cho con cháu!

Nói xong, Trần tiên sinh lại một lần nữa ném đồng tiền trong tay.

Đồng tiên vừa rơi xuống đất, Trần tiên sinh liền vội vã xoay người lại xem, lúc này, cuối cùng sắc mặt ông ấy cũng dịu đi chút, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó ngọ ngoạy đứng lên, bởi vì quỳ khá lâu, thiếu chút nữa ngã sấp mặt, cũng may bác hai tôi nhanh tay nhanh mắt, chạy lại đỡ.

Trần tiên sinh vung một tay lên, ra lệnh:

- Đào mộ!

Một người nghe thấy hai chữ này, đều biến sắc, ngay cả bác hai cũng vậy, rõ ràng, không một ai ngờ tới, Trần tiên sinh chuẩn bị nhiều như vậy, là bởi vì đào mộ.

Tôi cũng vậy, lúc trước còn tưởng rằng Trần tiên sinh sẽ sửa sang lại bên ngoài mộ của ông nội, nhưng không thể tin nổi, ông ấy lại muốn đào mộ!

Sắc mặt bác hai có chút khó coi, bác cả lập tức không cho phép, còn chỉ tay vào mũi Trần tiên sinh, chửi mắng, nhưng Trần tiên sinh đã quyết tâm phải đào mộ, nhưng rốt cuộc là vì sao, ông ấy cũng không giải thích, chỉ nói với bác hai một câu, nếu không muốn chú ba chết, thì mau chóng đào mộ.

Lời này vừa nói ra, bác cả và bác hai đều không còn nóng nảy nữa, nhanh chóng hô hào mọi người mau đào mộ.

- Còn không đào mộ, sẽ không kịp rồi!

Trần tiên sinh nhìn thoáng qua sắc trời, thở dài một tiếng nói.

Đám trai tráng không dám chậm trễ, cầm cuốc lên chuẩn bị đào mộ.

- Chín người một đội, thay phiên đào, một người còn lại, đứng ở đầu mộ, nhớ kỹ, không cần biết có chuyện gì, một khi đã bắt đầu đào mộ, là không được nói chuyện, càng không được mở miệng, nếu đồng tiền rơi vào trong mộ, vậy thì tự cầu bản thân có nhiều phúc!

Trần tiên sinh lại dặn dò.

Thời gian tiếp theo, mười tám gã đàn ông trai tráng thay phiên nhau đào mộ, bọn họ không dám nói chuyện, thật giống như là một vở kịch câm, chỉ có tiếng cuốc là không ngừng vang lên.

Trần tiên sinh đi tới đi lui quanh mộ, hình như rất nôn nóng.

Bởi vì mộ của ông nội từng được dùng xi măng chát lên, cho nên tầng bên ngoài khó đào nhất, cũng may đêm qua ông nội tự mình đào ra một lỗ hổng, cho nên lúc đào cũng không tính m,quá khó khăn.

Một giờ sau, tầng đất bên ngoài cuối cùng cũng bị đào ra hết, lộ ra cỗ quan tài nằm phía dưới.

Trần tiên sinh tách mọi người ra, đi tới cạnh mộ, nhìn thoáng qua quan tài, sau đó nhảy xuống ghé sát vào quan tài dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dán mặt lên trên nắp quan tài, hình như đang nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Khoảng một phút sau, Trần tiên sinh vội vàng chỉ vào quan tài hô hoán, mau mở quan tài, mau mở quan tài!

Dứt lời, ông ấy lại lập tức ngăn cản mọi người, sau đó kêu mọi người nhè đồng tiền trong miệng ra, đặt đồng tiền quanh bốn góc quan tài, có ba mặt đặt chín đồng tiền, mặt bên đầu mộ, chỉ đặt một đồng.

Người đầu tiên gõ chùy lên quan tài là người vẫn luôn đứng ở đầu mộ, sau đó mọi người cùng nhau mở quan, không lâu sau, đinh trên quan tài toàn bộ đều được nhổ ra, chỉ còn lại bước cuối, mở quan.

Tôi lúc đầu còn nghĩ, Trần tiên sinh sẽ làm giống như trong TV, cúng bái quan tài vân vân, chỉ là không ngờ, Trần tiên sinh lại hô hào mọi người mở nắp quan tài ra, mọi người đều nhìn vào trong, không ai là không hít một hơi lạnh!

Người nằm trong quan tài, không phải là ông nội, mà lại là bố tôi, người đã mất tích một ngày!