Người Tình Bá Đạo

Chương 118: Thiển Thiển, người Thần sẽ lấy là tôi



Sáng hôm sau khi tỉnh lại thì anh đã đi rồi, mở di động ra xem một chút, hơn 11 giờ, lập tức rời khỏi giường.

Cầm lấy một cái áo cao cổ mặc vào người. Khi tôi bước vào phòng khách, thấy dì đang mặc bộ quần áo màu tím tôi tặng, rất vừa người. Mẹ tôi mặc vào chắc cũng vừa như thế, khóe miệng không nhịn nổi nhếch lên.

Dì cười cười:”Cảm ơn cháu, Thiển Thiển.”

“Dì đừng ngại. Cháu phải về nhà đây, tạm biệt dì nha.”

“Vẫn chưa ăn sáng mà?”

“Không cần đâu, cháu về nhà ăn.”

Tôi vội vã về nhà muốn xem mẹ mặc bộ quần áo này sẽ có bộ dáng như thế nào, mấy ngày không gặp, thực sự rất nhớ bà.

Về đến nhà, thấy mẹ và chú Từ đang gói sủi cảo, tôi bỏ túi xuống, rồi chạy vào bên trong cùng gói.

Chú Từ kiên nhẫn dạy tôi, mẹ đứng ở một bên cười, tình cảnh hòa thuận như vậy trông rất giống một gia đình hạnh phúc, có cha có mẹ, còn có một đứa con gái đã trưởng thành.

Tình cảm giữa mẹ và chú Từ dường như ngày càng sâu đậm, tuy không nói, nhưng đều có thể tìm thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt của mẹ và chú Từ, do dự bao nhiêu năm như vậy, bọn họ cũng nên quyết định thôi.

Mẹ và chú Từ đều cho rằng tôi đã có việc làm, tôi nói với mẹ rằng tôi đang làm ở một công ty thương mại, kiêm luôn việc ở Duy Đô, bà tin bởi vì bà đã gặp Già Minh vài lần, có ấn tượng rất tốt với anh ta, kinh khủng nhất là bà cho rằng tôi và Già Minh đang hẹn hò.

Khi tôi nói với mẹ rằng tôi đã chia tay Hạ Mộc Lạo, bà vui sướng vỗ vỗ bả vai tôi, nói:”Con gái ngoan, nhà giàu có nhiều quy củ, vẫn không bằng tìm một nhà bình thường một chút, giống như giám đốc của các con vậy, vậy mới hợp, vừa chăm sóc con, lại dễ nhìn.”

Mỗi lần nhớ lại câu này của mẹ tôi lại muốn bật cười, không biết nếu Hiên nhi nghe được câu này sẽ có cảm giác gì nhỉ, có lẽ chị ấy sẽ cười rồi nói mình đúng là có mắt nhìn người cũng nên.

“Mẹ, con muốn ăn sủi cảo chiên, còn muốn ăn canh sủi cảo.”

Mẹ sủng nịch nói:”Đồ mèo tham ăn.”

“Mèo tham ăn là mẹ sinh ra đó nha.”

Chú Từ hỏi:”Thiển Thiển, quan hệ của Nhiễm Nhiễm và Tử Kiềm đã chắc chắn rồi, bao giờ cháu mới chịu đưa bạn trai về nhà cho chúng ta xem mắt đây?”

“Cháu á, tầm mắt của cháu cao lắm, chẳng có ai lọt vào được hết.”

Mẹ bày ra một bộ dáng chỉ hận không thể bóp chết tôi:”Thiển Thiển này, mẹ thấy Già Minh rất được nha. Con phải biết nắm lấy thời cơ, nếu không bị người khác cướp đi rồi con có khóc cũng không quay thời gian lại được đâu.”

Bĩu môi:”Hai người còn chưa kết hôn con vội cái gì, hai người đều đã 40 tuổi rồi, con mới 22, trước khi hai người kết hôn tốt nhất là đừng thúc con.”

Mẹ nghiêm túc nói:”Thiển Thiển, ý của Tử Kiềm là trước khi con kết hôn nó sẽ không lấy vợ, bấy giờ con muốn chúng ta kết hôn rồi mới đi tìm bạn trai, nhưng nếu hai đứa không lấy chồng gả vợ thì chúng ta sao có thể yên tâm kết hôn đây? Chúng ta đều muốn ôm cháu rồi, mau tìm bạn trai rồi kết hôn đi, để bà già này sớm ngày được bế cháu a.”

Tôi không quay đầu lại:”Không, con không muốn nghe lời này đâu, con đã phải nghe ba bốn năm rồi, lỗ tai sắp hóa kén rồi đây này, hai người không kết hôn thì đừng nghĩ tới chuyện ôm cháu.”

Xem ra chuyện tôi bức hôn 4 năm trước cũng có hiệu quả nha, tuy hai người họ vẫn chưa kết hôn, nhưng ít ra cũng không lảng tránh vấn đề này nữa, chỉ muốn ôm cháu.

Cho đến bây giờ hai người vẫn chưa biết sự tồn tại của Hoa Thần, nếu một ngày nào đó tôi đột nhiên thông báo cho hai người họ rằng chúng tôi kết hôn, họ nhất định sẽ rất vui mừng. Tôi thử hỏi:”Mẹ, nếu như có một ngày nào đó con đột nhiên kết hôn, đối phương là một người có tiền, hai người có bắt con li hôn không?”

Mẹ và chú Từ nhìn tôi, đồng thanh nói:”Thiển Thiển, có phải con có bạn trai rồi không? Tại sao lại đi tìm một người có tiền?”

Thấy bọn họ mẫn cảm với ba chữ “người có tiền” như vậy, tôi không dám nói gì nữa:” Bây giờ vẫn chưa có, con chỉ muốn hỏi trước thôi, con biết hai người không muốn con vào nhà giàu làm dâu, vậy nên con mới hỏi ý của hai người trước, đến lúc tìm bạn trai thì biết không được tìm người có tiền.”

“Thiển Thiển, không phải là mẹ không cho con hẹn hò với người có tiền, chỉ là anh trai của Nhiễm Nhiễm quả thực không hợp với con, khi hẹn hò tất cả mọi người đều biết, bây giờ cậu ta lại biệt tăm vô dạng, nếu để con tiếp tục qua lại với nó thì thực không được.”

“Vậy ý của mẹ là không chấp nhận Hạ Mộc Lạo, anh ta quá cao cấp. Nếu bây giờ tìm một người thấp hơn một chút, hai người sẽ không có ý kiến gì đúng không?”

Nói như vậy Hoa Thần đủ tư cách rồi, mẹ và chú Từ nhất định sẽ thông qua, rồi ngồi đợi ngày có cháu.

Ăn sủi cảo xong, tôi lấy bộ quần áo màu tím ra, mẹ mặc vào, chú Từ bên cạnh không ngừng khen đẹp, tôi rất thức thời, làm bóng đèn là một việc không có đao đức, huống chi một người là mẹ tôi, một người là cha tương lai của tôi, tôi đương nhiên phải để cho họ chút không gian riêng tư rồi.

Không mục đích đi bộ trên đường, một chiếc xe thể thao màu bạc dừng lại trước mặt tôi, cửa xe hạ xuống, khuôn mặt của Tô Ngưng lọt vào trong tầm mắt, tuy cô đang đeo một cái kính râm, nhưng tôi biết bây giờ cô đang dùng ánh mắt gì nhìn tôi, chắc chắn cô rất không cam tâm, Hoa Thần dường như đã coi khu chung cư Tĩnh Hải là nhà, Tô Ngưng hẳn cũng đã biết tôi đang ở cùng Hoa Thần, chính là không hiểu tại sao cô lại im lặng như vậy, tôi cứ tưởng cô ấy sẽ chạy đến khu chung cư Tĩnh Hải làm loạn một trận. Nhưng sự bình tĩnh của Tô Ngưng lại nằm ngoài dự đoán của tôi.

Tô Ngưng bỏ kính râm xuống. Khóe miệng nhếch lên:”Thiển Thiển, lên xe đi.”

Sau khi lên xe, tôi nhìn thẳng vào cô:”Hôm nay chắc không phải là tình cờ gặp đúng không?”

Cô vẫn cười lãnh đạm như trước:”Đúng là không phải tình cờ gặp, tôi đi theo cô từ khu Dụ Vi.”

Tô Ngưng, sự kiên nhẫn của chị đã bị chà sạch rồi hả? Nếu không tại sao chị không kiềm chế được. Đáp lại cô bằng một nụ cười nhẹ:”Tìm tôi có việc gì?”

Tôi còn bĩnh tĩnh hơn cả trong tưởng tượng của mình, cứ tưởng rằng lần sau gặp lại cô sẽ có một trận chiến tranh tâm lí, sự bình tĩnh của cô khiến tôi không cảm thấy thoải mái.

Không biết là cô có ý gì, ngón tay sơn hồng rút ra một tờ chi phiếu, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong duyên dáng hoàn mĩ.

“Cô có ý gì?”

Miệng cô nở một nụ cười chiến thắng. Đáy mắt cũng lấp lánh ánh sáng thắng lợi khiến tôi cảm thấy rất chói mắt, đột nhiên cảm thấy muốn chạy trốn.

“Thiển Thiển, dù sao cô cũng đi theo Thần nhiều năm rồi. Cầm số tiền này rời đi đi, sau này không được xuất hiện ở trước mặt nữa.”

Nụ cười của tôi cương cứng trên mặt:”Tôi không hiểu ý của chị lắm.”

Trong mắt Tô Ngưng hiện lên một tia đau xót, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại như bình thường:”Thiển Thiển, cho dù Thần có yêu cô hay không, tóm lại, trong một tuần nữa tôi sẽ kết hôn với anh ấy. Tôi biết sự vui vẻ mấy năm nay của anh, đều là công lao của cô, số tiền này coi như là lời cảm ơn của tôi đối với cô.”

Trái tim nháy mắt rơi vào trong đáy cốc, tối hôm qua anh còn nói muốn kết hôn với tôi, muốn tôi sinh con cho anh, nhưng hôm nay lại trở thành trong một tuần sẽ kết hôn với Tô Ngưng. Chuyện này khiến tôi phải chấp nhận sự thật như thế nào đây?

Tôi không tin. Anh sẽ không đối xử với tôi như vậy. Anh đã nói con của chúng tôi lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp, chúng tôi sẽ sinh con, đợi đến lúc tôi mang thai rồi chúng tôi sẽ kết hôn.”Tôi không tin. Cô nói hai người trong một tuần sẽ kết hôn thì đúng là như vậy sao? Cô làm thế nào để chứng minh chuyện cô nói là sự thật?”

Không cần biết cánh tay đang đưa lên của cô ta có mệt hay không, nhưng tôi không muốn nhận tiền của Tô Ngưng, tay cô có để thế cả một ngày tôi cũng không nhận chi phiếu.

“Thiển Thiển, bất kể cô tin hay không tin, trong một tuần tôi nhất định sẽ kết hôn với Thần. Cô cầm số tiền này đi, cũng không được đi tìm Mộc Lạo, Mộc Lạo không nợ cô cái gì, đừng để cậu ấy phải khó xử.”

Tôi quay đầu đi không nhìn cô, suy nghĩ xem lời Tô Ngưng rốt cuộc có mấy phần là sự thật, có lẽ chỉ vì cô ấy muốn tôi rời khỏi Hoa Thần nên mới nói những lời này.

Nhưng nghĩ lại, nếu cô chỉ muốn tôi rời khỏi Hoa Thần, hà tất phải đợi đến tận ngày hôm nay, cô im lặng 3 năm, trong 3 năm này cơ hội cô có thể gặp tôi là vô số, không cần phải đợi đến hôm nay:”Tiền của cô tôi không cần.”

Tôi nên tin tưởng Hoa Thần. Nếu ngay cả sự tính nhiệm cơ bản nhất cũng không có, vậy hai người tiếp tục ở bên nhau còn có ý nghĩa gì nữa, cả ngày nghi thần dị quỷ khiến bản thân không vui vẻ, vẫn không bằng hoàn toàn tin tưởng vào anh.

“Thiển Thiển, cô cố chấp hơn tôi tưởng. Tôi cho rằng cô nghe thấy tôi và Hoa Thần kết hôn sẽ không chút do dự nào rời đi. Nhưng xem ra tôi đã coi nhẹ tình cảm của cô đối với anh ấy rồi. Tôi cũng không muốn phải thấy cô bị tổn thương quá sâu. Chỉ muốn với vơi cô rằng, đừng quá cố chấp trong tình yêu, hạnh phúc sau hôn nhân không phải chỉ cần dựa vào tình yêu là đủ, hạnh phúc còn có các nhân tố khác, tỷ như tiền đồ sự nghiệp chẳng hạn, chỉ có kết hôn với tôi tập đoàn Hoa thị mới có thể tiếp tục duy trì sự huy hoàng của nó.”

Đúng vậy, sao anh có thể vì tôi mà buông tha cho Tô Ngưng được, buông tha cơ hội phát triển tập đoàn Hoa thị. Hoa Thần, rốt cuộc em có nên tin anh không? Những gì anh nói có phải là thật không? Nội trong một tuần hai người sẽ kết hôn sao? Nếu đã như thế, em phải làm sao đây? Nên bỏ đi? Hay ở lại chúc anh hạnh phúc?

Một khi anh kết hôn, em tuyệt đối sẽ không gặp lại anh, bởi vì sau khi kết hôn anh còn có trách nhiệm của mình, em cũng không muốn ngày nào cũng bị người tìm đến gây phiền phức. Cho dù thực sự có tình cảm với anh, cũng không muốn vì anh mà phải tiếp tục đeo gánh sự khiển trách của lương tâm .

Tôi quay đầu lại, ánh mắt chân thành tha thiết của Tô Ngưng khiến tôi có chút tin lời cô nói là thật:”Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không? Tôi muốn biết cô vì cái gì mà chắc chắn nội trong vòng một tuần anh ấy nhất định sẽ kết hôn với cô.”

*****

Từ nơi đó tới khu chung cư Tĩnh Hãi xa như vậy, tôi không biết tôi về được bằng cách nào, Lời của Tô Ngưng không ngừng vang lên trong tai, nguyên nhân bọn họ kết hôn khiến lòng tôi vô cùng khó chịu.

Nhưng mà, việc này chỉ có Tô Ngưng mới làm được. Chỉ mình cô có thể.

Mà việc tôi có thể làm chỉ là lặng lẽ rời đi, không để anh mang theo bất cứ tư tưởng gánh nặng nào.

Tôi đứng trước cửa nhà, vô lực bấm bộ đàm xuống số 1303, hai tiếng vang lên, bên kia truyền đến giọng nói của dì:”Ai vậy?”

“Dì, cháu không mang chìa khóa, mở cửa hộ cháu.”

Tới tầng 13, cửa thang máy mở, tôi vừa bước chân ra đã nhìn thấy Hoa Thần đứng ở trước cửa nhà 1303, dường như đang đợi tôi.

Sao anh tan làm sớm như vậy? Điều này, càng khiến lòng tôi bất an.

Anh sủng nịch cười:”Tiểu hồ ly, tại sao lại tắt điện thoại?”

Tại sao tôi lại cảm thấy anh cười không được tự nhiên như trước, chẳng lẽ tất cả những gì Tô Ngưng nói đều là sự thật sao? Tôi đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm vào anh, tầm mắt từng chút từng chút một bị nước mắt làm cho mơ hồ. Hoa Thần, anh có thể nói cho em biết rốt cuộc em nên làm gì không? Vì tình yêu của chúng ta mà ích kỉ? Hay là làm như không có việc gì chờ đến ngày anh nói hết sự thật cho em nghe.

Anh đi về phía tôi, sờ đầu tôi:”Tiểu hồ ly sao lại khóc rồi? Có phải về nhà bị bắt nạt không?”

Tôi gật đầu:”Điện thoại của em hết điện nên tự tắt.”

Anh cúi người xuống, hôn lên những giọt nước mắt trên má tôi, dịu dàng nói:”Đừng khóc, điện thoại không sạc đầy cũng không sao.”

Tôi ngẩng đầu lên, không nhìn rõ mặt anh, không nhìn rõ cảm xúc của anh, đột nhiên tôi ôm lấy anh, ôm thật chặt:”Sao hôm nay anh tan làm sớm thế?”

Người anh cứng đờ, lập tức ôm lại tôi:”Anh nhớ em, vậy nên mới về sớm. Nói cho anh biết, em có nhớ anh không?”

Anh vẫn không muốn nói với tôi, rốt cuộc anh còn muốn giấu tôi đến bao giờ nữa? Nhưng anh không nói tôi cũng biết, chỉ là không muốn rời khỏi vòng tay anh, không muốn nói thẳng những lời này ra ngoài. “Em cũng nhớ anh.”

Hoa Thần, nếu anh đã không muốn nói cho em biết, vậy em chỉ có thể làm bộ như không có gì. Nhưng mà, nhất định đừng làm em bị tổn thương quá sâu, nếu không chắc em sẽ không chịu được.

******

Buổi tối sau khi tắm xong, tôi quấn khăn tắm trở lại phòng ngủ, tôi kéo rèm cửa sổ ra, nhìn ánh đèn đường phía xa.

Hoa Thần vòng tay ôm tôi vào trong lòng:”Đang nghĩ gì?”

Trong lòng do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn nói ra những lời này:”Hoa Thần, nếu một ngày nào đó anh phát hiện ra không thấy em, anh có lo lắng không? Có nhớ em không? Có đi khắp thế giới để tìm em không?”

Chỉ nghe thấy tiếng thở của anh càng lúc càng nặng nề, anh nói bên tai tôi từng câu từng chữ:”Thiển Thiển, anh sẽ không để cho em có cơ hội thoát khỏi anh, em là của anh, anh sẽ không để em rời khỏi anh.” Ngữ khí kiên định, chân thật đáng tin.

Mắt tôi vừa xót lại vừa khô, Hoa Thần, em nên làm gì bây giờ? Rốt cuộc anh đặt em ở đâu trong trái tim anh?

Anh buông tôi ra, nói thầm bên tai tôi:”Thiển Thiển, nhắm mắt lại, khi nào anh nói mở em mới được mở.”

Tôi nhắm mắt lại, đáp:”Được.”

Anh nâng tay trái của tôi lên, đeo một vật cứng vào ngón áp út, giọng nói dịu dàng của anh vang bên tai:”Có thể mở mắt được rồi.”

Nghe lời mở mắt ra, thấy trên ngón áp út là một chiếc nhẫn màu bạc, trên mặt khảm một viên kim cương sáng lấp lánh.

“Trong truyền thuyết ngón áp út có một mạch máu tương thông với trái tim, buộc chặt được ngón áp út của em, cũng là buộc chặt được trái tim em.”

Nước mắt rơi xuống, đọng lại trên tay anh:”Nói, có phải anh đã làm việc gì có lỗi với em không? Em cảm thấy như mình đang bị lừa, em cứ tưởng anh không biết nói những lời đường mật, người đàn ông biết nói những lời đường mật đều không đáng tin.”

Anh hôn nhẹ lên cổ tôi:”Đừng suy nghĩ lung tung, tin tưởng anh. Nếu anh không biết nói những lời đường mật, chẳng phải em sẽ cho rằng anh không hiểu chuyện tình cảm sao?”

Đồ ngốc này, tôi không biết liệu có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi không, có nên tin anh không. Tôi xoay người lại, ôm lấy cổ anh, chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng. Người anh cứng đờ, lập tức chuyển bị động thành chủ động, hai lưỡi quấn quít lấy nhau, không để cho đối phương có cơ hội lùi bước.

Đêm nay, anh không ngừng đòi hỏi, mãi cho đến tận khuya.

Hai người lõa thể ôm nhau, Anh ở bên tai tôi một lần lại một lần gọi tên tôi:”Thiển Thiển, Thiển Thiển. Thiển Thiển. . .”

Sự bất an trong lòng tôi càng ngày càng mãnh liệt:”Hoa Thần, anh rốt cuộc làm sao vậy? Hai ngày nay anh không bình thường, khiến em cảm thấy rất bất an.”

Trong bóng đêm, tôi xoa xoa mặt anh, mơn trớn từng tấc da anh.

Anh im lặng không lên tiếng, cầm lấy tay tôi nắm chặt trong lòng bàn tay:”Thiển Thiển, em có đồng ý đợi anh ba năm không?”

Lòng chùng xuống, rụt tay lại:”Tại sao phải đợi?”

Tay anh xoa xoa lưng tôi, đôi môi nồng cháy hôn lên trán tôi:”Căn biệt thự ở phía nam thành phố so với ở đây tốt cho phụ nữ có thai hơn, không khí trong lành, cũng yên tĩnh nữa, để dì cùng dọn ra ngoài chăm sóc cho em.”

Cuối cùng anh cũng nói câu này ra rồi, chứng tỏ những lời Tô Ngưng nói không phải là giả.

“Hoa Thần, em có thể tin anh không?”

Anh im lặng hồi lâu, tôi nghĩ anh sẽ không trả lời, bèn quay người lại đưa lưng về phía anh.

Sự im lặng của anh là thừa nhận? Hay là phủ nhận? Không thể cho tôi một đáp án rõ ràng sao?

Anh nói tôi hãy đợi anh 3 năm, nhưng chưa đến 3 năm anh đã lấy người khác rồi, vậy tôi phải làm sao đây? Ở nơi đó lẳng lặng chờ đợi sao? Chỗ kia hẻo lánh như vậy, đến xe taxi cũng không có, nếu không mang điện thoại thì chẳng khác gì bị cô lập, không thể liên hệ được với thế giới bên ngoài.

Hoa Thần, ngay cả một đáp án chính xác anh cũng không cho em, em biết lấy cái gì để thuyết phục mình tin tưởng anh? Qua rất lâu, tôi gần như đã ngủ rồi, anh mới mở miệng:”Thiển Thiển, tin anh. 3 năm sau anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em, 3 năm là đủ rồi.”

Chỉ đợi anh 3 năm thôi phải không? Nếu thực sự chỉ đợi 3 năm, vậy em đợi. Ngược lại, nếu anh chỉ vì muốn giữ em lại, thầm muốn che dấu sự thật, như vậy chúng ta có làm cách nào cũng không thể cứu vãn được:”Ừm, vậy, khi nào thì chuyển đi?”

Ngực anh ép sát vào lưng tôi, khó khăn nói ra một câu:”3 ngày nữa.”

Ba ngày nữa? Sao lại nhanh như vậy? Hơn nữa, ba chữ này khó nói ra như vậy ư? Đã như thế, tại sao vẫn còn nói ra. Tôi im lặng không lên tiếng.

Anh tiếp tục nói:”3 năm sau, con cũng được một hai tuổi rồi, đến lúc đó em muốn ở đâu cũng được.”

“Được, anh sắp xếp đi, em nghe lời anh. Nhưng anh đừng làm em phải thất vọng. Tin tưởng anh là một chuyện, phản bội lại là một chuyện khác.”

Đối với câu nói này của tôi, anh chọn im lặng.

*****

Ngày hôm sau, lúc anh rời giường tôi đã tỉnh rồi, nhưng tôi không muốn để anh biết tôi đã tỉnh, vì vậy tôi tiếp tục giả vờ ngủ, anh đến bên cạnh hôn lên trán tôi một cái, nói thành tiếng:”Thiển Thiển, ở nhà đợi anh.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa tôi mới mở mắt ra, nước mắt rơi xuống vỏ gối, cũng rơi xuống trái tim tôi.

Tôi nên tin anh. Đúng, những lời Tô Ngưng nói chỉ là ý của cô ta, cô ta muốn phá hoại tình cảm của tôi và Hoa Thần, cô ta chỉ muốn tôi rời xa anh.

Hoa Thần, em chọn tin tưởng anh, cũng hy vọng thứ anh đem đến cho em không phải là hôn lễ của anh và Tô Ngưng, em sẽ sinh cho chúng ta một đứa con, hàng ngày ở nhà đợi anh trở về, cùng nhau bảo vệ gia đình của chúng ta.

Bình tĩnh trải qua hai ngày, ngày thứ ba, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói muốn sinh con, nhưng tôi vẫn chưa làm tốt công tác chuẩn bị làm mẹ, đến cả những chuyện gì sản phụ nên chú ý tôi cũng không biết.

Tất cả mọi thứ đều thu dọn sạch sẽ rồi, Hoa Thần nói chiều nay sẽ tới đón chúng tôi, ăn xong cơm trưa, Hiên nhi gọi điện thoại đến, cô nói con đường đối diện nhà cô mới khai trương một quán cà phê mới, tên quán là “Nghiêng 45 độ”, tới xem một chút.

Tôi cầm lấy túi xách rồi ra khỏi nhà.

Khu chung cư Tĩnh Hải cách nhà Hiên nhi không xa, đi bộ chỉ mất hơn 10 phút là đến, vì vậy tôi chọn đi bộ.

Trên đường, đi qua một hiệu sách, đứng trước cửa rất lâu, tôi mới bước vào, đứng trước giá sách, vươn tay lên, chọn mấy quyển, lặp đi lặp lại vài lần, mới tìm thấy quyển “Kiến thức sản phụ” , tôi để quyển sách ra sau người, nghe thấy tiếng cười, tôi quay người lại, thấy một đứa bé khoảng tầm 11, 12 tuổi đang chỉ vào cuốn sách trên tay tôi cười rộ lên, tôi vội vàng đưa quyển sách ra đằng trước.

Lúc ra quầy thanh toán, cả mặt nóng bừng, có cảm giác muốn chui tọt xuống cái lỗ nào đấy mà nấp, tôi đưa sách cho người thu ngân, người thu ngân liếc nhìn tôi một cái, mặt tôi càng nóng hơn, đợi cô kiểm sách xong, tôi đưa cho cô một tờ màu hồng rồi đi luôn. Đúng là mất mặt chết người mà!!!

Tôi để sách vào trong túi, tiếng điện thoại vang lên:” A lô?”

“Thiển Thiển, chị đã đến rồi.”

“Năm phút nữa em sẽ có mặt.”

Tắt điện thoại, bình ổn lại tâm trạng bước nhanh trên đường.

Bình thường thôi, bình thường thôi, là phụ nữ đều sẽ có một ngày phải mua cái đó mà.

Tìm được quán cà phê mới mở, tôi đi thẳng lên tầng hai, đây là thói quen của Hiên nhi, nơi có hai tầng cô tuyệt đối sẽ không ngồi ở tầng 1. Cô nói tầng một khiến người ta chỉ muốn đứng ở dưới thấp, con người cần phải không ngừng hướng đến những chỗ cao hơn, chỗ thấp chỉ dành cho những người không có chí tiến thủ.

Vừa lên tầng hai đã thấy Hiên nhi nhàn nhã dựa vào ghế chăm chú đọc tạp chí.

Tôi nhẹ nhàng đi đến, có lẽ là vì cô quá chăm chú, nên mới không phát hiện ra sự có mặt của tôi.

Tôi ngồi đối diện cô:”Hiên nhi, lẽ nào trên tạp chí có anh soái ca còn đẹp trai hơn cả Già Minh nhà chị à? Mắt chị sắp lồi ra ngoài rồi kia kìa.”

Hiên nhi ngẩng đầu lên, thành thực nói:”Thiển Thiển, em đừng cười nha, đúng là người trên tạp chí đẹp trai hơn Già Minh nhà chị một chút, đợi chị đọc xong rồi sẽ cho em đọc, em bây giờ vẫn còn độc thân, mau tìm một anh soái ca đi thôi.”

Tôi chẳng biết làm gì quay đầu đi, qua tấm kính nhìn xuống dưới tầng, dưới tầng có một sạp báo, làm ăn rất tốt, rất nhiều cô gái trẻ đang tụ tập quanh đấy:”Em thấy mệt lắm, chẳng cần biết anh ta có đẹp trai hay không, em chỉ biết Già Minh nhà chị cũng không tồi, nếu không phải là cỏ xanh đã có chủ, em đã theo đuổi anh ấy rồi.”

“Đừng chọc chị nha, lúc chị theo đuổi Già Minh chính em còn cổ vũ đấy.”

“Tại hồi trước không nhận ra Già Minh lại đẹp trai như vậy, bây giờ em mệt lắm, trong ấn tượng Già Minh lại là người đẹp trai nhất. Giúp em gọi gì chưa?”

Cô đặt tạp chí lên bàn:”Gọi trà sữa cho em. Chị đọc xong rồi, em đọc đi, anh chàng này rất đẹp trai nha, hơn nữa lại có tiền, chắc chắn sẽ là một người tình hoàn mĩ, nhưng tiếc là đã trở thành con rể của bí thư tỉnh ủy rồi.”

Con rể của bí thư tỉnh ủy, cha của Tô Ngưng chẳng phải chính là bí thư tỉnh ủy sao? Con rể của bí thư tỉnh ủy?

Tôi lập tức quay đầu lại, cầm lấy tờ tạp chí trong tay Hiên nhi, ảnh Tô Ngưng và Hoa Thần được in lớn trên mặt báo.

Dòng chữ cạnh đó như dội thẳng một gáo nước lạnh xuống đầu tôi, thiêu rụi tất cả kì vọng của tôi đối với anh:”Tổng giám đóc tập đoàn Hoa thị chiếm được lòng mĩ nhân, trở thành con rể của bí thư tỉnh ủy.”