Người Giấy

Chương 61: Ác linh



Một cảm giác âm u quỷ dị đến cực điểm. Tôi cảm thấy không khí như bị đông lạnh, mọi sắc màu biến thành trắng đen. Chỉ còn hai chúng tôi và bóng người đó lẳng lặng nhìn nhau.

*

**​

Ở một góc đổ nát hoang vu, bóng tối bao bọc khắp nơi. Mặt đất ẩm ướt, không khí hạ thấp. Những bức tường rêu phong bẩn thỉu. Gã co người, cố nén đớn đau, vết thương có quỷ khí gây ra cơn đau như tróc da lóc thịt, cuồn cuồn lan tỏa từ đỉnh đầu xuống từng ngón chân.

Gã kéo áo hoodie xuống, gương mặt lấm lét, nhãn cầu hằn tơ máu. Chiếc mũi đỏ phập phồng hô hấp.

- Saito Ken.. - Giọng gã đầy đay nghiến, uất hận. Gã nửa ngồi nửa nằm trên mặt đất dơ bẩn, đưa tay ôm lấy một bên ngực, nơi vết thương loét đến độ không thể hồi phục.

Có mơ gã cũng không ngờ oán linh gã nuôi lại cắn ngược lại mình.

Một con chó đáng ghét!

Trong đầu gã lại hiện về kí ức ngày hôm đó, khi gã khó khăn vượt mấy tầng không gian hỗn độn để tìm con người kia. Saito Ken luôn muốn bứt khỏi sự khống chế của gã, nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn của mình. Gã biết, linh hồn đó tham lam sự sống đến mức nào. Một chàng trai trẻ còn nhiều hoài bão như vậy, đương nhiên không cam tâm chết đi rồi.

Muốn tìm một linh hồn lạc, đơn giản nhất là quay lại chỗ người đó đã chết đi, gã suýt quên mất điều này. Ken có thể đi đâu được chứ! Chỉ có thể là ở bờ vực đó.

Đúng là thế, Ken vẫn ở đó, oán khí tỏa ra nồng đậm, cả một cơ thể tỏa ra khí đen dữ dội.

Hóa Quỷ hồn rồi..

Oán hận đến mức thành cả Quỷ hồn, linh hồn trầm mê đến độ này, tốt thôi, gã càng dễ mê hoặc lí trí của Ken hơn. Gã đã tính kĩ rồi, cho dù có đưa Ken về lại xác, gã cũng sẽ khống chế cậu, để cậu trở thành một con rối trong tay gã, vĩnh viễn không thể siêu thoát.

Muốn chuộc máu linh hồn ư? Gã nhếch môi cười.

Thứ gì gã đánh cắp rồi, đừng nghĩ dễ dàng lại trả lại. Vậy mà Hoàng tử ấy lại có một số vốn khá khẩm thật, hóa ra lại là hậu duệ chính thống của Miura Yamato. Gia tộc Miura này ngàn đời là kẻ thù truyền kiếp của tà phái pháp sư.

Gã biết sớm muộn gì bọn họ của sẽ truy ra tung tích của mình, cho nên năm đó khi ôm nàng Công chúa kia vượt ra lớp không gian này, gã cũng không trở về. Lục địa đó không dễ dàng nào để gã tu luyện nữa. Nhưng linh hồn của những con người ở đây rất tinh khiết, dễ dàng thâu tóm, vậy nên cứ ở đây ẩn mình chờ thời vậy.

Saito Ken là cháu ngoại của Miura Yamato. Ha ha ha, gã cười phát rét lên!

Tên pháp sư từng tát năm ngón tay phép thuật bỏng rát vào má của gã, hại gã tốn hết bao nhiêu năm trời mới bình phục được. Lần này, gã không ngờ lại bị một Quỷ hồn tấn công đến mức nghiêm trọng không khác gì năm đó.

Saito Ken sao có thể mạnh đến như vậy!

Vẫn là năm ngón tay phép thuật tát vào người mình, suýt nữa bóp nát gã quả tim của gã, một đòn của Ken thâm độc đến mức có thể kết liễu đối phương ngay tức khắc. May thay gã đủ mạnh để chống đỡ.

Ken hào phóng dâng Quỷ chú cho gã, chỉ cần chuộc lại máu linh hồn. Gã đang mừng thầm rằng Ken muốn sống đến phát điên rồi. Tự lộ đôi cánh quỷ, tự dâng Quỷ chú! Ha ha, gã chưa kịp vui mừng đã bị tên ranh con đó hại đến thê thảm như vậy.

Gã vẫn còn nhớ chất giọng lạnh lẽo đó quẩn quanh tai mình:

"Ngu xuẩn, ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể triệu hồn nổi Quỷ hồn? Ta dù cho ngươi Quỷ chú đi chăng nữa, một khi đại pháp sư Yamato vẫn còn tồn tại, người đừng hòng triệu được một con Quỷ nào!"

Saito Ken! Gã nghiến răng nghiến lợi uất hận!

Thằng ranh con đó tự biến thành Quỷ hồn để thoát khỏi sự khống chế của gã, vì gã không đủ sức đánh với Quỷ hồn.

Không phải Quỷ hồn đều sẽ điên điên loạn loạn sao? Tại sao tên này càng lúc càng thanh tĩnh đến thế?

Quỷ chú trong tay gã hay là Ken đều vô dụng như nhau. Bấy giờ, gã mới ngỡ ngàng biết được, người có thể ngự được Quỷ hồn, chỉ có một mình Miura Yamato, kẻ đã biến mất khỏi thế gian này từ lâu. Ken bảo rằng lão già ấy vẫn còn sống.

Còn sống ư? Lão đó cũng đã gần 200 tuổi từ lâu rồi!

Một lão già lọm khọm tóc trắng, có gì hay ho chứ?

"Quỷ chú có thể truyền lại, nhưng Quỷ phù chỉ có một. Đó là trái tim của Yamato. Dùng cơ thể mình hiến cho Quỷ phù, nuôi Quỷ cả một đời!"

Trừ khi lão ta chết đi, Quỷ phù mới tìm ra người kế thừa, tiếp tục nuôi Quỷ, bằng không, có Quỷ chú cũng vô dụng.

Gã cười đến tức cả ngực, lần đầu tiên thấy mình ngây thơ đến thế, bị một nhóc con tinh ranh lừa mất.

Saito Ken nguyện hóa Quỷ hồn, rồi có một ngày hắn sẽ dùng thân hiến tế Quỷ phù.

Ngày đó, có lẽ trời đất này sẽ không còn yên bình. Gã muốn Quỷ tộc diệt vong!

Ngón tay run run bùng lên phép thuật, gã cần thu nạp thêm sức mạnh, vết thương này khiến gã suy sụp trong vài năm đây!

Một dáng hình mờ ảo ngơ ngác, cô gái có khuôn mặt đẹp đẽ, mái tóc đen xõa dài, bộ đồng phục An Đằng đã cũ. Trên ngực áo, có phù hiệu thêu vài chữ đỏ, Lý Uyển Đình.

- Kami, con gái xinh đẹp của ta, ta đói rồi, mau bắt vài hồn phách cho ta nào!

Đôi mắt nâu đen của cô gái khẽ lóe lên sắc đỏ, dáng hình đó bay đi, xuyên qua vách tường đổ vỡ, biến mất sau những rặng cây xanh bị bóng tối nhầy nhụa bao phủ.

Saito Ken, mày phải trả giá!

*

* *​

Sáng sớm, tôi dậy, có hơi uể oải, nhưng vẫn quyết định tới trường. Trong nhà vệ sinh, lúc tôi đánh răng, sơ ý làm nước văng lên mặt gương, càng lau càng thấy ố nhiều hơn.

Tôi không đi tái khám, thật ra là không dám đi. Cho dù tôi bị phong ấn phép thuật, nhưng cơ thể tôi vẫn có tốc độ hồi phục tương đối nhanh hơn con người bình thường một chút, nhất là lúc tôi hồi hồn về xác được, cơ thể bắt đầu có sự sống, vì vậy mà càng bình phục nhanh hơn. Vết thương trên đầu đã liền hẳn da, tóc cũng đã mọc kính đầu. Tôi cởi nón ra, trông mình giống như một cô bé tomboy lanh lợi với mái tóc ngắn sát đầu gọn gàng, không còn đầu tóc mọc dựng chôm chổm như mấy ngày trước. Nếu không có gì, chỉ cần chưa tới hai tuần nữa, tóc tôi lại dài tới vai cho xem.

Tôi nhìn gương, lại đưa tay lên sờ cổ, vết bầm đã nhạt đi nhiều, chợt nhớ tới sợi dây chuyền đã bỏ lại trong cung của Jiro. Đóa hoa tuyết mềm mại đó cũng có thể là một pháp khí sao?

Tôi thay đồng phục, một dáng vóc cao gầy, mặc chiếc áo len màu xanh đen, che đi lớp áo chemise trắng, váy ca rô nhẹ nhàng, thêm tất cao tới gối. Bộ dạng non nớt này vẫn trông vừa mắt hơn lúc làm linh hồn. Có lẽ do nguyên hồn của tôi đẹp ma mị nên tôi nhìn luôn thấy áp lực. Tôi thích nét đẹp của người Baridi hơn, gương mặt mọi người thon mềm, thư thái, như Ken vậy. Người Quỷ tộc có gương mặt trắng bệch quá sắc nét, nhìn hơi ngợp thở, không được tự nhiên lắm.

Từng bước chân đi xuống nhà, tôi thấy Ken đang tưới hoa. Cậu đã gieo mấy hạt giống hoa Tóc Tiên lên đất, gỡ đi mấy vòng hoa héo úa trên hàng rào đi. Hoa giấy trên giàn cao đầy sắc hồng, vài cánh hoa rơi trên sân, tan tác bay theo gió. Nắng hôm nay vàng ươm, táp lên khuôn mặt cậu, làm bật lên nét tươi tắn hồng hào. Trên sân có lốm đốm ô nắng hình trứng gà vàng mật.

Cậu ấy lại nấu cháo yến mạch cho tôi. Ken à, tôi thèm cơm lắm rồi!

Ăn sáng xong, Ken cũng vừa vào nhà. Cậu nhìn tôi đang lau miệng, liền nhấc ba lô lên bàn cho tôi. Trong tay cậu có một mảnh giấy màu đỏ, cậu đưa cho tôi, nói:

- Vẫn còn sợ con nhỏ đó bám theo phải không?

Tôi gật gật đầu, đương nhiên sợ chứ!

Ken đưa tôi tờ giấy đỏ, cậu bảo chú thuật này có thể xua bớt oán linh yếu ớt đi. Tôi mở tờ giấy đỏ ra, chỉ thấy trong đỏ có một dòng chữ màu bạc, sáng lóa, hai từ: Tĩnh tâm.

- Cậu kêu tôi thấy con nhỏ đó phải tĩnh tâm à? Sao mà tĩnh nổi?

Ken dở khóc dở cười, xếp tờ giấy lại thành một hình chữ nhật nhỏ, rồi luồn một sợi chỉ đen đan dày, làm thành như một cái vòng tay, đeo vào cổ tay tôi.

- Tiếng Baridi cũng đọc được.

Tôi nhíu mày, cái chữ loằng ngoằng đó là tiếng Baridi à?

Lúc này tôi đúng là có chút băn khoăn, liền hỏi Ken:

- Ê nè, không phải do người của thế giới chúng ta thông minh nên hiểu được nhiều ngôn ngữ à? Cậu cũng giao tiếp được với người ở đây mà!

Ken chăm chú thắt vòng cho tôi, nhàn nhạt đáp:

- Tôi thông minh nên học nhanh. Còn cô, tiếng Herzlos, tiếng Baridi, lẫn tiếng của Thần tộc cũng biết. Quả là dị hợm!

Tôi dị hợm? Cậu nói tôi dị hợm? Tôi biết được ngôn ngữ của Elurra luôn đấy!

Tôi tự chỉ tay vào người mình, chớp mắt, há hốc.

- Sao tôi biết được nhỉ?

Ken nhún vai, đã làm xong vòng tay, cậu giúp tôi đeo ba lô vào rồi trả lời:

- Sao tôi biết được!

Hay đây là thiên phú của tôi nhỉ? Miyuki có thiên phú ngôn ngữ trời ban đây này!

Vì suy nghĩ này làm tôi lâng lâng vui vẻ cả buổi sáng.

Tuần sau là lúc thi học kì, nên cả tuần này là giai đoạn lớp học rất căng thẳng. Mọi người nặng nề ngồi yên ở bàn học, sách chất thành chồng, bận rộn không ngớt. Chuyện học hành, tôi cũng không hoảng loạn, giáo viên thấy tôi yếu nhược cũng không ép buộc, chỉ bảo tôi cố gắng bắt kịp.

Tôi phụ lòng thầy cô rồi, trong tiết Văn có thể ngủ gật được, làm cả lớp phì cười. Ban Mai nói đỡ cho tôi:

- Bạn ấy dùng thuốc nên gây ra buồn ngủ đó cô!

Lớp trưởng Ban Mai sáng suốt, uy phong như vậy. Tôi cảm thấy mình giống như sủng phi của nó, hết mực được cưng chiều, thật là cảm động.

Lúc giữa giờ, tôi ra ngoài đi rửa mặt, đúng là thứ gì càng gắng trốn tránh thì càng dễ gặp, tôi đụng mặt Uyển Nghi ngay khúc quanh của hành lang. Ken dặn tôi để ý chị ấy, nhưng để ý cái gì bây giờ?

Mặt đối mặt trực diện, có muốn giả lơ cũng khó.

- Chào em, đã khỏe chưa? - Cô gái này vẫn xinh đẹp như thường, giống như tiên nữ hạ phàm, ung dung tao nhã, ánh mắt sắc bén lướt qua tôi một vòng - Tuy hơi xanh xao, nhưng lại thấy dường như sau vụ tai nạn, em lại trở nên xinh đẹp hơn.

Tôi không lúng túng như mình nghĩ, chỉ cong môi, đáp lại:

- Cảm ơn chị, em khỏe! - Tôi đảo mắt nhìn cô ấy, phát hiện dưới đôi mắt nâu đen ấy có quầng thâm mờ, hình như chị ấy bị sụt cân, khuôn mặt cũng hóp vào - Em lại cảm thấy khí sắc chị không được tốt lắm? Giống như mất ngủ một thời gian rồi vậy, xem kìa, lòng trắng mắt cũng đục ngầu. Năm cuối rồi, có vẻ áp lực thật, nhưng mà chị đi du học mà, đâu cần phải dốc sức học đến vậy?

Lý Uyển Nghi lùi một bước, nụ cười hơi cứng đờ, chị ấy bặm nhẹ môi, nhìn tôi đầy cảnh giác.

Chị ta đang hoảng sợ! Sự bất an tỏa ra từ ngón tay run nhẹ, chị ấy có vẻ không ổn lắm, sự bối rối cố giấu đi, nhưng vẫn còn rõ mồn một trong ánh mắt.

Lý Uyển Nghi không nói gì, lướt ngang qua tôi. Tôi đưa tay giữ cánh tay chị ấy lại, hơi nhích lại gần, thủ thỉ:

- Chị đã thấy những "thứ không nên thấy"?

Lập tức chị ta quay phắt qua nhìn tôi trân trân, chụp cổ tay tôi kéo vào một góc khuất trong cầu thang, đôi mắt nhìn tôi không rời.

- Em đã biết được gì?

Tôi thấy người chị ấy lờ mờ nhiễm những sợi tơ đen, giống như ma khí của Ken, nhưng nhẹ hơn. Ken nói thể chất của Uyển Nghi rất dễ hút những thứ xui xẻo tới, xem bộ Ngô Song Kỳ không những quấy rầy tôi, mà còn bám lấy Uyển Nghi nữa. Sao con nhỏ này rảnh rỗi vậy?

Tôi mỉm môi cười, Uyển Nghi chỉ là kiểu tiểu thư giỏi giang nên hơi tự phụ, chị ta cũng chưa từng công khai đối địch với tôi bao giờ, thậm chí còn để tên tôi trong danh sách dự bị cho chiếc ghế Hội trưởng Hội học sinh. Dù sao cũng không đến mức không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau.

Tôi tháo chiếc vòng tay trên cổ tay xuống, nâng cánh tay mảnh khảnh của chị ta lên, đeo vào rồi nói:

- Vòng này có thể khiến chị bớt bị quấy nhiễu. Chỉ cần nhớ "thứ đó" không thể chạm vào mình là ổn thôi, hãy bình tĩnh, đừng để bản thân mình tự dọa chết mình.

Nói rồi rồi vỗ vai chị ta, bình thản lướt qua, đi về lớp.

Vừa tháo vòng tay tôi liền vinh hạnh gặp lại cố nhân, Ngô Song Kỳ be bét máu ngồi ngay bàn học, đôi mắt đen ngòm trũng sâu nhìn tôi. Con nhỏ đó thấy tôi là lại nổi cơn điên, chạy ào tới muốn va vào người tôi, nhưng chỉ đi xuyên qua tôi cái vèo. Tôi bị nó hù một phát, chết sững giữa ngưỡng cửa lớp.

Mới tỏ ra cool ngầu với Uyển Nghi không lâu giờ lại bị Song Kỳ dọa một phát, may thay tôi không hét toáng lên. Tôi nắm chặt bàn tay, đăm đăm quay đầu bỏ đi, không quay vào lớp nữa. Nó bám theo sao lưng tôi, mỉm cười nham nhở:

- Mày là cái dạng gì vậy Hạ Anh?

Tôi bực mình rồi nha. Bao năm trời sống bình yên, tự nhiên lại bị một con ma bám lấy không ngưng. Nó không dám tới nhà tôi nữa, vì ở nhà tôi có con Quỷ dữ quá mà!

Saito Ken tự nhiên lại nghỉ học, thật là bực mình. Đáng lẽ có cậu ở đây thì tôi sẽ an tâm hơn!

Tôi lại đi ngang qua Uyển Nghi, chị ta đang ngồi trên một ghế đá, ũ rũ một mình. Vừa thấy tôi, chi ấy há hốc mồm, đưa ngón tay run run chỉ sau lưng tôi, lắp ba lắp bắp.

- Em thấy mà! - Tôi nói, không thèm quay đầu nhìn con nhỏ kia.

Uyển Nghi nâng chiếc vòng tay lên, nhìn ngắm, rồi nói:

- Tuy vẫn còn thấy, nhưng không gây cảm giác hoảng loạn nữa.

Chú thuật của Ken làm là tĩnh tâm mà, chủ yếu nhắc nhở người đeo lắng nghe trái tim mình, đừng bị con ma kia làm hóa rồ. Đêm hôm rồi tôi tự bóp cổ mình, đó là do định lực tôi quá kém, suýt tự hại chết mình. Nhưng Ken đã bảo Song Kỳ chỉ là chết quá tức tưởi nên vẫn còn quẩn quanh mọi người quen biết để trêu chọc, chứ thật ra nó yếu nhớt, sức tôi vẫn có thể bức nó chạy mất dép.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, chụp lấy cổ tay Uyển Nghi, ngay chỗ có cái vòng, rồi nói:

- Nhưng em hoảng loạn.

Uyển Nghi cũng cố gắng tỏ ra bình tĩnh, trong khi Ngô Song Kỳ đang cầm một phần não bét nhè cố đắp vào lỗ hổng trên đầu. Nó lại kề vào tai tôi, thỏ thẻ:

- Sao mày lại sống cùng Quỷ?

Sức chịu đựng của tôi có giới hạn nha! Lý Uyển Nghi sắp chịu hết nổi, muốn bỏ chạy, do tôi giữ cổ tay chị ta mà vẻ mặt chị ấy trở nên khốn đốn không đành. Mấy học sinh khác đi ngang nhìn hai chúng tôi chị chị em em thân thiết nghĩa tình còn dụi mắt như không thể tin được.

Tôi kéo tay Uyển Nghi, hối thúc:

- Kéo em đến chỗ nào vắng vẻ xíu đi!

Nghi nhìn tôi, vẻ mặt trắng xám, lại không dám quay đầu, cứ để tay cho tôi nắm, dắt tôi một hơi ra tới bãi cỏ gần khu C.

Tôi với cái bãi đất này có duyên thấy sợ luôn! Bao nhiêu chuyện đều là dẫn ra đây, có lẽ do chỗ này vắng đến nỗi không ai dám mò tới. Trời tuy có nắng những góc chân trời có một cụm mây to xám đen, ngay góc của khối kiến trúc xa xa của khu C. E rằng hôm nay lại có mưa rồi. Một cơn gió thổi qua, bồ công anh bay nhè nhẹ lướt qua da tôi, làm tôi rợn cả người.

Uyển Nghi như gà mắc thóc, hối tôi:

- Được chưa? Chị không muốn ở đây nữa!

- Chị đứng yên đó, không được chạy! - Tôi buông tay Uyển Nghi ra, nhưng vẫn không quên dặn dò.

Tôi bấm ngón tay vào chiếc huy hiệu Đoàn đính trên áo, mũi kim trên đó đâm vào da, rơi ra một giọt máu đào. Đây là máu của cơ thể tôi, không phải máu linh hồn, nhưng chỉ cần máu tôi cũng đủ dọa rồi!

Ngô Song Kỳ đánh hơi thấy mùi máu, nên khịt khịt mũi. Nó hơi điên loạn, giống như mất não rồi nên không tự chủ được tâm trạng nữa. Nó đưa mặt ngửi ngửi từ Uyển Nghi qua tới tôi. Lý Uyển Nghi sợ tới trắng mặt, nhắm mắt, nín thở.

Tôi đưa ngón tay đầm đìa máu, đẩy thật mạnh vào không khí, nơi đúng ra là dáng hình của Kỳ, lực đẩy đó đột nhiên làm Ngô Song Kỳ té ngã xuống đất, trên da thịt của nó có chỗ dính máu của tôi bất ngờ bốc cháy, nó như một tờ giấy bị thiêu đốt, hoảng hồn thét lên, rồi cắm đầu bỏ chạy thẳng vào lối đi vào khu C. Tiếng kêu khào khào rất oán hận vẫn còn vọng về.

Tôi thở phào một cái, chống hông thở gấp, xua xua tay:

- Nó sợ rồi, không dám phá nữa đâu!

Lý Uyển Nghi run đến đứng không vững, trượt người ngồi xuống đất, trán đầy mồ hôi.

- Em có thể trừ ma à?

Tôi lắc đầu, tôi sợ ma gần chết, trừ ma con khỉ gì, chỉ là tôi là hậu duệ Quỷ tộc, căn bản còn đáng sợ hơn một con ma.

Lý Uyển Nghi sờ cổ tay mình, ấp úng nhìn tôi cầu xin:

- Cho chị cái này luôn được không?

Tôi nhìn cái vẻ yếu đuối của chị ta, có chút buồn cười, nhưng không dám cười, bèn đáp:

- Được chứ, chị cứ giữ lấy, bát tự của chị dễ dính ma quỷ, cần nó hơn em. - Nói rồi tôi quay đầu, định quay vào trong trường.

Lý Uyển Nghi phủi tay đứng dậy, vẫn còn chôn chân một chỗ, chị ta nhìn chiếc vòng trong tay, rồi lại đưa mắt nhìn vào hàng rào cũ kĩ chắn lối vào khu C phía xa, nheo mắt.

Tôi cũng theo hướng nhìn của chị ấy, chăm chú nhìn. Bộ Ngô Song Kỳ trở ra à?

Trong hàng cây rậm rạp, quả nhiên là có bóng dáng học sinh, là nữ, mái tóc đen xõa dài. Trên người cô gái đó mặc đồng phục An Đằng, nhưng mẫu đồng phục đó là kiểu cũ, đã không còn được sử dụng từ lâu. Từ niên khóa của tôi đã áp dụng đồng phục mới rồi. Tôi không thấy mặt người đó, chỉ thấy dáng vóc mờ mờ đi ngang qua một đám cây âm u. Cách đi như là lướt trên mặt đất vậy, không giống bình thường.

Lý Uyển Nghi lại trở nên khẩn trương, vừa bước vừa chạy đến gần hàng rào hơn để nhìn, tôi giật mình chụp tay chị ta lại, kéo gằn.

- Chị điên hả, sắp chạy tới khu C rồi đó!

Uyển Nghi không thể tôi vào mắt nữa, vội vàng tháo tay tôi ra, vùng vằng, rồi gào lên:

- Chị!