Người Con Gái Có Độc

Chương 38: Bức tranh thứ ba mươi tám



Editor: song_nhi

Anh bưng cà phê, đang ở chăm chú nhìn phía chân trời dần dần xuất hiện dưới vân mây tia nắng ban mai.

Dần dần hồng sắc mặt trời lan tràn anh được bao quanh một tầng ánh sáng, lóng lưng của anh thoạt nhìn có chút mệt mỏi, cằm dưới xinh đẹp giương nhẹ, mang theo độ cung trời sinh ngạo nghễ độ cung.

Hạ Tầm Giản một phút này, bóng dáng lại lộ ra một chút tịch mịch, cô bị mê hoặc, nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra hướng ra phía ban công ấn chụp.

Sinh nhật Hạ Tầm Giản cùng tháng với sinh nhật cô, một cái đầu tháng sau, một cái ở cuối tháng sáu. Bức họa này cô vẽ nhiều đêm mới hoàn thành, muốn xong trước sinh nhật để thành lễ vật tặng anh.

Cô thừa nhận mình có thói quen không đổi được, thích một người, sẽ vẽ tranh vì người đó. 

ЖЖЖЖЖЖЖ

"Quà sinh nhật?" Nghe được cuối cùng cô tổng kết đối với bức tranh này, trong mắt Hạ Tầm Giản ánh lên một tia ngoài ý muốn.

Cũng khó trách anh ngoài ý muốn, thời gian ở chung lâu như vậy, bọn họ cơ bản cũng không nói gì đến sinh nhật hoặc là ngày hội ngày lễ gì đó.

Ở trong mắt Hạ Tầm Giản, trừ tịch cũng tốt, Natividade cũng thế, đều là bình thường không khác ngày bình thường khác.

"Ừ, thật ra em đã nghĩ dùng tiền mua quà tặng cho anh, nhưng cảm thấy như vậy quá giả tạo, cho nên liền vẽ bức tranh này tặng anh. Thích không?" Cô quay đầu lại nhìn anh, lại phát hiện anh chẳng biết lúc nào đã dời ánh mắt, một lần nữa xem kĩ bức tranh trước mặt.

"Không thích?" Cô truy vấn

"Chụp khi nào?" Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

"Paris. Anh rốt cuộc có thích hay không?" Thái độ anh ôn hoà như vậy, thật làm trong lòng cô khó chịu, "Không thích cứ việc nói thẳng, cùng lắm em cho là giao bài tập."

Nói xong, cô đưa tay lấy lại bức tranh, lại bị anh thuận tay cầm lấy kéo vào trong lòng.

"Chụp ảnh?" Ấn đường anh nhíu lại, khóe môi lại tựa như mím môi mỉm cười, ánh mắt rũ xuống nhìn về phía cô.

"Được, kêu là chụp hình." Cô tựa vào trong ngực của anh, trên mặt có chút nóng lên.

"Đi lên lầu." Anh nắm chặt tay cô, xoay người hướng lên lầu thang.

An Nhan Nhiên kinh ngạc, này... có ý gì, nhận lễ vật liền trực tiếp lên lầu, chẳng lẽ là định dùng thân thể đến đáp tạ sao? Giữa ban ngày ban mặt, không tốt nha ~~(>_<)~~

Sự thật chứng minh, ý nghĩ của cô thật sự rất không thuần khiết.

Hạ Tầm Giản vào phòng một lát, lấy cái hộp nhung màu đen, đưa tới trước mặt cô, thấy cô giật mình ngạc nhiên nhìn mình, nói, "Em không muốn?"

"A?"

"Rốt cuộc có muốn không?" Anh có chút không kiên nhẫn nhíu mày. Cô nhận cái hộp mở ra, nằm bên trong kia mai là ngực châm ngọc lục bảo giá trên trời.

Biết rõ ràng ý tứ của anh, An Nhan Nhiên không khỏi có chút chán nản.

Người này, đáp lễ trở về lễ đi, lại có thể đem đồ vật trong tay những nữ nhân khác đưa cho cô. Hơn nữa anh rốt cuộc có nhớ thứ này anh dùng bao nhiêu tiền mua không!

"Quá đắt." An Nhan Nhiên chuyển tới trước mặt anh.

"Tôi nhớ được lần đó tưởng em rất muốn."

"Em nào có tưởng rất muốn, chính là khi đó anh vừa đưa cho em lại lấy đi luôn em không kịp phản ứng mà thôi."

Anh im lặng nhìn cô, lại không đón về, một lát sau mới nói, "Tôi tặng đồ không thích người khác cự tuyệt, thích thì em giữ lại, không thích thì em ném đi." Diễn cảm vẫn là như vậy, giọng điệu rõ ràng đông cứng.

Cô biết đây là điềm báo anh chuẩn bị giận, cô không nói nữa, thuận theo ý anh.

Thỏa hiệp mà thôi, trước kia cũng không phải là không có, tiếp tục không nguyên tắc không lập trường vẫn là việc cô nên làm.

Nhưng trước kia mỗi lần thuận theo, đáy lòng cô phần lớn thản nhiên, mà nay lại nói trong lòng rõ là cảm xúc không thích.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Ba ngày sau chính là ngày sinh nhật Hạ Tầm Giản, lễ vật đã tặng, có thể thu được một phần đáp lễ đắt như vậy, đương nhiên không thể cứ bỏ qua như vậy.

Tiền thưởng quán quân cuộc thi vẽ tranh thật dày, đủ để cô đặt một bữa tối tinh xả hoàn mỹ ở trong nhà hàng Tây cao cấp.

Trước khi đi, di động có số điện thoại lạ gọi đến, đối phương là giảng viên của học viện Paris, hỏi cô đã nghĩ tới việc trao đổi học thuật như thế nào.

Chuyện này An Nhan Nhiên suy nghĩ thật lâu, cơ bản đã có quyết định, hiện tại chỉ còn một bước cuối cùng. Cô nói trong điện thoại xin đối phương chờ, trong vòng ba ngày cuối cùng sẽ có câu trả lời thuyết phục.

Cô ra khỏi cửa trước nửa tiếng, kết quả đến nơi, anh lại đã đến rồi.

Anh buổi sáng ra cửa, phán đoán theo điện thoại anh nghe trước khi đi, chắc là đi gặp bạn bè đã lâu không chạm mặt.

Ghế lô dưới ngọn đèn nhu ám, từ trên nhà cao dòng xe cộ mang theo vệt hồng xuyên qua cửa sổ chiếu vào đáy mắt đen của anh, khúc xạ ra ánh sáng màu ngọc giống như đốm lửa nhỏ.

Thời tiết ấm áp, anh chỉ mặc bộ quần áo đen đơn giản, tầm mắt xuyên qua thủy tinh, dừng ở màn đêm rất xa, tay đặt trên chiếc bàn tinh xảo vô ý vuốt thẳng mép áo tinh xảo nhìn thấu màu đen quần áo bên trong, tầm mắt xuyên thấu qua thủy tinh, dừng ở rất xa trong màn đêm, đặt tại trên bàn xinh đẹp trường chỉ vô ý thức vuốt phẳng một phen tinh xảo ngân chước.

Nghe thấy bước chân của cô, anh hơi nghiêng sườn bên rèm, cũng không nhìn cô.

Tâm tình của anh dường như không tốt, cô có chút không yên, đối kế hoạch đêm nay mở miệng nói việc kia có hơi lo lắng.

Nhưng mà cô không ngờ rằng, còn chưa chờ cơ mở miệng, anh đã chậm rãi đẩy một văn kiện đến trước mặt cô, "Ký tên." Hai chữ, không có gì giải thích, thuần túy chính là mệnh lệnh.

Cô nhận lấy, vội vàng nhìn vài lần rồi giật mình.

Đây là hợp đồng hợp tác với một triển lãm tranh trong nước có kỳ hạn hai năm.

Hợp đồng quy định trong kỳ hạn toàn bộ tác phẩm của cô sẽ cho triển lãm có toàn quyền, bản thân không được phép mua bán. Hơn nữa, khi đối phương chưa cho phép, cô không thể sang triển lãm tranh khác hoặc đi học viện lấy mục đích trao đổi học thuật để học tập hoặc làm công ăn lương.

Đương nhiên, đối phương cho điều kiện cũng hậu đãi tương đương.

Triển lãm tranh hàng đầu cô đã nghe qua, là một triển lãm tranh của một người trong nước hết sức có phong cách, những họa sĩ ký hợp đồng với nhà này, cơ bản đều đã đoạt giải thưởng lớn ở quốc tế.

Triển lãm tranh này những năm gần đây ký với rất ít người mới, hàng năm lượng tác phẩm bán ra cũng không nhỏ, cùng với triển lãm Bá Tường là hai phong cách khác nhau.

Hai năm thời gian cũng không tính là dài, nếu như không có thư mời của học viện ở Paris trước, phần hợp đồng này đối với cô mà nói là vô cùng hấp dẫn.

Nhưng hiện tại, cô đã có phương hướng của mình, trên hợp đồng có điều khoản cô không thế nào nguyện ý tiếp thu.

Cô khép lại hợp đồng, chậm rãi ngẩng đầu, "Thật ra, em… "

"Có điều kiện không hài lòng?" Ánh mắt thâm hàn ném sang, làm ngực cô bị kiềm hãm.

Cô đột nhiên ý thức được, Hạ Tầm Giản cũng không phải đang thương lượng tương lai hai năm của cô, mà chỉ an bài ra mời cô nhận.

Mặc kệ cô có nguyện ý hay không, anh muốn chính là nghe theo.

Nhưng nếu như giờ cô kí tên, cũng có nghĩa trong hai năm cô không thể đi, Paris.

"Em có phải đã biết học viện bên Paris?" Lá thư này cô cũng không cố ý che giấu, nếu anh muốn xem, có thể xem bất cứ lúc nào.

Cô cúi đầu ra tiếng, "Em biết anh an bài thế này là muốn tốt cho em, nhưng em không thể chỉ sống trong cánh chim của anh. Lần này, em hi vọng cố gắng dựa vào thực lực của mình."

Ánh mắt chăm chú nhìn cô hơi nheo lại, ánh mắt kia làm cô trong lòng sợ hãi, "Phương diện đó em không cần tự mình cố gắng, việc duy nhất em cần làm là vẽ cho tốt."

"Chính là… "

"Lời phản bác tôi không có hứng thú nghe!" Trên vầng trán anh đen lại, "Em còn chưa tới lúc có thể làm chủ thời gian của mình."

"Em biết, anh là thầy em, an bài cho em là chuyện  đương nhiên. Nhưng loại quan hệ hiện tại của chúng ta, đã sớm không phải thầy trò đơn thuần, là anh để cho em đổi giọng gọi anh là Hạ Tầm Giản!"

"Cho nên, tôi cho em thêm một vài quyền lợi, là em cho rằng em có thể muốn làm gì thì làm?"

"Em đâu có nghĩ như vậy, em chỉ cảm thấy cơ hội đi học viện Paris đẹp viện vô cùng khó có được, em cũng rất thích cảnh vật con người nơi đó, cho nên… "

"Cho nên, chuyện này em không hỏi tôi một tiếng, liền tự mình quyết định?" Âm cuối của anh,tiếng thanh thúy vỡ vụn.

Anh rốt cuộc nổi giận, tay giơ lên đập xuống làm rơi chiếc cốc chân dài trên bàn, chất lỏng màu đỏ lẳng lặng uốn lượn trên mặt đá cẩm thạch đen, màu sắc tươi sáng có chút chói mắt.

Cô hoàn toàn không dự đoán được anh sẽ tức giận như thế, "Em không tự quyết định, vốn hôm nay định nói chuyện với anh, em muốn …"

"Đủ rồi, lời vô nghĩa tôi không muốn nghe nữa." Anh nhíu mi đứng dậy, "Hợp đồng tôi đã đưa cho em, ngươi biết phải nên làm như thế nào."

Thấy anh định rời đi, cô vội đứng lên, "Anh định đi? Nhưng hôm nay là sinh nhật anh, hơn nữa bữa cơm này..."

"Tôi không có hứng thú, em ăn một mình đi." Bỏ lại một câu không có độ ấm, anh mở cửa rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại mình cô, vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, cảm giác có chút ngốc nghếch. Cô cúi đầu xem hợp đồng trên bàn, muốn lộ cái cười tự giễu, nhưng độ cong nhỏ bé này cô làm thế nào cũng không được.

Bóng lưng anh rời đi làm tim cô trở nên trống vắng, làm sao cũng không thích hợp. Rõ ràng lòng tràn ủy khuất, lại bị coi thường bỏ lại.

Cô chỉ muốn dựa vào năng lực của mình tiếp tục đi con đường này, không hi vọng vĩnh viễn nhờ anh phù hộ trước mới có thể đi, chính là hi vọng đứng ngang hàng cùng vị trí với anh. Cô sai rồi sao?

Nhưng dù cô có cố gắng thế nào đi nữa, mọi thứ trong mắt anh cũng chỉ là việc nhỏ vô nghĩa?

Muốn đuổi kịp đi sao? Mỗi lần đã qua đều giống nhau, đều hạ thấp tư thái, bất luận nguyen do gì cũng chỉ lặp lại câu nói linh tinh đó "Cô sai rồi tha thứ cho cô"?

An Nhan Nhiên cắn răng một cái, vẫn đuổi theo.