Ngươi Có Giống Công Tử

Chương 7



“Nghênh Tụ.”Thấy một thân ảnh hồng nhạt chạy tới đây. Phong Nhật Lam giang hai tay. Khuônmặt tuấn tú giơ lên tươi cười sủng nịch. Ôm tiểu cô nương vào lòng.

“Lam ca ca. Cuối cùng huynh cũng trở về.”Hương Nghênh Tụ giơ lên mánhỏ hồng hồng. Nhìn PhongNhật Lam hưng phấn. “Nghênh Tụ nhớ huynhmuốn chết! Lam ca ca. Huynh có nhớ muộikhông?”

“Nhớ. Nh muốn chết!” Phong NhậtLam cười. Bàn tay to xoa đầu nàng đầy yêu thương. “Tiểu nha đầu. Nhiều thángkhông thấy muội. Có vẻ cao thêm nhiều.”

“Người ta không còn nhỏ!” Hương Nghênh Tụ chu lênmiệng nhỏ. “Muội đã mười lăm tuổi. Có thể gả chohuynh rồi!” Nàng cười hì hì ôm lấy hắn.ừng tới. Ta cũng không dám cưới.” PhongNhật Lam sợ đến lắc đầu.

“Vì cái gì?” Hương Nghênh Tụ khôngnghe theo trừng hắn. “Cưới muội có gì không tốt. Ta…”

Chưa nói xong. Nàng nhìn đến Vân Chu Tước đứngở mộtbên. Mắt to chuyển lại chuyển.

Vân Chu Tước cũng nhìn Hươụ. Đem nàng cùng Phong NhậtLam thân mật nhìn vào trong mắt. Cũng nhìn thấy sủng ái trong mắt Phong NhậtLam. Không hiểu sao một chút ghen tuông dâng lên trong lòng.

Nàng xem Hương Nghênh Tụ. Hình dạng phấn điêu ngọc mài (hìnhdạng như được điêu khắc, mài tỉ mỉ màthành, chỉ hình dạng xinh đẹp, sắcnét) như một búpbê bạch ngọc (ngọc màu trắng). Tuytuổi nhỏ. Nhưng đã phóng ra tư thái động lòng người.

Nàng cắn cắn môi nhìn tươi cười sủng nịch của PhongNhật Lam. Dọc theo đường đi. Không phải chỉcó một cô nương quấn lấy hắn. Mà hắntuy rng không cự tuyệt người đến. Nhưngkhuôn mặt tuấn tú luôn không để ý, không nghiêm túc.Nhưng là đối với tiểu cô nương này không như thế.Yêu thương đó là thật tâm. Xuất hiện trên khuôn mặt, không giữ lạichút nào.

Trong lòng Vân Chu Tước ẩn ẩnkhông bình tĩnh. Cảm thấy khó chịu một cách khóểu. “Lam ca ca. Vị tỷ tỷnàylà ai?” Hương Nghênh Tụ không giải thích đượchỏi. Mày liễu (lông mày như cànhliễu) nhăn lại. Mắt to nhìnthẳng Vân Chu Tước. “Kỳ quái.Muội như thế nào cảmthấy.” Nàng đi hướng Vân Chu Tước. Quan sát nàng từ trênxuống dưới. Một mình thì thào hồ nghi.“Kỳ quái. Là ở đâu.”

Phản ứng của Hương Nghênh Tụ khiếnVân Chu Tước nhíu mi. “Tiểu cô nương. Ngươi làm sao…”

“A!” Đột nhiên Hương Nghênh Tụ kinh sợ kêulên. Chấn kinh nhìn Vân Chu Tước. Lại chuyển đầu nhìn vềphía Phong Nhật Lam.“Lam ca ca. Nàng, Nàng không phải là…”

“Là?”

Vân Chu Tước nhìn Hương Nghênh Tụ. Lạ nhìnvềphía Phong Nhật Lam. Mà hắn lại đối nàng giơ lên một cáitươi cười trêu tức. Đối nàng ném mị nhãn.

Hạ lưu lưu manh này! Nàngliếc mắt trừng hắn. Lại nhìn hướng Hương Nghênh Tụ.

“Tiểu cô nương. Vừa rồi ngươi nói ta thế nào”?

“Ách, không có nha!” Hương Nghênh Tụ vội vãlắc đầu. Mắt to trộm liếc mắt dò xét Phong Nhật Lam. Đối Vân Chu Tước vội vã lộ ra tươicười vô tội.

“Đại tỷ tỷ. Talà nói ngươi nhìn thật xinh đẹp. Giống như một bứctranh xuân thần trướ ta đã nhìn qua. Haha…”Dưới cái nhìn chăm chú của Vân Chu Tước. Tiếng cười càng lúc càng cứng ngắc.Vân Chu Tước tuyệt đối không tin tưởng những gì Hương Nghênh Tụnói. Nàng cả đầu đềulà hoài nghi. Cảm thấy có điểm quỷ dị.Thái độ của tiểu cô nương này rấtkỳ quái. Nàng điều không phải người mù. Không phi không thấy chột dạ trongmắt nàng.

“Phong Nhật Lam. Tiểu tử ngươitrở về sẽ khôngvào? Dĩ nhiên còn khiến cha mẹ ngươi tự mình rađón tiếp.” Phong mẫu tức giận đứng ở cửa.Trừng con trai nhà mình. “Ngươi !tiểu tử thốinày. Rời nhà là vứt b…” Chưa nói xong. Đường nhìn vừa nhìn thấy Vân Chu Tước.Tiếng nói to lập tức gián đoạn.

“Ồ?” Phong mẫu sửng sốt. Đầu lông mi dần dần nhắn lại.Đánh cánh tay trượng phu. “Lã gia. Ngươi xem cô nương này thế nào cóđiểm…”

“Khái khái!” Phong phụ ho nhẹ mộttiếng. Cắt đứt thê tử. “Đúng nha! Đúng là giống một bức tranh xuân thần chúngta thấy trước đây nha!”

“A? Cái gì xuân…” Phong mẫu lên tiếng. Nói xong lạithấy ánh mắt con trai ném lại đây. Nàng vội vã gật đầu. “Đúng nha! Đúng nha!Thực sự rất giống!”

Vân Chu Tước nheo lại ánh mắt. Nàng điều không phảingu ngốc. Không có khả năện vấn đề của bọnhắn. Rốt cuộc bọn hắn đang giấu cái gì? Vì sao nhìn thấy nàng đều là khuôn mặtkinh ngạc?

Nàng liếc nhìn bọn hắn, tràn đầy nghi hoặc. “Cái gìtranh xuân thần? Nhìn tương tự với ta. Ta cũng muốn nhìnmột chút.”

“Nàng muốn nhìn à?Nhưng mà!” t Lamsuy nghĩ một chút. Khuôn mặt tuấn tú có chút phức tạp.

“Nhưng mà hình như bứctranh đó để ở trongrương. Có lẽ phải tìm lại. Chờ ta tìm được sẽ đưa chonàng xem.”

“Đúng không?” _Nàng nhìn hắn. Thấy khuôn mặt hắn tự nhiên.Nàng không khỏi lên tiếng cười chế nhạo.ậymuốn tìm bao lâu? Cả đời?”

“Nàng nguyện ý theo ta cả đời. Tatìm cả đời!” Quạt nhẹ nhànggiơ lên cằm của nàng.

“Ngươi!” _Vân Chu Tước trừng hắn. Lại thua khuôn mặtchết tiệt của hắn lần thứ hai. Nam nhân này. Da mặtdày cứ như tườngthành!

“Thế nào?” Khuôn mặt hắn vôtội. Đôi mắt tuấn tú nhìn nàng.

“Là ngươi nói cả đời!Nhân gia phối hợp với ngươi là được chứ gì?”

Biết không nói lại hắn. Khuôn mặt Vân Chu Tước phátlạnh. Chỉ có thể giậntrong lòng trừng hắn. “Ngi đừng tưởng như vậy làcó thể cho qua.”

Vân Chu Tước nàng không dễ ứng phónhư vậy. Thái độ kỳ dị củaPhong gia khi thấy nàng khiến nàng tò mò. Hơn nữa hắn giấu giếm…Không khỏikhiến trong lòng nàng lưu ý. Hắn có bí mật gì giấu nàng. Không thể để nàngbiết?

Vân Chu Tước trừng Phong Nhật Lam. Sau đó xoay mặt đi lạnh lùng. Hanh. Hắn càngkhông muốn để nàng biết. Nàng lại càngmuốn điều tra rõ ràng!

___________________

Tra không được! Hoàn toàn không có manh mối!

Biết rõ không thể từ miệngPhong Nhật Lam tìm hiểu ra cái gì. Vân Chu Tước xuống tay từ Phonggia phụ mẫu. Nhưng cũng không cótin tức. Đến nỗi tiểu cô nương Hương Nghênh Tụ cũngnhất vấn tam chẳng(hỏimột lần mà không biết ba lần). Luôn luôn giả ngốc.

Vài ngày trôi qua. Vân Chu tước hoàn toàn không có thu hoạch.

Đến nỗi người hầu của Phong Gia. Huấn luyện càng tốt.Hỏi cái gì cũng không biết. Đối với chuyện của chủtử lạicàng không nhiều lời cái gì.

Thế nhưng càng không tra racái gì. Nàng càng cảm thấy quỷ dị. Tính cách Vân gia làphải tìm ra căn nguyên (nguyên nhân bắt đầu). Giốngnhư người trộm mộ. Đã nhìntrúng là nhất định phải làm xong. Nếu không tệt không từ bỏ ý định.Bởi vậy càng tra không được. Nàng lại càng muốn biết Phong Nhật Lam giấu nàngcái gì. Có bí mật gì?

Nàng. Rất để ý. Vìcái gì để ý? Trong lòng có mộtthanh âm hỏi nàng.

Vì sao nàng muốn đi để ý bímật của Phong Nhật Lam? Vì sao muốn đi để ý hắngiấu nàng cái gì? Nàng rõ ràng không có bất luận quan hệ gì vớihắn.

Nàng biết. Nàng rõ ràng. Thế nhưngnàng không khống chế được chính mình. Khônghiểu sao có cảm giác không thể chịu đựng được hắn cóviệc giấu nàng. Nàng không thích cảm giác bị giấu bị lừa.Chấp nhất muốn tìm được đáp án.

Nàng không dám đi suy nghĩ nguyên nhân không muốn đisuy nghĩ. Càng suy nghĩ, càng khó chịu. Sẽ đào racái gì từ tận đáy lòng. Cho nênnàng cố ý quên đi nguyên nhân.Không dám thăm dò. “Tiểu tước nhi. Thếnào? Có thu hoạch chưa?” Phong NhậtLam tiêu sái vẫy quạt. Đi thản nhiên tự nhiênhướng Vân Chu Tước. Khuôn mặt tuấn tú giơ lêndáng tươi cười thiếu đánh.

Cái thứ khiếnngười khác ghê tởm. Biết rõốn hỏi! Vân Chu Tước không nói câu nào. Không thích ứng phóvới hắn. Xoay ngươi đã muốn đi. “A. Như thế nàothấy ta đã muốn rời đi?” Phong Nhật Lam ngăn lại Vân Chu Tước. Bàn tay to giơ ra. Kéonàng vào trong lòng. “Tiểu tước nhi. Gần đây tâm tình của nàng rất kém cỏinha!” Hắn vui vẻ. Hắn chính là thích nhìn hình dạng tức giận của nàng.

“Thả ta ra!” VânChu Tước kéo tay của Phong Nhật Lam ra. Nhưng kéo không ra. Bị hắn ôm vào tronglòng. Tránh không ra.

“Tiểu tước nhi. Nàng lại động qua động lại như vậy.Kết cục thế nào ta cũng không dámchắc chắn nga!” _Hắn nhưng là một nam nhân. Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng.Còn động qua động lại như vậy. Khó bảo toàn hắn sẽ khôngxúc động nh

Thân thể Vân ChuTước cứng đờ. Mẫn cảm cảm giác được dưới thân gần nàng của hắn đang nóng lên.Đôi mắt đẹp lập tức buồn bực trừng hắn.

“Phong Nhật Lam. Ngươi thật hạ lưu.”Nàng vừa giận vừa buồn bực. Đạp hắn mội cái. Cũng không dám lại vùng vẫy. Khôngthể làm gì khác hơn là bị hắn ômvào trong lòng.

“Không hạ lưu sẽ khônglà nam nhân!” Phong Nhật Lam nhún vai nhàm chán. Quạt ở trêntay giơ lên má hồng. “Nhưng thậtra nàng. Vài ngày này hình như bận rộn rất nhiều việcnha!”

“Ngươi đúng thật lất rảnh rỗi.”_ Vân Chu Tước hừlạnh.Năm ngày thì có ba ngày là theo ở bênngười nàng. Tuyệt không giống một Thiếu bảo chủ.

“Vì nàng. Ta cam nguyện bỏ ra thờigian nha!” Phong Nhật Lam đang nói điềm ngôn mật ngữ (lờingon ngọt). Khuôn mặt tuấn tú cười đến đáng khinh bỉ.ước khôngthích để ý đến Phong Nhật Lam.Xoay đầu đi. Không muốn trả lời.

Phong Nhật Lam cũng không thèm để ý. Conngươi đen nhìn nàng không tha. Nàngdẫn ra hứng thú tìm tòi nghiên cứu của hắn. “Tiểu tước nhi. Vài ngày này ta rấttò mò một việc.”

Hắn dừng lại không nói. Môi tới gần bên tai nàng. Thanâm rất nhỏ nói. “Nàng điều khôngphải không thèm để ý ta sao? Vì sao lại để ý bí mậtcủa ta?”

Vài ngày nay. Hắn đem hành động của nàng nhìn vàotrong mắt. Không khỏi tò mò. Nàng luôn miệng nói không thèm để ý hắn.Vậy tại sao phải thăm dò bí mật của hắn.

Thái độ củanàng khiến hắn nghi hoặc. Không khỏi từ đáy lọclên một chút mong đợi. Trong lòng nànghắn cũng có một chút vị trí đúng không. Cho nênnàng mới để ý?

“Ừ? Vì cái gì?” Hắn hỏi. Con ngươi đen tỏa nhiệt.

Câu hỏi của hắn khiến Vân Chu Tước ngẩn ra. Trả lờitheo trực giác. “Chỉ là tò mò mà thôi.”

“Tò mò?” Phong Nhật Lam giơ lên mi.Không tin lời của nàng. “Nàng sẽ đối vớingười bình thường không thèm để ý tò mò sao?”

Với cá tính lạnh lùng của nàng. Khong có khả năng!“Tiểu tước nhi. Nàng đang nói dối.”

Hắn không để nàngtrốn tránh. Cầm lại cằm của nàng. Bắt buộc nàng nhìn hắn.“Ngươi để ý ta đúng không?”

“Không có!” Vân Chu Tước ấp gápphản bác. Cao ngạo nhìn hắn. “ Vì cái gì ta phải để ýngươi?” Nàng không có. Nàng mới không có!

“Bởi vì nàng động tâm với ta.” _Con ngươi đen bìnhtĩnh nhìn nàng. Thanh âm trầm thấp ẩn ẩn có mộtchút khát cầu.

Vân Chu Tước chấn động. Ánh mắt của hắn có vẻđang khátvọng cái gì. Khiến lòng nàng hoảngốt. Nàng không dám nhìn hắn nữa. Đưa tay cố sức đẩyra hắn.

“Nói bậy! Ai động tâm với ngươi?” Nàng hoảng loạnrống. Lập tức phát hiện chính mình đangkích động. Vội vã tỉnh táo lại. Nhìn hắn lãnh đạm. “Phong Nhật Lam. Ngươi tốtnhất ít tưởng tượng đ

“Đúng không? Vậy nàng vì sao phải tìm tòi nghiên cứubí mật là cái gì?” _Phong Nhật Lam truy vấn.

“Bởi vì bí mật đó là về ta.”_Nàng lạnh lùng nhìnhắn. “Ta không có hứng thú với ngươi. Nhưng vì phảnứng quákỳ quái của người nhà ngươi khi nhìn thấy ta. Ta mới muốn tìm ra nguyên nhân.Căn bản là không phải bởi vì ngươi!

Nàng cho hắn biết. Cũng là đang nói cho chính mình.

Nàng chấp nhất chỉ là bởivì nguyên nhân này. Điềukhông phải bởi vì hắn. Điều không phải.

“Phong Nhật Lam. Ta vĩnh viễn sẽ khôngđộng tâm với ngươi, vĩnh viễn sẽ không!”Tuyêncáo xong. Nàng đầu cũng không quay lại rời đi.

Nhìn thân ảnh nàng rời đi. ườikhổ. “Vĩnh viễn sao…” Chung cuộc vẫn là hắn tự mình đatình sao…”Lam ca ca.” Một bàn tay nhỏ bé cầmhắn. Hương Nghênh Tụ quan tâm nhìn Phong NhậtLam. Nàng đem tất cả đều nhìn vào trong mắt.Kể cả lời nóicủa Vân Chu Tước.

“Nghênh Tụ.”_ Thấy Hương Nghênh Tụ. Phong Nhật Lam vộivã giấu đi khổ ý trên khuôn mặt. Giơ lên mộtdáng tươi cười không có chuyện gì. “Muội đến khi nào?”

Hương Nghênh Tụ cắnmôi. Nhỏ thanh hỏi. “Lam ca ca.Vân tỷ tỷ khôngthích huynh sao?”

Ánh mắt Phong Nhật Lam buồn bã. Tươi cười tràn đầykhông đường lựa chọn. “Đúng nha!”Trong lòng nàng không có hắn nha!

“Vì cái gì?” Lam ca ca huynh rốt. Vì cái gì Vân tỷ tỷkhôngthích huynh?”_ Nàng biết. Lam ca ca rất thích rất thích Vân tỷ tỷ.“Bởi vì…Trong lòng nàng có người khác.” Phong Nhật Lam đau khổ nói.

“Người nọ tốt hơnLam ca ca sao?” Hương Nghênh Tụ nhăn lại mi.

“Đối với nàng mà nói. Đúng vậy.”_ Không ai có thểsosánh với Phương Ly Đường trong lòng nàng. Không ai…Hắn. Chung cuc vẫn quá xacầu (cầu mong điều quá xaxôi).

_________________­­­­­_

“Vì cái gì ngươi không thích Lam ca ca?” _Hương NghênhTụ ngăn lại Vân Chu Tước.Khuôn mặt nhỏnhắn trừng nàng tràn đầy địch ý.

Vân Chu Tước dừng lại bước chân. Nhìn Hương Nghênh Tụ.Thanh âm lãnh đạm hỏiVì cái gì ta phải thích hắn?”

“Bởi vì Lam ca ca rất tốt nha!” Hương Nghênh Tụrấtchắc chắn nói.

“Hắn tốt ở chỗ nào?”Vân Chu Tước hừ lạnh. Vài ngày nay nàngluôn tránh hắn. Không muốn thấy hắn. Thế nhưnghắn luôn xuất hiện tại trong lòng nàng. Khiến nàng không cách nào tĩnh táo. “Hắn chỉ là một tên hạ lưu tự tưởngrằng mình luôn đúng.”

Động tâm? Nàng mới không có! Nàng không có!

“Nói bậy! Lam ca ca mới không phải người nhưvậy!”Hương Nghênh Tụ tức giận. Không thể dễ dàngtha thứ có người nói Lam ca cacủa nàng như thế. “Là ngươi không hiểu ậttốt.”

“Không có gì. Ta cũng không muốn hiểu hắn.” Vân ChuTước nắm chặt nắm tay. Quật ngạo (quậtcường, kiêu ngạo) hiện lênkhuôn mặt.

“Ngươi thích Phong Nhật Lam?”

“Đương nhiên.” Hương Nghênh Tụ cố sức gậtđầu. Nàng chu lên miệng. Không đng ý trừng nàng. “Chỉ cóngươi, người không biết nhìn người mới không hiểu Lam ca ca thật là tốt.”

“Ngươi thích. Vậy ngươi lấy đi thôi!” Thanh âm VânChu Tước phát lạnh. Không muốn ngó nàng tới di động trong lòng.

Lòng của nàng đã rất loạn. Không muốn tiếp tục nói về PhongNhật Lam. Nàng vòng đi qua ng Nghênh Tụ. Nhấc chânsẽ rời khỏi. “Chờ mộtchút.” Hương Nghênh Tụ gọi lại Vân Chu Tước.Thấy Vân Chu Tước không để ý tới. Nàng vội vã lêntiếng. “Người điều không phải muốn biết bí mật của Lam ca ca là gì sao? Ta cóthể cho ngươi biết.”

Vân Chu Tước dừng lại bước chân. Xoay người nhìn nàng.“Ngươi đến thư phòng. Bí mật ở đó.”Nói xong. Hương Nghênh Tụ hừ lạnhmột tiếng. Lập tức xoay người rời khỏi.

Thư phòng… Vân Chu Tước trầmngâm một chút. Lý trí cho nàng biết không nên đi. Bí mật gì. Nàng không thèm.Cũng không muốn biết.

Thế nhưkhống chế khôngđược thân mình. Hai chân tự động đi hướng thư phòng.Biết rõ không đúng. Nhưng nàng không áp lực được tâm của chính mình. Chờ nàngtỉnh táo lại. Người đã đứng trước thư phòng.

Nàng nắm tay. Vẫn đẩy ra cửa. Bước tiến vào thưphòng.

Đi tới trước bàn học trong phòng. Cúi đầu nhìn lại.Thứ ở trênbàn khiến nàng sửng sốt. Đôi mắt kinh sợtrợn lên.

“Này, này điều không phải…” Nàng run tay. Cầm lấy thứ ở trênbàn. “Làm thế nào…”

Làm thế nào lại ở đây?