Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 179: Mời anh ăn cơm



Anh quay đầu sang, đúng lúc nhìn thấy Tô Lạc Lạc đang cắn cánh môi dưới non mềm kia, như đang suy nghĩ gì đó.

Long Dạ Tước chạy xe đến cổng lớn của nhà họ Long, chỉ thấy cổng lớn có tám cột trụ La Mã, trông cực kỳ khí phách.

Long Dạ Tước nhìn Tô Lạc Lạc một cái: “Em có muốn đưa hai con vào cùng anh không?”

“Em không vào được, em còn phải gọi điện thoại.” Tô Lạc Lạc đành phải làm bộ như đang rất bận. Hiện giờ cô không muốn nhìn thấy người nhà họ Long, bởi vì lúc trước bọn họ khá thân thiết với Tô Vũ Phỉ. Còn cô lại là con riêng của nhà họ Tô, cô sợ mình sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ.

“Bye bye mommy.”

“Bye bye.”

“Mẹ với daddy chơi vui vẻ nhé! Phải yêu thương nhau thật nhiều nha!” Tô Tiểu Hinh quay đầu lại, đưa tay lên miệng làm cái loa nhỏ, nói với Tô Lạc Lạc.

Tô Lạc Lạc nghe xong lập tức hiểu ra hai đứa nhóc này đang mưu tính cái gì, hai đứa cho rằng cô sẽ yêu đương với Long Dạ Tước sao? Hai nhóc con này nghĩ nhiều quá rồi.

Còn nhỏ tuổi mà đã có tư tưởng như vậy rồi sao? Haiz, chẳng lẽ trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy hả?

Tô Lạc Lạc buồn cười không biết nói gì, cô gọi điện cho Hạ Thấm.

“Ồ! Này cô bé, lâu rồi không gặp, bây giờ đã chịu gọi điện cho tớ rồi hả?”

“Các con được đưa đến nhà họ Long rồi, ngày mai tớ rảnh, mời cậu ăn trưa.”

“OK luôn! Tớ muốn ăn một bữa tiệc thật lớn.”

“Được rồi! Đại tiệc hải sản, thích hợp với cậu nhất rồi.”

“À đúng rồi, chiều mai công ty chúng tớ định tổ chức một buổi catwalk khá long trọng, cậu có muốn đi xem không? Tớ cho cậu một vé vào này.”

Chẳng mấy khi Tô Lạc Lạc có cơ hội thả lỏng như vậy, mà hai đứa trẻ lại có người trông chừng, cô vội nói: “OK! Tớ đi!”

“OK, mai gặp nhé, hôm nay tớ phải tăng ca đêm.”

“Ngày mai sẽ bồi bổ cơ thể cho cậu.”

Tắt điện thoại xong, Tô Lạc Lạc nhìn Long Dạ Tước đi ra giữa các cây cột. Trong bối cảnh rường cột trạm trổ, càng khiến anh mê người giống như một vị quân vương. Tô Lạc Lạc trốn sau cửa sổ xe, không khỏi nhìn anh thêm vài lần.

“Tối nay muốn đi ăn ở đâu?” Long Dạ Tước đánh tay lái cực kỳ đẹp trai, xe phóng lên con đường to rộng.

“Hay là tối nay em mời anh ăn cơm.” Tô Lạc Lạc nghĩ đến chuyện anh mời cô nhiều lần như vậy, nếu cô không mời lại một lần cô sẽ nghĩ mình thiếu nợ anh mất.

“Được! Cho em chọn nhà hàng.”

“Có lẽ sẽ không phải những nơi mà anh thường đến đâu, những nơi đó em không trả nổi. Ăn lẩu được không?” Tô Lạc Lạc cũng thấy thèm.

“Được!” Long Dạ Tước đáp không chút do dự.

“Vậy để em lên mạng tìm thử xem nhà hàng nào có danh tiếng tốt.” Tô Lạc Lạc lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm. Cô lên mạng tìm một lúc thì thấy mấy nhà hàng lẩu có danh tiếng không tệ, thuộc về kiểu bình dân nhưng vẫn có phong cách đặc biệt riêng.

Tô Lạc Lạc chọn một nhà hàng, đưa địa chỉ cho Long Dạ Tước. Long Dạ Tước dừng xe lại, rồi cứ thế đi theo hướng dẫn đến nhà hàng kia.

Lúc này, trên đường phố đã rực rỡ ánh đèn. Long Dạ Tước lái xe đi đến một đại lộ thẳng tắp, ánh đèn đột nhiên sáng lên, tràn ngập cảm giác lãng mạn.

Tô Lạc Lạc cũng bị cảnh đẹp này làm sợ ngây người vài giây, mà lúc trước Long Dạ Tước đã mở âm nhạc, khiến không khí này càng thêm mãnh liệt.

Trái tim Tô Lạc Lạc bỗng co chặt một chút, khiến cô ngượng ngùng không dám nhìn người đàn ông bên cạnh.

Nhưng ánh mắt xéo qua của cô lại phát hiện Long Dạ Tước nhìn cô hai lần bằng ánh mắt sâu thẳm. Tô Lạc Lạc thầm không biết nói gì, sao lại tạo ra bầu không khí thế này cơ chứ! Xấu hổ quá, nếu hai người là người yêu thì chắc chắn chuyện này sẽ rất lãng mạn! Nhưng hai người bọn họ lại không phải người yêu.

Đến nhà hàng thì đã là bảy giờ tối. Lúc này nhà hàng đang chật ních, Tô Lạc Lạc không ngờ mọi chuyện sẽ như thế này, cô vội tìm phục vụ hỏi: “Có còn bàn nào không? Hai người.”

“Còn ạ, có một bàn ở gần cửa sổ, mời quý khách theo tôi!”

Tô Lạc Lạc nhìn thoáng qua người đàn ông đứng sau lưng mình: “Anh muốn ăn ở đây không?”

Cô thì sao cũng được! Chỉ là không biết cậu chủ nhà giàu như anh có đồng ý ăn ở đây không thôi.

“Được.” Long Dạ Tước mỉm cười. Anh không muốn biểu hiện ra dáng vẻ tự phụ khi ở trước mặt người phụ nữ này, anh đồng ý cùng sinh hoạt như một người bình thường cùng với cô.

Người phục vụ dẫn hai người đến một bàn ở trong góc, nơi này rất yên tĩnh, chỉ là hơi chật một chút, nhưng Tô Lạc Lạc lại rất thích vị trí này.

Sau khi ngồi xuống, người phục vụ đưa một quyển thực đơn cho bọn họ. Tô Lạc Lạc đưa cho người đàn ông ngồi đối diện: “Anh thích ăn gì thì chọn đi, đừng khách khí, em mang đủ tiền.”

Long Dạ Tước bị cô chọc cười, nhìn dáng vẻ tự tin này của cô trông cực kỳ đáng yêu.

Long Dạ Tước cũng không khách khí, cầm lấy thực đơn, nghiêm túc chọn đồ ăn. Tô Lạc Lạc nhìn dáng vẻ cúi đầu của anh, đôi mày kiếm thẳng tắp. Giờ cô mới biết lông mi của anh lại dài như vậy, vừa dày vừa cong vút, khiến người phụ nữ như cô cũng phải ghen tị.

Mũi của anh cũng rất đẹp, vừa cao vừa thẳng, môi mỏng hơi mím tỏa ra hơi thở quyến rũ gợi cảm. Có thể nói tỉ lệ gương mặt của người đàn ông này gần như hoàn mỹ.

Long Dạ Tước lật xem thực đơn, rồi bỗng ngước mắt lên, lập tức đối mắt với đôi mắt si mê của Tô Lạc Lạc khiến cô hoảng sợ. Suýt chút nữa thì cô đã chết chìm khi rơi vào ánh mắt sâu thẳm như biển rộng của anh.

Tô Lạc Lạc tâm hoảng ý loạn dời mắt, tay không được tự nhiên mà lật tới lật lui mấy bông hoa được cắm ngoài cửa sổ.

Long Dạ Tước cong môi mỉm cười, một nụ cười không rõ ý tứ, tiếp tục xem thực đơn gọi những món mình muốn ăn, rồi đưa thực đơn cho cô: “Anh chọn xong rồi, em chọn đi!”

Tô Lạc Lạc nhận lấy, mở thực đơn ra gọi món rồi đưa lại cho người phục vụ, chờ nồi lẩu và đồ ăn được đưa lên.

“Mai em có muốn ra ngoài du lịch gần đây không?” Long Dạ Tước đề nghị.

Tô Lạc Lạc lắc đầu nói: “Sợ là không có thời gian, mai em có hẹn với bạn sẽ đi xem catwalk do công ty cậu ấy tổ chức rồi.”

“Long Dạ Tước nhíu mày: “Catwalk gì?”

“Buổi trình diễn của nhãn hiệu thời trang.”

Long Dạ Tước híp mắt, không nói gì nữa. Tô Lạc Lạc cầm điện thoại lên mở màn hình thì thấy có tin tức của Dạ Trạch Hạo. Bộ phim mới của anh ta được quảng cáo khắp nơi, mà hình ảnh của anh ta và Hạ Dung cũng thường xuyên lên hotsearch. Tô Lạc Lạc thấy anh ta sống khá tốt thì cũng cảm thấy thỏa mãn.

Long Dạ Tước thấy cô nhìn điện thoại đến phát ngốc, duỗi cánh tay thon dài ra đoạt lấy điện thoại di động trong tay cô. Tô Lạc Lạc vội vàng ngẩng đầu lên.

Đúng lúc Long Dạ Tước nhìn thấy cô click mở ra hình ảnh của Dạ Trạch Hạo, hơn nữa còn phóng to ảnh lên nhìn, anh liền không vui mà nhíu chặt mày lại, ngẩng đầu lạnh lùng chất vấn cô: “Thích anh ta vậy à?”

Tô Lạc Lạc hơi nghẹn, cô chỉ trùng hợp nhìn thấy tin tức nên click mở ra xem mà thôi.

Tô Lạc Lạc đành phải giải thích: “Anh ta là bạn của em, em quan tâm tình hình hiện giờ của anh ta, cũng không tính là gì cả!”

“Vậy ở trong mắt của em, anh được tính là loại người gì?” Đột nhiên Long Dạ Tước rất muốn biết đáp án của cô.

Tô Lạc Lạc chớp mắt, lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là đồng bọn hợp tác!”

Sắc mặt người đàn ông nào đó lập tức tối sầm xuống.

Tim Tô Lạc Lạc bỗng đập nhanh một chút, nhanh chóng sửa lời: “Anh là ba của con em.”

Long Dạ Tước hừ một tiếng: “Anh không hài lòng với câu trả lời này.”