Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 157: Anh thật ngang tàng



Sau khi Tô Lạc Lạc đút xong, vội vã ngồi vào bàn, trong đầu có chút trống rỗng, trời ơi! Cô lại có thể làm hành động mập mờ như vậy công khai trước mặt mọi người và người đàn ông đó.

Lại nhìn người đàn ông đối diện, tao nhã nhai đồ ăn, khuôn mặt tràn đầy đắc ý, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, lộ ra vài phần ý cười vui đùa.

Khuôn mặt Tô Lạc Lạc càng lúc càng ửng đỏ, cô cầm lấy ly trà, cúi đầu uống ly trà của mình.

Đồ ăn rất nhanh đã được đưa lên, Long Dạ Tước cắt thức ăn trên đĩa của mình, phong thái của một thiếu gia nhà giàu có. Tô Lạc Lạc nhìn anh vài lần, cũng muốn trở nên dịu dàng và tao nhã hơn.

Sau khi ăn xong, Tô Lạc Lạc ăn tới mức bụng căng phồng, cả người có chút choáng váng, có lẽ là do lúc nãy cố gắng uống chút rượu vang, khuôn mặt xinh xắn vừa trắng vừa đỏ, toát ra vẻ thiếu nữ e thẹn, Long Dạ Tước đi cùng cô xuống lầu, đang đứng trước cửa thang máy, vừa vặn bên trong thang máy có một nhóm khách đi xuống, Tô Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay đã vòng qua eo cô, ôm lấy cô, đưa cô đến bên cạnh anh rồi nhường đường đi ra ngoài. .

Vốn dĩ Tô Lạc Lạc ban đầu hơi xây xẩm chóng mặt, cả người cô đang dựa vào anh, Long Dạ Tước đưa cô vào thang máy, Tô Lạc Lạc mới có chút ngượng ngùng đẩy anh ra.

Long Dạ Tước nói với cô: “Chút nữa chúng ta đi dạo phố mua đồ.”

“Mua đồ gì cơ?” Tô Lạc Lạc có chút tò mò hỏi.

“Mùa hè tới rồi, nên thay đổi quần áo mùa hè cho bọn trẻ rồi.”

Tô Lạc Lạc nghĩ ngợi, đây ngược lại là thật sao, bọn trẻ dường như đều cao lớn cả rồi, bây giờ quần áo bên trong tủ đồ tuy vẫn còn nhiều, nhưng tất cả đều là áo dài tay, bọn trẻ cần mua thêm một số quần áo mùa hè.

Ngồi vào trong xe của anh, anh lái về phía một trung tâm mua sắm quốc tế lớn gần đó, đỗ ở bãi đậu xe, Tô Lạc Lạc bước xuống xe, cô luôn thích đi giày đế bằng, nhưng khi đứng trước mặt người đàn ông này, cô ấy chỉ có thể cao tới vai anh, khi đi cùng Long Dạ Tước, thường có loại cảm giác bất lực vì bị chiều cao của anh chiếm ưu thế.

Đến cửa thang máy của bãi đậu xe, bên trong đã có một đám khách chen chúc, Tô Lạc Lạc vội vàng bước vào, phía sau cô là mấy người đàn ông trung niên, ánh mắt của người đàn ông trung niên nhìn cô có chút hàm ý, Long Dạ Tước thấy vậy lập tức vòng hai tay lại, ôm chặt lấy cơ thể Tô Lạc Lạc, lưng cô dựa chặt vào ngực anh, che mắt đám đàn ông ở bên cạnh.

Đồng thời, ánh mắt lạnh lùng của anh đảo trái phải một lượt, những người đàn ông trung niên đó lập tức nhìn sang chỗ khác, cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi này không dễ chọc vào.

Tô Lạc Lạc có chút ngượng ngùng, vừa lên đến tầng một, lập tức có một vài phụ nữ trung niên đi vào, họ lại chen lấn bước vào, Tô Lạc Lạc nhanh chóng nhường chỗ cho họ, sau lưng cô đã sớm dính chặt vào người Long Dạ Tước không chút kẽ hở, vì cô ấy mặc ít quần áo, cô thậm chí có thể cảm thấy nơi nào đó của người đàn ông đang phản ứng nóng hừng hực…

Tô Lạc Lạc sắp ngất đi, người đàn ông này sao có thể như thế này? Cô cảm thấy nơi nào đó sau lưng nóng muốn phỏng người.

Cuối cùng, đã đến tầng quần áo ở tầng sáu, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước bước ra ngoài, cô quay đầu lại và nhìn anh có chút kỳ lạ, mà người đàn ông đương nhiên biết cô muốn thể hiện điều gì thông qua ánh mắt của mình, anh cong môi, nói một cách bình tĩnh, “Có chuyện gì kỳ lạ? Tôi là một người đàn ông bình thường.”

Tô Lạc Lạc nhất thời bị chặn họng, chỉ có thể thu hồi ánh mắt và bước đến cửa hàng quần áo trẻ em thương hiệu quốc tế đầu tiên.

Quần áo trong đây vừa đẹp vừa là thương hiệu thời trang cao cấp, Tô Lạc Lạc ngay lập tức thả sức mua quần áo cho con trai và con gái, có người đàn ông này bên cạnh, cô cũng có thể thoải mái lựa chọn quần áo mà không cần nhìn giá, cảm giác thật tuyệt.

Tô Lạc Lạc một hơi liền chọn năm bộ quần áo cho con, lúc thanh toán, Tô Lạc Lạc liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh đưa cho một tấm thẻ màu đen, người phục vụ nhìn anh ngạc nhiên, tấm thẻ màu đen tượng trưng cho sự giàu có và sức mạnh của người đàn ông này.

Sau khi mua xong ở cửa hàng thứ nhất, Long Dạ Tước xách túi quần áo đi đến thương hiệu thứ hai, Tô Lạc Lạc chớp mắt nhìn anh hỏi: “Còn muốn mua nữa sao?”

“Đương nhiên, em vào trong chọn lại đi, gì cũng được.”

Dù sao cũng là mua đồ cho tụi trẻ, Tô Lạc Lạc cũng không khách khí, sau khi cô đi vào, chọn được vài kiểu dáng mà tụi nhỏ có thể mặc được, Long Dạ Tước muốn mua, Tô Lạc Lạc cảm thấy đủ rồi, tuy rằng anh có tiền, nhưng cô nghĩ cũng không cần phải làm mấy chuyện lãng phí như này, lần sau nếu như không đủ, về sau đi mua lại là được rồi.

Chỗ đồ này đều là quần áo trẻ em, đi về phía trước là một số thương hiệu quần áo thời trang dành cho phụ nữ có tên tuổi lớn trên thế giới, Tô Lạc Lạc nghĩ rằng có thể rời đi sau khi mua xong quần áo trẻ em.

Ai ngờ người đàn ông tiếp tục bước về phía trước, Tô Lạc Lạc vội vã đuổi theo bước chân của anh nói: “Không cần mua nữa đâu, đã đủ rồi.”

“Đồ mua cho em.” Long Dạ Tước khẽ cau mày nói.

Tô Lạc Lạc sững sờ mất mấy giây, nhưng trong lòng không muốn nợ anh, chỉ đành nói: “Em có quần áo mặc rồi, không cần mua đâu.”

Lần gần đây nhất, cửa hàng hàng hiệu của Dạ Trạch Hạo đã tặng cô năm bộ, đủ để cô mặc trong mùa hè này.

Long Dạ Tước đương nhiên biết cái gọi là đủ của cô, chính là những bộ đồ mà Dạ Trạch Hạo đã tặng cô, gương mặt anh có chút không vui nói: “Quần áo em mặc đều rất khó coi, mua lại đồ mới đi.’

Tô Lạc Lạc trợn to mắt nhìn anh, đi tới trước mặt anh có chút không khuất phục, cô không thể kiềm chế ưỡn ngực nhìn anh, phản bác nói: “Chỗ nào khó coi?”

Mà lúc này, ánh mắt của Long Dạ Tước chỉ nhìn về phía cửa hàng thời trang quốc tế nổi tiếng phía sau lưng cô nói: “Đi vào trong chọn mười món, chọn không xong thì đừng đi ra.”

Tô Lạc Lạc liếc nhìn cửa hàng cửa hàng quần áo nhãn hiệu Chanel phía sau, đồng tử khẽ mở: “Em mua không nổi.”

“Em sẽ thanh toán hóa đơn cho em, em chỉ cần chọn là được rồi.” Long Dạ Tước nói.

“Không cần.” Tô Lạc Lạc lắc đầu, cô không muốn chấp nhận lòng tốt của anh.

“Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn, lấy thứ gì của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta.”

“Vậy anh chỉ có thể tự mình chọn vậy.” Nói xong, Long Dạ Tước thong thả bước vào bên trong cửa hàng.

“Này…” Tô Lạc Lạc vội vã chạy theo, nhân viên phục vụ lập tức tươi cười chào đón: “Xin chào quý khách ghé thăm.”

Long Dạ Tước cũng lười không muốn chọn, anh nói với nữ nhân viên: “Chọn mười bộ đồ mà cô ấy mặc được gói lại.”

Tô Lạc Lạc vừa nghe vậy, nếu như người đàn ông không phải người này mua đồ cho cô, như vậy nhất định bắt cô phải tự chọn đồ cho mình rồi! Cô chỉ có thể nói: “Em tự chọn được rồi!”

Nhân viên phục vụ đứng một bên ngay lập tức tươi cười ở sau lưng cô, định lấy quần áo cho cô.

Quần áo phụ nữ ở đây mang phong cách thời trang cá tính, từng chiếc là tác phẩm dày công chăm chút của các nhà thiết kế hàng đầu, đồng thời giá cả cũng không hề rẻ, Tô Lạc Lạc ưng mắt một chiếc áo đơn, cầm lấy xem qua, thầm thở hắt một hơi, hơn bảy triệu?

Còn đắt hơn cả vàng.

Tô Lạc Lạc cắn răng nghĩ, nếu người đàn ông này đã nhất định muốn mua thì cô cũng không cần khách khí nữa, cô lập tức cởi móc áo ra, đưa cho người phục vụ.

Tiếp theo, Tô Lạc Lạc chọn chọn lựa lựa mười bộ quần áo, nhân viên phục vụ ôm một chồng đi tới quầy thu ngân, người đàn ông đang ngồi ở sô pha đợi cô đứng dậy đi tới.

“Chào ngài, của ngài hết tổng cộng sáu trăm sáu mươi tư triệu đồng.” Nhân viên phục vụ thông báo giá tiền.

“Sao chỉ lấy mỗi quần áo vậy, không lấy giày dép túi xách? Chọn một vòng nữa.” Long Dạ Tước ra lệnh cho người con gái đứng một bên.