Người Cá Medusa

Chương 11: Tên của người cá



Trung - Việt: Linh Thần

(Tóm tắt chương: Mưu mô lắm!! :v )

---

Nhìn về phía mấy quân y thức trực trong khu Y tế, bọn họ đều cúi đầu, rõ ràng rất biết điều chọn cách tránh né vì thấy được cảnh ban nãy. Anh cũng không quan tâm, dù sao thì tin đồn Thiếu tướng và anh có quan hệ này nọ cũng truyền khắp tàu chiến rồi.

Archer đã ngủ rồi, vốn không thể trông mong gì mấy tên vô dụng còn lại có thể giúp anh chữa trị cho người cá.

"Sửa thủy tinh càng nhanh càng tốt, không có dặn của tôi không ai được vào hồ nước."

"Vâng, Thượng úy!"

Đến gần mép hồ nước, Medusa không khỏi cau chặt mày.

Quả nhiên, vết thương đâm xuyên trên ngực người cá còn nghiêm trọng hơn hôm qua, máu đỏ sẫm rỉ ra từ miệng vết thương theo từng nhịp thở của nó.

Sao lại vậy?

Chẳng lẽ vì hôm qua anh cạy quai hàm của nó? Tim Medusa thắt lại, thấy hơi hối hận, bèn đeo găng tay cao su vào cầm máu cho nó, nhưng ngón tay chưa chạm vào gần vết thương, cơ thể người cá đã run lên, đôi mắt xanh lục hé mở, đập cánh vùng vẫy dữ dội, đuôi cá vung vẫy trong nước thành những xoáy nước khiến anh không thể làm gì được.

Chết tiệt, sao bướng quá vậy?

Medusa bực bội, lấy kim gây mê ra, đâm chuẩn vào sườn cổ nó. Nhưng đợi một lúc lâu mà người cá chẳng hề có ý hôn mê, ngược lại còn vùng vẫy mạnh hơn, đôi mắt xanh lục xinh đẹp cứ găm trên người anh, vẫn là biểu cảm chịu uất ức to lớn, bướng bỉnh không chịu nhận sai với anh.

"..."

Con mẹ nó người cá này... Medusa nhìn nó, thật sự hơi đau đầu... không biết có phải vì mấy ngày trước bắt người cá dùng thuốc mê nên người cá kháng thuốc không.

Thật sự hơi khó làm.

Được rồi... anh sẽ kiên nhẫn, dịu dàng với nó hơn chút.

Người cá này thật sự đang khiêu chiến giới hạn của anh.

"Được rồi, tao không động đến mày." Anh chỉ đành dùng cách dụ dỗ, tạm thời không chạm vào ngực nó nữa, nhịn thêm chút nữa, sờ sờ tai nó dỗ dành, nhìn vào đôi mắt xanh kia dịu giọng: "Đảm bảo với tao rằng mày không cắn tao thì tao sẽ để miệng mày trở lại trạng thái bình thường, thế nào?"

Người cá gật gật đầu.

Medusa hơi dùng sức, khép cằm nó lại. Không nghe thấy tiếng xương trở về vị trí cũ, anh cau mày thấy hơi lạ, nghĩ mình chưa đẩy về khớp, nhưng người cá liếm liếm vết máu trên môi, nhìn anh chằm chằm rồi lại liếm răng nanh, hình như muốn tức giận muốn cắn anh, nhưng chỉ cọ cọ mũi lên mu bàn tay anh chứ không cắn.

Medusa chợt nhớ đến con chó nghiệp tụ anh từng huấn luyện, sau lần nào đó suýt phạm lỗi bị anh đánh một trận nó cũng có thái độ thế này. Nó đang thăm dò, cũng bắt đầu chấp nhận, chó đều vậy, không khống chế được sẽ leo lên đầu lên cổ, nếu khống chế được sẽ bắt đầu thăm dò nịnh nọt.

Rõ ràng lần đầu giao chiến, anh thuộc vế sau.

Mà người cá này còn thông minh hơn chó, sẽ quan sát sắc mặt lời nói tốt hơn, biết phán đoán tình thế hơn, biết ai là người mạnh.

Đương nhiên chó phạm lỗi phải đánh, nhưng sau khi đánh cũng phải thưởng chút ngọt, nhất là chó săn vô cùng hung hãn, chiêu này rất có tác dụng.

Anh hư một tiếng, lấy một que dinh dưỡng thịt bò từ hông, xé vỏ ngoài ra.

Mùi thịt thơm lừng lan khắp không khí, người cá khịt khịt mũi, hình như bị mùi thịt hấp dẫn mở to mắt. Medusa đưa que thịt bò đến miệng người cá, nó cảnh giác nhìn anh, hơi hé miệng răng nhanh lấp ló, hình như không thể chịu nổi sức hấp dẫn của thức ăn nên nghiêng đầu đến gần que thịt, chỉ ngửi ngửi một chốc đôi tai hình cảnh của nó đột nhiên giương lên.

Nó nuốt nước bọt nhưng vẫn chưa mở miệng ra ăn ngay mà ngước mắt nhìn Medusa, ánh mắt đầy cảnh giác dường như sợ anh sẽ bỏ độc trong thức ăn vậy.

Medusa thấy hơi thú vị, tự cắn que thịt bò một cái rồi đưa đến miệng nó lần nữa, nói với nó bằng giọng dỗ dành thú cưng: "Ăn đi, đừng sợ, không có độc bên trong đâu. Nếu tao muốn giết mày thì làm lúc nào chẳng được, không cần dùng cách này."

Người cá trưng ra vẻ nứa hiểu nửa không hé miệng, thè đầu lưỡi đỏ tươi, chầm chậm liến chỗ anh vừa cắn, sau đó cắn thử một miếng thăm dò, sau đó ngước mắt lên, con ngươi xanh lục dán chặt lên môi anh, ánh mắt lóe lên.

Ý là muốn anh thị phạm cho à?

Medusa cau mày cắn thêm cái nữa rồi đút cho nó tiếp. Người cá lặp lại hành động ban nãy, ánh mắt vẫn dán trên môi anh.

Có phải muốn anh ăn rồi nó mới ăn không? Sao mà cảnh giác quá vậy? Medusa hít một hơi, kìm nén ý định muốn chơi chết nó, lặp đi lặp lại hành động cho ăn thế này mấy lần, cuối cùng người cá mới bỏ qua cho anh, bắt đầu tự ăn trên tay anh, chẳng mấy chốc đã ăn như hổ đói...

Rõ ràng nó đói lắm rồi.

Cũng không trách được, ai biết nó ngủ say trong sông băng bao lâu rồi.

Đang nghĩ vậy, đột nhiên anh cảm thấy đầu ngón tay châm chích, người cá đã ăn xong que thịt, bắt đầu liếm ngón tay anh. Medusa rụt tay lại ngay, thấy nó nhìn mình với vẻ ăn chưa đã thèm, liếm liếm nước còn lại trên khóe môi, răng nanh hơi lóe lên, lộ ra tính hoang dã khát máu.

Đôi mày đang cau chặt của Medusa cũng giãn ra, đưa nó một que.

Người cá cắn một cái, trong nháy mắt đã nuốt que thịt bò trong tay anh vào bụng, sau đó ngước lên nhìn anh nữa, đôi mắt xanh lục vẫn muốn nữa.

Anh cười, nhìn nó: "Không tồi, đúng không?"

Đương nhiên rồi, đây là lượng thực quân đội đẳng cấp chỉ có trong quân đội đấy.

Frukz có đại diện viện y học chuẩn bị thức ăn cho người cá, nhưng rõ ràng thịt bò hộp đông lạnh kia sao mà ngon bằng que thịt bò được, anh lấy một que ra nữa, nâng cằm người cá, đợi nó đến gần sắp cắn thì lại thu tay về.

Người cá cắn vào khoảng không, nhìn anh chằm chằm, hình như không hiểu vì sao anh không cho ăn nữa.

"Tutankhamun." Anh nhìn nó chăm chú, để que thịt để lúc gần lúc xa dụ dỗ nó: "Đây là tên tao đặt cho mày, mày phải quen với nó."

Người cá ngước mắt, híp đôi mắt xanh lục nhìn anh.

"Tutankhamun." Medusa dịu giọng lặp lại lần nữa: "Trả lời tôi, Tutankhamun."

Người cá nhìn thật sâu vào mắt anh, đôi mắt xanh lục lộ ra cảm xúc mãnh liệt khó đoán, cuống họng run lên, phát ra tiếng trầm thấp khác với trước đó.

"Ghi... nhớ..."

Medusa ngạc nhiên.

"Tên... tôi... là..."

Người cá ghép từng âm tiết riêng biệt lại với nhau, tạo thành tiếng Saint Buren anh sử dụng, giọng vừa khàn vừa có từ tính như của thiếu niên con người có cảm giác mê hoặc lôi cuốn như nhạc cụ nước ngoài nào đó, mỗi lần phát âm đều đâm vào nơi sâu trong màng nhĩ, khiến trái tim anh run lên: "... Cel...uecus."

Ce... lue... cus?

Medusa ngạc nhiên lặp lại âm tiết này, trái tim chợt hoảng hốt đến lạ.

Là... tên của người cá này?

Nó bảo anh nhớ. Như thể anh nên khắc ghi trong lòng.

---