Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 160: Quyết định



Một người đàn ông tốt đến vậy cô có thể đυ.ng vào sao?

Anh ta càng xứng có được người phụ nữ tốt đẹp cùng hoàn chỉnh hơn cô, không phải sao?

Mục đích lúc trước cô bỏ trốn là vì tự do, nhưng bây giờ lại vứt đi thân phận, thay hình đổi dạng, đây là điều cô muốn sao?

Không, đây không phải.

Hạ Miều cô trước nay không thích trốn tránh, cái cô muốn là có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người khác, làm cho bọn họ muốn đυ.ng tới cô cũng không được.

Muốn như thế, cô cần phải có thân phận cường đại.

Ánh mắt Hạ Miều lóe lên, so với ngôi sao trong không trung còn sáng hơn, đương nhiên cô đã có cách.

Ngày hôm sau lúc cùng ông Doãn chơi cờ, Hạ Miều nói: "Ông có thể cho cháu vào quân đội không?"

Ông Doãn kinh ngạc nhìn Hạ Miều, ngay sau đó đi tiếp một nước cờ mới nhàn nhạt trả lời: "Tại sao lại muốn vào quân đội?"
Lời nói bình tĩnh khiến Hạ Miều không thể nhìn thấu suy nghĩ của ông Doãn. Cô biết, một khi cô nói ra quyết định thì này chẳng những không có được kết quả, ngược lại càng khiến ông Doãn không vui.

"Ông cũng biết cháu đã thay tên đổi họ, nhưng cháu còn có người nhà. Vì cha mẹ, cháu cũng không thể cứ lẩn trốn như vậy mãi được, cháu hy vọng một ngày nào đó mình có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người khác, để cho những người đó không thể dễ dàng đυ.ng đến cháu."

Doãn Ngự nhìn sự kiên định trong mắt Hạ Miều, vẻ chần chừ lúc trước của ông cũng dần dần tiêu tán, một đứa nhỏ như vậy ông yên tâm giao Quân Viêm cho nó.

Là một thế hệ đại tướng, dậm chân một cái là có thể làm cho cả Hoa Hạ chấn động, sao có thể dễ dàng tin người khác, huống chi người này liên quan đến đứa cháu của ông.
Cho nên trong một tuần này, ông đã sai người đi điều tra thân phận của cô gái này. Ở vị trí như ông có thể không cẩn thận sao? Một cô gái đột nhiên xuất hiện, lại còn có nghi vấn cố tình tiếp cận Quân Viêm, há có thể không điều tra rõ lai lịch của cô.

Nhưng lúc tất cả tư liệu đặt ở trước mặt ông, ông rất kinh ngạc và cũng rất chần chừ.

Tên thật là Hạ Miều , mẹ là chủ của tiệm áo cưới, ba là một viên chức, mà cô từ thời trung học đã có thiên phú với ngành thiết kế. Hai mươi tuổi tốt nghiệp sau đó được tuyển vào một công ty tạp chí nổi tiếng ở địa phương, công việc của cô là thiết kế bìa cùng tranh minh hoạ. Lúc rảnh rỗi sẽ thiết kế áo cưới cho khách hàng của mẹ mình, được vô số cô dâu yêu thích. Ở thành phố An cũng là một nhà thiết kế có tiếng.
Năm 21 tuổi tự mình đi du lịch ở Thượng Kinh, từ đây biến mất không dấu vết. Theo xấp tư liệu, nơi cuối cùng cô ở là Đế Lan Tư, hơn nữa cha mẹ cô đã từng đến Thượng Kinh báo cảnh sát nhưng lại bị người khác lén áp xuống.

Mà người kia lại có liên quan tới Thẩm gia. Bốn tháng sau mới xuất hiện lại ở thành phố An, mà người đi cùng cô lại là Thẩm nhị thiếu gia - Thẩm Phi, rồi sau đó lại mất đi tin tức.

Chẳng qua một tuần trước ông nghe được tin hai người con trai của Thẩm gia cùng với ông chủ của Đế Lan Tư - Mạch Tuyết và Phong thiếu gia - Phong Chi Âu cùng đi Y quốc, mà trên cây cầu ở Y quốc đã xảy ra một vụ tai nạn. Mấy người này cùng với thiếu chủ của gia tộc Thánh Mặc La Á đều ở hiện trường, thậm chí còn rất kích động.

Lúc nghe thấy tin này Doãn Ngự cứ có cảm giác liên quan tới Hạ Miều. Cho tới vài hôm trước, lúc ông nghe được tin con gái của Diệp gia mất tích, ban đầu ông cũng không để ý tới. Nhưng hai ngày trước Diệp gia đột nhiên bị người tố cáo, ông liền đem một loạt chuyện liên hệ lại với nhau.
Diệp gia lần này xem như xong rồi, các loại chứng cứ vô cùng rõ ràng cho dù Diệp gia muốn chối tội cũng không được. Người sáng suốt nhìn một cái là biết ngay Diệp gia nhất định đã đắc tội với đại nhân vật nào đó, bằng không sao có thể trong vòng một đêm, một thế gia cứ vậy mà sụp đổ?

Ông đã kêu người đi điều tra, mặc dù không tra được là ai, nhưng trong chuyện này ít nhất có bốn thế lực ở đằng sau thao túng.

Kết hợp với lúc Quân Viêm gặp được Hạ Miều, Doãn Ngự mạnh dạn đoán rằng, người trong vụ nổ kia chính là Hạ Miều, nhưng trước lúc đó cô đã kịp thời nhảy xuống xe, vừa vặn đứng ở trước xe Quân Viêm.

Đây cũng có thể giải thích vì sao con gái của Diệp gia lại mất tích, Diệp gia bị sụp đổ. Con gái của Diệp gia thích Thẩm nhị thiếu gia là chuyện mà ai ai cũng biết, chỉ sợ vụ nổ này có liên quan tới cô ta rồi.
Nhưng nha đầu Hạ Miều ở trong chuyện này đảm đương nhân vật gì chứ?

Nó cùng với mấy người kia có quan hệ thế nào?

Đây là điều mà Doãn Ngự nghĩ hoài không ra.

"Nếu hôm nay có thể thắng được ta, ta sẽ cho cháu vào quân đội."

Ông Doãn đi tiếp một nước cờ, rồi sảng khoái cười nói.

Muốn được ông cho vào cửa sau cũng không phải dễ dàng vậy đâu. Lúc trước ba cùng anh trai của Doãn Quân Viêm đều phải tự dựa vào bản lĩnh của mình mà tiến vào quân đội, hơn nữa còn phải đi từng bước một mới đi tới vị trí như ngày hôm nay.

Nhưng ông lại phá vỡ nguyên tắc cho nha đầu Hạ Miều này một cơ hội, có thể nắm chắc được cơ hội này không thì phải xem nó rồi.

Đáy mắt Hạ Miều hiện lên một mạt vui mừng, cô biết ông Doãn là người có nguyên tắc, có thể cho cô cơ hội đã xem như không tồi rồi, hôm nay cô nhất định phải nắm chắc nó.
Thời gian trôi qua từng giây, Hạ Miều vẫn thua ông Doãn mười mấy nước cờ như cũ. Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, trên mặt Hạ Miều tuy rằng vẫn trầm tĩnh như nước, nhưng đáy lòng đã như kiến đang bò trong lòng chảo.

Ông Doãn liếc nhìn Hạ Miều một cái, từ từ mở miệng nói: "Nha đầu, thật ra cháu không nhất thiết phải tiến vào quân đội, cháu hẳn là biết, chỉ cần gả cho Quân Viêm, cháu muốn thứ gì mà chẳng được. Doãn gia tuyệt đối sẽ không để cho người khác ức hϊếp con dâu của mình."

Theo lý mà nói, tất cả mọi phụ nữ đều sẽ lựa chọn con đường vừa tiện lại vừa mau lẹ. Quân Viêm đối với nha đầu Hạ Miều này rất khác thường, chỉ cần nó bắt lấy Quân Viêm, vậy thì mục tiêu của nó có thể thực hiện được rồi.

Nhưng nếu nó thật sự làm như vậy, thì vĩnh viễn cũng đừng hòng vào được cửa của Doãn gia.
Tuy ông cũng hiểu rõ tính cách của nha đầu này, nhưng ông vẫn muốn chính tai nghe ý của nó hơn.

Hạ Miều vừa suy nghĩ nước cờ, vừa cười tự tin nói: "Chỉ có dựa vào chính bản thân mình thực hiện thì mới có giá trị, đi lối tắt rất dễ rơi đầu chảy máu, hậu quả này không phải ai cũng có thể chịu nổi đâu."