Ngược Đãi Thành Yêu

Chương 158: Quá khứ của Doãn Quân Viêm



Doãn Ngự nhìn tiểu nữ hài trước mắt không hề bị sự uy nghiêm do ông cố ý tỏa ra dọa cho hoảng sợ, ngược lại còn lớn mật lễ phép mỉm cười với ông.

Đứa nhỏ này không tồi, cả người trầm ổn, gan dạ sáng suốt, ông sẽ không phản đối Quân Viêm quen với cô gái này. Đứa nhỏ này ông nhìn cũng thuận mắt, nếu Quân Viêm thích, vậy muốn thì đã sao?

Doãn Ngự thu lại khí thế vừa rồi, mỉm cười vẫy tay với Hạ Miều: "Nha đầu mau tới đây đi, ta đã nghe tiểu Phù kể rồi. Nếu đã lấy thân phận là em gái của Quân Viêm thì xem như đã là người một nhà, sau này cứ ở lại đây, ta che chở cho cháu."

Cứ như vậy, Hạ Miều ở lại Doãn gia. Ngày đó ăn cơm Hạ Miều không nhìn thấy ba cùng anh trai của Doãn Quân Viêm, chẳng qua nhìn một thân khí thế của ông Doãn cùng với sự ôn nhu của mẹ Doãn, Hạ Miều nghĩ, ba của Doãn Quân Viêm cùng với anh trai của hắn ta chắc sẽ không kém đâu.
Ở đây đã được một tuần, nhưng cô cảm thấy mình cứ như đang đứng trong sương mù vậy, không có tí chân thật nào. Một thế gia có tình cảm ấm áp đến vậy, thật sự khiến người khác khâm phục.

Một tuần này mọi người trong Doãn gia đối xử rất tốt với cô. Mà Doãn Quân Viêm cũng đem tất cả mọi chuyện nói với Hạ Miều, để cô hiểu sơ về Doãn gia.

Ông Doãn tuy rằng chưa nghỉ hưu, nhưng đã dần dần mặc kệ mọi chuyện. Thế nên thời gian ở nhà cũng rất nhiều, thường xuyên rủ cô đánh cờ. Lúc mới đầu Hạ Miều cũng cái biết cái không, sau đó dần dần có năng lực đánh trả lại ông Doãn, mặc dù kết quả cuối cùng thảm không nỡ nhìn.

Mà mỗi ngày tan tầm trở về mẹ Doãn đều lôi kéo cô nói chuyện phiếm, phần lớn đều là chuyện khi Doãn Quân Viêm còn nhỏ.

Bởi vậy, Hạ Miều cũng hiểu rõ Doãn Quân Viêm hơn. Buông xuống mọi phòng bị với anh ta, chân chính để anh ta tới gần.
Năm Doãn Quân Viêm mười hai tuổi bị mắc bệnh bạch cầu, chứng bệnh này đến đột ngột khiến người của Doãn gia trở tay không kịp, đặc biệt là mẹ Doãn, lúc ấy còn trực tiếp ngất đi.

Nhưng may mắn là số của Doãn Quân Viêm vô cùng tốt, cả nhà đều làm ghép đôi, kết quả cốt tủy của anh trai hắn–Doãn Quân Mân vô cùng ăn khớp, đem cốt tủy đi trồng, thông qua một năm bài dị cũng không thấy có gì bất thường, cũng coi như là tuyên cáo bệnh tình sẽ chữa khỏi.

Nhưng thân thể của Doãn Quân Viêm cũng bởi vậy mà vẫn luôn suy yếu, tất cả mọi thứ đều bị người nhà sắp xếp, mọi chuyện này cũng là vì suy nghĩ cho thân thể của anh ta.

Cũng vì vậy, Doãn Quân Viêm bị dưỡng thành một tính nết vinh sủng không kinh, phàm là chuyện khiến cho người trong nhà yên tâm hắn đều sẽ không cự tuyệt, đối đãi với người ngoài cũng quá tốt, thậm chí là không biết tức giận.
Mọi người trong nhà thật vất vả mới vui khi Doãn Quân Viêm hết bệnh, kết quả lại tiếp tục lo lắng cho tính cách của hắn.

Cho nên Hạ Miều xuất hiện mang cho bọn họ hy vọng, mẹ Doãn còn nói không cầu cô cùng Doãn Quân Viêm nên duyên, chỉ hy vọng cô ở lại Doãn gia, mặc kệ giữa cô cùng Doãn Quân Viêm có tiến triển hay không, chỉ cần giúp Doãn Quân Viêm thay đổi tính nết cũng được rồi.

Những người đối tốt với mình, Hạ Miều vẫn luôn rất mềm lòng. Mọi người trong Doãn gia cô đều thích hết.

Dù sao bây giờ cô cũng không có nơi nào để đi, một khi đã như vậy, thì tạm thời ở lại Doãn gia cũng tốt.

Hạ Miều đứng trên ban công nhìn những ngôi sao đang lấp lánh, Doãn gia ấm áp khiến cô nhớ tới ba mẹ của mình, đã hơn một năm không thấy, không biết bọn họ thế nào rồi, có lẽ cô phải tìm thời gian để về thăm nhà thôi.
Cốc cốc cốc......

Một trận tiếng gõ cửa cùng với giọng nói êm tai từ từ vang lên.

"Nhuỵ Nhuỵ, ngủ rồi sao?"

Hạ Miều nói một tiếng: "Vẫn chưa, vào đi." Sau đó rời khỏi ban công, đi tiếp đón Doãn Quân Viêm vào phòng.

Doãn Quân Viêm đem ly sữa trong tay đưa cho Hạ Miều , khẽ cười nói: "Mẹ anh kêu mang lên cho em, buổi tối uống sữa rất tốt cho sức khỏe."

Hạ Miều mỉm cười, nhận lấy ly sữa : "Cảm ơn." Ngay sau đó nhìn lướt qua thân mình đơn bạc của anh ta, khẽ nhíu mày: "Anh mau trở về nghỉ ngơi đi, mặc ít như vậy sẽ bị cảm lạnh."

Bây giờ cô đã biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Doãn Quân Viêm.Buổi tối đúng 9 giờ anh ta sẽ đi ngủ, buổi sáng 6 giờ 30 đã rời giường, sau đó làm bữa sáng cho cả nhà.

Lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Quân Viêm làm bữa sáng Hạ Miều đã hết sức kinh ngạc. Doãn Quân Viêm ở trong cái nhà này là một bảo bối, thế mà lại tự tay làm bữa sáng?
Thật đúng là chuyện lạ, theo lý mà nói mẹ Doãn hẳn sẽ không cho anh ta làm mới đúng.

Chẳng qua sau đó cô đã biết, Doãn Quân Viêm thích ăn đồ do tự tay mình làm, mà sở dĩ mẹ Doãn đồng ý là vì muốn cho anh ta vận động.

Doãn Quân Viêm thấy Hạ Miều quan tâm, trước ngực đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, đôi mắt đen không chứa tạp chất cũng càng thêm ôn nhu: "Em uống xong anh mới đi."

Hạ Miều nhướng mày, không phải nói Doãn Quân Viêm sẽ không cự tuyệt yêu cầu của người khác sao? Vậy bây giờ là thế nào?

Tuy rằng nghĩ như vậy, Hạ Miều vẫn đem sữa uống hết, sau đó quơ quơ cái ly hướng về phía Doãn Quân Viêm, cho thấy cô uống xong rồi, anh có thể đi ngủ.

Đôi mắt kia híp lại sáng ngời mà lộng lẫy, động tác trong tay khiến cả người cô đáng yêu vô cùng, đặc biệt là khóe môi còn dính một ít sữa. Dáng vẻ mê người này làm cả người Doãn Quân Viêm nóng lên, trong nháy mắt giống như bị ma nhập, cúi đầu hôn lên cánh môi phấn nộn của Hạ Miều, đầu lưỡi ướt mềm vươn ra liếʍ chút sữa còn sót lại.
Một loạt động tác này xảy ra quá nhanh. Lúc Hạ Miều hoàn hồn , Doãn Quân Viêm đã đứng thẳng người, trên mặt anh hiện lên một tầng màu đỏ. Vội vàng cầm lấy cái ly trong tay Hạ Miều, sau đó ném lại một câu: "Anh đi ngủ." Rồi xoay người bỏ chạy.

Hạ Miều trầm mặc nửa ngày mới cười cười lắc đầu. Không ngờ tới người mà trước nay luôn ôn nhuận như ngọc,cũng có lúc hoảng hốt trốn chạy. Nếu để mẹ Doãn thấy được nhất định sẽ rất vui, ít nhất con trai của bà ấy cũng sẽ không chỉ có dáng vẻ tươi cười ôn nhu.