Ngục Quỷ

Chương 71



Xuyên qua rừng rậm, bóng cây trước mặt lay động mờ mờ ảo ảo, cành cây không ngừng quật qua thân thể trần trụi. Tiếng chó săn phía sau càng lúc càng to, chấn động màng nhĩ. Trái tim Thuỷ Căn chưa từng hoảng loạn đến thế này.

May mà Tô Bất Đạt quen thuộc địa hình nơi đây, đi trước thuần thục dẫn đường. Nhưng vì phải cõng Đới Bằng, nên Quảng Thắng vốn đã chẳng chạy được nhanh, trong lúc hoảng loạn lại còn không cẩn thận giẫm phải bẫy thú trên mặt đất chẳng biết là do ai đặt.

“Aaa…” Đau đớn khôn xiết khiến Quảng Thắng kêu lên thảm thiết. Gã lập tức bổ nhào xuống đất, Đới Bằng trên lưng gã cũng té rầm sang một bên, Nghe thấy tiếng, Thủy Căn ngoảnh lại nhìn, lập tức dừng bước chạy tới giúp Quảng Thắng tách bẫy thú ra.

Thế nhưng cái bẫy thú kẹp quá chặt, hoàn toàn không có biện pháp nào cả.

Nghe thấy tiếng động, Tô Bất Đạt quay trở lại. Vạn Nhân cũng chạy vài bước trở về túm Thuỷ Căn lên, gấp gáp nói: “Mau đi theo ta!”

Thuỷ Căn giữ chặt lấy cái bẫy thú trong tay, nói như đinh đóng cột: “Không!”

Vạn Nhân yên lặng nhìn cậu, và rồi bỗng nhiên một tay nắm lấy gáy cậu, y hung hăng hôn lên môi cậu, đầu lưỡi kia chính là một con độc xà xảo quyệt, linh hoạt chui vào rồi lại rụt ra.

Phút chót y còn nhéo thật mạnh vào bên mông đang mang thương tích của Thuỷ Căn: “Hãy nhớ kỹ lời hứa ngươi nợ ta!”

Dứt lời, y một mình biến mất giữa biển rừng mênh mông.

Thuỷ Căn chỉ cảm thấy miếng thịt bị véo đau nhức từng cơn, trong lòng không khỏi suy tư: mình hứa hẹn làm cái gì ý nhỉ? Cái câu “ta cho ngươi làm đến khi nào bị trĩ thì thôi” lúc trong hồ sâu kia thình lình ùa về trong trí não, cậu bỗng thấy lạnh toát cả người.

Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, cậu và Tô Bất Đạt ba chân bốn cẳng định bụng kéo cái chân Quảng Thắng ra khỏi cái bẫy nọ, nhưng bẫy thú còn chưa kịp tách ra, bốn con người xui xẻo đã bị kiểm lâm đi tuần núi phát hiện ra.

Năm con chó săn lớn vây lấy mấy tên binh tôm tướng tép mà sủa loạn cả lên, có một con suýt chút nữa đã ngoạm một phát lên cái mông tươi non của Thuỷ Căn rồi.

Mấy người kiểm lâm giương súng, kinh ngạc nhìn mấy tên chắc là bọn săn trộm vừa bị tóm cổ này. Tạo hình mấy tên này đều rất sáng tạo: một người thì bị bẫy thú kẹp chân đến nỗi kêu cha gọi mẹ, một tên thì trần trụi run rẩy giữa gió lạnh, co rúm mông né né hàm răng của chó săn, một tiểu thanh niên dân tộc thiểu số ăn mặc rất nguyên thuỷ thì đang lạnh lùng trừng bọn họ, còn có một thanh niên mặc chiến giáp thời cổ, đầu đầy máu, và đang khóc thút thít.

Với tình hình này, có nói mình là du khách bình thường thì cũng chả ai tin cả.

Mấy người bị dẫn xuống chân núi trong lo lắng thấp thỏm. Kết quả liên lạc với cục cảnh sát địa phương là trong bốn người thì có ba tên là tù nhân vượt ngục đang bị phát lệnh truy nã. Ngoại trừ Tô Bất Đạt, ba người còn lại bị áp giải suốt đêm lên đồn công an tỉnh.

Bởi vì có liên quan tới một ngài cục trưởng cục công an mất tích, lại thêm mấy mạng người chết thần bí ở huyện Thanh Hà, tập thể phòng hình sự ra quân, tiến hành thẩm vấn mấy người suốt một đêm.

Thế nhưng sau một loạt câu hỏi, các đồng chí cảnh sát đều muốn điên luôn. Tên Đới Bằng kia thì nói chỉ nhớ rõ mình đang bị tù ở nhà giam Quân Sơn, còn bị bạn tù cùng phòng cường bạo, tất cả những thứ còn lại hắn chẳng hay biết gì hết.

Còn đại ca xã hội đen Quảng Thắng thì lảm nhảm toàn chuyện ma quỷ, đặc biệt là những việc ly kỳ gã gặp phải trong lòng đất dưới dãy Hưng An. Quảng Thắng cũng là khách quen của cục cảnh sát, đừng thấy gã nói lắm mà khinh, cũng cất giấu mưu mô cả đó. Tất cả những gì dính dáng tới án mạng giết người, một câu gã cũng không nói, nhất là vụ ở Huyền Không tự ấy, gã đã từng tận mắt chứng kiến tiến sĩ Vạn giết người, nhưng nói ra ai tin? Không khéo cái tội giết người ấy lại đổ cả xuống đầu gã ấy chớ.

Về phần nông dân công Ngô Thuỷ Căn, tên này là ngoan cố nhất, mặc kệ cảnh sát có hỏi cái gì, cũng đều trầm mặc không nói, chỉ ngơ ngác nhìn sàn nhà.

Hai ngày sau, thẩm vấn không có kết quả. Đúng lúc này, tình tiết vụ án xuất hiện một bước ngoặt.

Chuyện là như vầy, từ sau khi Phùng cục trưởng mất tích, điện thoại trong nhà hắn lúc nào cũng có người giám sát. Ngay buổi tối sau ngày mấy tên kia bị chộp, Phùng cục trưởng đã gọi một cuộc điện thoại về nhà, đại để nói là hết thảy đều bình an, chớ nên lo lắng, trước mắt hắn đang ở nước ngoài, trong mấy năm tới không thể về nước được, mong người thân đừng nhớ nhung vân vân. Nội dung lời nói dường như tiết lộ có điều khó nói.

Bà vợ cục trưởng nghe thấy thế, mặc kệ luôn!

Vị phu nhân này cũng không phải đèn kiệm dầu (kẻ tầm thường), bà lập tức gặng hỏi, có phải phạm tội lớn tày trời gì rồi không mà một mình chạy trốn, để bà với con ở lại dọn dẹp tàn cục. Ngài cục trưởng sốt ruột trấn an vài câu, nhưng lại thấp thoáng có chút đắc ý, thậm chí hắn còn nói tất cả đã có người chịu tội thay, sẽ không liên luỵ tới người nhà đâu, mặt khác hắn sẽ chuyển cho bà ít tiền, để bà yên tâm nuôi con.

Nghe được đoạn ghi âm cuộc điện thoại như thế, các đồng chí phòng hình sự bỗng sinh nghi.

Ngày hôm sau, đại đội hình sự của tỉnh lập tức đi điều tra tài khoản ngân hàng của bà vợ Phùng cục trưởng, và phát hiện thấy lúc sáng sớm, đã có tới năm trăm ngàn đô-la Mỹ từ nước ngoài gửi về. Một con số lớn đến thế, không phải một viên chức bình thường dựa vào tiền lương mà có thể tích cóp được, quả thực khiến người ta phải khiếp sợ.

Vì vậy, hồ sơ vụ án trước đây Thuỷ Căn trộm mộ gian thi đã được lật lại một lần nữa. Những nhân viên có liên quan đã từng thẩm tra xử lý vụ án khi ấy cũng bị tra hỏi từng người một.

Khi thẩm vấn đến nhân viên xét nghiệm phòng chính vụ, thì lỗ hổng trong vụ án cuối cùng cũng đã được tìm ra. Nhân viên xét nghiệm này trước nay vẫn làm công việc bàn giấy, dễ thấy là chưa từng phải trải qua một cuộc thẩm vấn nào nghiêm trọng đến thế này, chưa được mấy câu anh ta đã túa mồ hôi lạnh, nhân viên thẩm vấn dày dặn kinh nghiệm đã nhìn ra ngay đầu mối.

Sau đó, nhờ tập trung tiến hành tấn công tâm lý, nhân viên xét nghiệm đã khai thật. Lúc anh ta kiểm tra thi thể bị gian thi kia, vết rách là do vật cứng gây ra, dường như ai đó đã cố làm giả hiện trường gian thi. Về phần tinh dịch trên thi thể, tuy đúng là của Ngô Thuỷ Căn, nhưng bên trong có trộn lẫn một lượng lớn sợi vải quần áo.

Nói cách khác, lượng tinh dịch ấy vốn nhỏ trên quần áo khác, lại bị ai đó gom lại, quết lên thành ruột của người chết. Hơn nữa căn cứ vào độ khô của dịch thể lúc đó, dường như nó đã được bắn ra khỏi cơ thể một khoảng thời gian rồi.

Quan trọng nhất là, dấu răng lưu trên cổ Thuỷ Căn lúc trước đúng là do Đới Bằng để lại, chỉ có điều hồi đó Phùng cục trưởng đã sai anh ta phải đổi mẫu răng của Đới Bằng, và làm báo cáo xét nghiệm giả. Nhân viên xét nghiệm cũng khôn, lén giữ hết vật chứng đã bị thay đổi lại.

Sau đó, chứng cứ bất lợi với Phùng cục trưởng cứ mọc lên như nấm sau mưa. Tham ô, nhận hối lộ, móc ngoặc với hàng loạt nhân viên công chức làm ô dù cho tội phạm, vân vân và vân vân…

Mà cái chết của Trương Đại Phúc cũng có nhiều điểm đáng ngờ. Rất có thể là do Phùng cục trưởng đã biến mất, nhân chứng mới nhao nhao lên kể rằng, trước khi mất tích, Trương Đại Phúc bị người ta bắt ép lôi lên một xe bánh mì, kể cả mấy dân công bị làm tế phẩm mà bỏ mạng ở cổ mộ kia nữa, cũng có người nhìn thấy bọn họ bị túm lên xe tải, chứ không phải như cảnh sát suy luận là đã mang theo cổ vật bỏ trốn.

Mọi bằng chứng của vụ trộm mộ khi đó dường như đều chỉ thẳng vào Phùng cục trưởng và Đới Bằng.

Còn Thuỷ Căn hẳn là người vô tội bị cuốn vào làm vật hy sinh như lời cậu khai hồi đó. Về mấy lời kể lể về ma quỷ ấy, không loại trừ khả năng là khi thấy Phùng cục trưởng giết người, tinh thần đã chịu kích thích quá mạnh mà sinh ra ảo giác.

Tất cả dường như đều đã rõ ràng, Phùng cục trưởng là chủ mưu đứng đằng sau hàng loạt vụ án ghê rợn, hắn cấu kết với con trai chủ tịch huyện để ăn trộm cổ vật, sau đó mưu toan giết người diệt khẩu, rồi đổ mọi tội lỗi lên đầu Ngô Thuỷ Căn.

Và dưới sự thẩm vấn của cảnh sát hình sự, cuối cùng thì Đới Bằng cũng khóc lóc khai ra hết lúc đó hắn làm theo mưu kế của Phùng cục trưởng, bắt bọn Thuỷ Căn lên xe ra sao, rồi mấy người kia bị Phùng cục trưởng hại chết thế nào. Về cơ bản, tất cả đều giống hệt lời khai trước đây của Thuỷ Căn.

Đến đây, mặc dù vụ án còn có điểm chưa rõ ràng, chẳng hạn như cách chết quỷ dị ghê rợn của mấy người nọ. Nhưng căn cứ theo nguyên tắc “nghi tội tòng vô” (không chứng minh được rằng có tội, tức là vô tội), Thuỷ Căn được phóng thích.

Là nghi phạm quan trọng, Đới Bằng vẫn bị giải vào nhà giam Quân Sơn, đợi vụ án mở rộng thêm.

Bà góa Trương khi nghe tin, vui mừng quá đỗi. Khi thấy vẻ mặt ngơ ngẩn ngây dại của con mình, bà quả phụ đau lòng khóc òa lên. Thế nhưng nhân viên nhà giam nói với bà rằng, bởi vì bị oan, nên Thủy Căn sẽ nhận được một khoản tiền bồi thường chừng ba mươi ngàn.

Bà góa Trương duỗi ngón tay tính toán, cho dù có đi làm công hai năm, cũng chẳng tích cóp được đến ba mươi ngàn tệ. Cho nên một năm này trong nhà giam xem ra vẫn hời chán.

Cuộc sống dường như đã trở lại như trước, cậu thoát khỏi nghi án giết người, lấy lại tự do; mẹ đưa cậu về ngôi làng quen thuộc; bạn học thân thiết và hàng xóm láng giềng tới tấp đến nhà hỏi thăm.

Về đến nhà, bà góa Trương mở tiệc, đốt vài tràng pháo, nhận được không ít tiền mừng, khiến bá góa Trương vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng được nở mày nở mặt trước mặt các bà con xóm giềng đã từng hiểu lầm hai mẹ con bà. (Skye: bé Căn ra tù mà cứ như thể cưới vợ ý =.=)

Song, giữa bầu không khí náo nhiệt ấy, giữa những vụn giấy hồng bay phấp phới kia, chẳng ai chú ý tới vẻ mặt đờ đẫn của Thuỷ Căn.

Từ đó về sau, mọi thứ trở lại với sự yên bình vốn có. Mỗi ngày mở mắt ra, mẹ đã nấu xong bữa cơm nóng hôi hổi chờ cậu ăn. Không có ác linh, không có thiêu thân khổng lồ, không có oán chương dưới nước và những thứ loạn thất bát tao như thế.

Hai ngày trước, mẹ còn lầm bầm rằng, nhân lúc trong tay còn ít tiền để không, nhanh chóng thu xếp việc cưới xin, tranh thủ kết hôn rồi sinh lấy một đứa, tống khứ hết vận xui ấy đi cho xong.

Thậm chí có một hôm, mẹ còn cầm về một bức ảnh, cô gái trong ảnh rất xinh, đôi mắt to to, hai má hồng hồng, nhoẻn miệng cười hé ra hàm răng trắng sáng, đúng kiểu Thuỷ Căn thích. Nhưng Thuỷ Căn chỉ liếc mắt một cái, hứng thú rã rời, chuyển ánh nhìn về phía màn hình TV, uể oải nói: “Mẹ, con không xem đâu!”

Bà góa Trương tức giận mắng cậu một trận té tát.

Cuộc sống ấy mà, vốn nên là như thế này. Đây là tình trạng lý tưởng mà trước kia Thuỷ Căn vẫn ngày nhớ đêm mong.

Thế nhưng vì sao cậu mấy lần đều mơ thấy những chuyện từng trải qua ở thôn Bốc Vu, ở Huyền Không động…

Tại sao khi nhìn người ấy vừa to tiếng mắng mình vừa ra sức cứu mình, cậu lại không khỏi bật cười thành tiếng, tại sao khi nhìn thấy lão quỷ nghìn năm chết tiệt kia cứ biến mất dần trong cảnh mộng, cậu lại nghẹn ngào khóc tỉnh?

Gối bị nước mắt thấm ướt một mảng, cảm giác ướt lạnh trên mặt thấm vào tậy đáy lòng, cho dù có quấn chăn quanh người thật chặt cùng chẳng thể ngăn lại được.

Sau đó là trằn trọc khó ngủ, một mình ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng cây trên cửa sổ mãi cho đến bình minh…

Lại một lần nữa khóc mà tỉnh lại từ trong giấc mộng, Thuỷ Căn không thể chịu được nổi nữa. Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, cậu đã thức dậy, cầm một ít tiền và giấy tờ của mình, đạp xe đến nhà tù Quân Sơn, nơi đang giam giữ Đới Bằng.