Ngũ Hành Thiên

Chương 665: Tâm đầu ý hợp



Dịch: phuongkta1

Trên Trấn Thần Phong, canh phòng nghiêm ngặt.

Các tướng sĩ Binh Nhân đang lau chùi áo giáp của bọn họ, động tác thong dong mà cẩn thận, tác phong lại cực kỳ chuyên nghiệp. Đã từng là chiến bộ tay mơ không được mọi người xem trọng, đã được thử thách qua từng trận chiến đầu, dần dần trở nên thành thục.

Côn Lôn Thiên Phong đi theo sau lưng Thiết Binh Nhân, cái khăn che khuất khuôn mặt, trong đôi mắt giống như ngôi sao mang theo tâm sự nặng nề.

Nàng rốt cuộc không phải là người có thể giấu được tâm sự, huống chi đối mặt với vị sư huynh mà nàng tin tưởng nhất, nàng không kìm được nói:

"Dì Diệp rốt cuộc đã nghĩ như thế nào? Sao có thể ra tay với Sư bộ thủ? Sao có thể xuống tay được?"

Một lát sau, nàng lại không kìm được lầm bầm lầu bầu:

"Chẳng lẽ là do Thiên Diệp bộ tự ý ra tay? Không sai! Chắc chắn là như vậy! Dì Diệp sao có thể ra tay với Sư Bắc Hải? Nhất định là đám người dưới quyền không nghe hiệu lệnh, tự tiện động thủ!"

Côn Lôn Thiên Phong xưa nay lạnh lùng băng giá, trầm mặc ít nói, lại có thể nói năng nhiều lời lộn xộn như vậy, có thể thấy được giờ phút này nàng đã bị chấn động mạnh mẽ tới mức nào.

Thiết Binh Nhân trầm mặc không nói, ánh mắt nặng nề xuyên qua mặt nạ sắt, đảo qua áo giáp trong tay các tướng sĩ.

Áo giáp của tướng sĩ Binh Nhân bộ, kiểu chế tạo khác hẳn so với loại được phân phát trước kia, đây là chiến giáp kiểu mới của Binh Nhân được hậu phương nơi trú quân chế tạo ra. Giáp chiến hoàn toàn mới của Binh Nhân, là đám Binh Khí sư nơi trú quân của liên minh Tháp Pháo tổng kết kinh nghiệm chiến đấu gần nhất, chế tạo ra giáp chiến hoàn toàn mới.

Giáp chiến hoàn toàn mới của Binh Nhân được dung nhập rất nhiều nguyên văn mà Tùng Gian Phái mới có, ví dụ như nguyên văn Ngũ Hành dùng trên Phong Xa Kiếm. Nói đến việc lý giải và sử dụng nguyên văn, Tùng Gian Phái có một không hai.

Chiến giáp thành Thiên Tâm đưa tới, được Binh Nhân bộ phân phát vẫn là chiến giáp kiểu cũ được chế tạo cách đây năm sáu năm trước, nghe nói là được phát hiện từ trong kho hàng một chỗ tạp hoá đấy.

Mười ba bộ Ngũ Hành trước kia đều có bộ trang bị, có Binh Khí Sư của riêng mình, chuyên nghiên cứu trang bị mới.

Đến nay các chiến bộ chỉ còn trên danh nghĩa, Binh Khí Sư cũng đã sớm không tìm thấy tung tích, càng quan trọng hơn chính là chẳng ai còn quan tâm tới điều này?

Binh Nhân bộ, Thiên Phong bộ đã không còn là chiến bộ tinh nhuệ như trước kia, mà chỉ là hai cái chiến bộ được biên chế những người mới, thật vất vả mới có chút chiến tích, Thiên Diệp bộ ngang trời xuất thế khiến thiên hạ khiếp sợ.

Các tướng sĩ không ai muốn sử dụng những cái giáp chiến kiểu cũ kia, tất cả đều chất đống ở trong kho hàng. Càng về sau, Thiết Binh Nhân dứt khoát gạch bỏ loại trang bị này trên danh sách tiếp tế, mà lại muốn một ít vật tư hay dược phẩm sử dụng cho tu luyện.

Thiết Binh Nhân thu hồi suy nghĩ, thấy chung quanh không có một bóng người, thấp giọng nói:

"Thiên Diệp bộ đã tới tìm ta."

Côn Lôn Thiên Phong la thất thanh, nhưng sau một khắc lại kịp phản ứng, mím chặt miệng, ánh mắt trên khăn che mặt trợn lên thật lớn.

Thiết Binh Nhân lẩm bẩm:

"Ta không đồng ý với bọn hắn, cũng không hề khước từ bọn hắn. Trước kia ta cho rằng làm như vậy có thể níu kéo được bọn hắn, ít nhất chờ đánh xong trận này rồi hãy nói, không nghĩ tới, ài..."

Một hơi thở dài thật sâu vang lên sau mặt nạ sắt, thân thể cứng như sắt thép hiện lên vẻ mệt mỏi khôn xiết.

Côn Lôn Thiên Phong lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau một lát dần dần tiêu tan.

Hai người trầm mặc đi vào doanh trướng, bên trong nó không có một bóng người.

Thiết Binh Nhân không nói gì, y đang chờ đợi, chờ đợi sư muội nghĩ thông suốt chuyện này.

Một lát sau, Côn Lôn Thiên Phong chợt ngẩng đầu:

"Sư huynh, muội nghĩ kĩ rồi."

Thiết Binh Nhân hỏi:

"Nghĩ kỹ?"

"Ừ."

Sau cái khăn che mặt vang lên thanh âm kiên quyết, trong con ngươi trong trẻo lạnh giá lóe lên hào quang lẫm liệt:

"Muội đã nghĩ thông suốt."

Thiết Binh Nhân yên tĩnh lắng nghe, y biết rõ tính cách của sư muội nhìn có vẻ lạnh nhạt, thực tế lại cực kỳ kiên quyết, có chính kiến của riêng mình.

"Dì Diệp làm việc này không đúng!"

Côn Lôn Thiên Phong chém đinh chặt sắt:

"Bất kể là đối với đám người Ngải Huy, hay rốt cuộc là Sư Bắc Hải, đều không nên như vậy. Chúng ta kề vai chiến đấu với nhóm của Ngải Huy, cùng một chỗ đổ máu, cùng một chỗ hi sinh. Mấy chuyện xấu sau lưng khiến cho lòng người lạnh lẽo. Lần này ta đứng ở một bên đám người Ngải Huy."

Nghe "đứng ở một bên đám người Ngải Huy" - lời nói có chút trẻ con như vậy, Thiết Binh Nhân im lặng cười dưới mặt nạ, nhưng mà y nhanh chóng nghiêm túc nói:

"Vậy dì Diệp của muội chắc chắn sẽ rất thất vọng. Bà xem muội như con mình, muội khi còn bé có hơn một nửa thời gian đều vùi mình ở Diệp phủ. Kiếm thuật của muội cũng đều học được từ sách cổ của Diệp phủ."

"Đúng vậy a."

"Không có dì Diệp ủng hộ, Côn Luân Kiếm Minh của muội phải đóng cửa, kiếm điển muội muốn biên soạn cũng phải gác lại."

"Muội tự mình làm."

"Sau đó chúng ta phải giao ra chiến bộ, ừ, bà không trừng trị tội của chúng ta coi như đã khai ân, kết quả tốt nhất chính là chúng ta đi dưỡng lão."

"Dưỡng lão thì dưỡng lão."

Sau mặt nạ, dáng tươi cười trên khóe miệng không ngừng nở rộ, lại giống như có sóng gợn nổi lên, cao giọng cười to:

"Ha ha ha, được, vậy thì dưỡng lão!"

Ánh mắt trên khăn che mặt hơi hơi nheo lại, hao quang như mũi kiếm lạnh lẽo sắc bén biến mất, liền giống như một cô bé bình thường nhà bên, lộ ra dáng tươi cười ấm áp mà ngượng ngùng.

Cười dài xong, Thiết Binh Nhân trầm giọng nói:

"Được, chúng ta cùng nhau đánh xong cuộc chiến này!"

Tranh đấu mưu mô ngươi lừa ta gạt làm cho thể xác và tinh thần con người đều mệt mỏi. Y khát khao muốn chiến đấu với Huyết tu, mà không phải cuốn vào bên trong vòng xoáy tranh đấu, hành vi gần đây của thành Thiên Tâm Thành khiến y cảm thấy thất vọng.

Côn Lôn Thiên Phong dùng sức gật đầu:

"Dạ!"

Bầu trời thành Phỉ Thúy hôm nay đầy mây, đã không còn ánh mắt trời hừng hực chói chang, cực kỳ mát mẻ. Cư dân thành Phỉ Thúy lại không có lòng dạ nào hưởng thụ khí trời ít thấy, trong thành canh phòng nghiêm ngặt, bầu không khí căng thẳng, đường phố trống rỗng không thấy một bóng người.

Ở chỗ sâu trên không trung có hai cái bóng người đang giằng co.

Gió thu cuồng bạo lúc tiến vào phạm vi trăm trượng quanh hai người, lập tức trở nên nhẹ nhàng yên tĩnh, nơi đây giống như một cái thế giới khác.

Đại Cương đánh giá Nhạc Bất Lãnh ở trước mặt, cười nói:

"Ừ, trẻ lại không ít, nhưng bộ dáng có chút kỳ quái."

Nếu như là người quen biết Nhạc Bất Lãnh nhìn thấy bộ dáng của gã lúc này nhất định sẽ chấn động. Nhạc Bất Lãnh trước kia thân hình khô gầy, vẻ mặt tràn đầy nếp nhăn, giống như một lão nông công việc ruộng đất vất vả. Đến nay lại giống như mới ba bốn mươi tuổi, nếp nhăn trên mặt biến mất, thân hình cũng cao ngất, chỉ vẻ bướng bỉnh cùng cố chấp ở giữa lông mày lại không hề biến đổi. Dung mạo của Nhạc Bất Lãnh lúc còn trẻ cũng chỉ bình thường, nhưng mà cỗ điên cuồng và cố chấp không ai có thể bắt chước này, lại khiến gã có được một vẻ khác biệt, lộ ra lực hấp dẫn khó có thể hình dung được.

Chung quanh gã bị một cái bong bóng khí trong suốt còn lớn hơn cả thân hình gã bao bọc.

Nhạc Bất Lãnh cũng có chút không được tự nhiên, gã nhìn xung quanh mình, lại nhìn một chút bàn tay của mình, thì thào:

"Lão phu thế mà cải lão hoàn đồng rồi..."

Nhưng chỉ sau một chốc gã đã phục hồi tinh thần lại, lắc đầu:

"Chẳng qua là bộ thân xác thối tha, không có gì nổi bật. Lực lượng này..."

Trong mắt gã đột nhiên lóe lên tinh quang. <ánh sao>

Đại Cương rất hứng thú hỏi:

"Sao nào? Có chỗ đặc biệt nào? Đến, nói một chút tình huống tu luyện của ngươi lúc này."

Nhạc Bất Lãnh cũng không chối từ, gọn gàng mà linh hoạt đáp:

"Được!"

"Sau khi ta rời khỏi thành Thiên Tâm liền quyết định tới tìm ngươi. Đi được nửa đường ta bỗng nhiên hiểu được, dùng tình trạng của ta ngay lúc đó, chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi, ta liền quyết định liều một chút. Ta nhận thấy Diệt Tông Hỏa cũng không tệ lắm, chắc là có thể tạo thành uy hiếp đối với ngươi, lại nghĩ ngợi nên làm như thế nào để tiếp tục đi trên con đường này về tới đích. Thế nhưng thân thể ta ngay lúc đó, bất kể là gân cốt hay máu thịt đều đã trải qua Diệt Tông Hỏa rèn luyện tới mức tận cùng. Nếu như tiếp tục đâm đầu vào con đường này, làm cách nào để có thể tiến thêm một bước?"

Giọng điệu của Đại Cương có chút khâm phục:

"Ngươi nghĩ đến?"

Ở phương diện này lão vẫn luôn cực kỳ khâm phục Nhạc Bất Lãnh. Thằng cha này chính là người điên, một tên điên thông minh tột đỉnh, có thể làm ra bất cứ chuyện điên cuồng nào!

Nhạc Bất Lãnh bình thản, gã cũng không che giấu đắc ý của mình:

"Lúc ấy ta vừa đúng lúc đi ngang qua một dòng suối nhỏ, dòng suối nhỏ trong veo thấy đáy, nước suối mát lạnh, thật sự là nguồn nước tuyệt mỹ. Lúc ấy ta bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, dòng suối ngọt như thế là nước tính khiết cuối cùng sao? Chắc chắn không phải. Ta bỗng nhiên giật mình trong đầu, vậy Kim Ô chi hỏa thì sao? Thế nhưng là ngọn lửa mạnh nhất? Sau đó ta nghĩ tới thân thể của mình bị ánh nắng mặt trời rèn luyện tới mức cực hạn, Kim Ô chi hỏa đã không thể rèn luyện ta, vậy ta có thể rèn luyện Kim Ô chi hỏa hay không?"

Dù Đại Cương thân là Tông sư, nghe nói lời ấy, vẻ mặt cũng khó tránh khỏi biến đổi:

"Kim Ô chi hỏa là hỏa diễm chí dương chí cương trong thiên hạ, nói về bá đạo không thứ nào sánh bằng, sao ngươi lại muốn rèn luyện Kim Ô chi hỏa?"

Nhạc Bất Lãnh cực kỳ khoái chí với vẻ kinh ngạc của Đại Cương, trừng mí mắt kiêu ngạo hừ lạnh:

"Vậy thì thế nào? Sao có thể không rèn luyện được? Vạn vật trong thiên hạ chưa từng có ranh giới cực hạn? Lời đồn Thái Dương vĩnh viễn trường tồn, đời người sao mà ngắn ngủi, nhỏ bé như hơi bụi, hừ, vậy thì sao? Thứ đáng học, sao phải lo sợ? Ta muốn luyện, thì sẽ luyện!"

Một cuộc nói chuyện tới chém đinh chặt sắt, hào khí vạn trượng.

Sau đó gã suy nghĩ một chút, bổ sung một câu:

"Chắc chắn không dễ dàng, những nghĩ biện pháp là được."

Đại Cương cười ha ha, lão chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, ngưng cười cảm khái khen:

"Bàn về tâm tính, Nhạc Bất Lãnh đệ nhất thiên hạ!"

Lão có chút thương xót:

"Đáng tiếc không có rượu, lời ấy đáng để uống cạn một chén lớn!"

Nhạc Bất Lãnh cười lạnh:

"Tửu lượng của ngươi, không đáng nhắc tới."

Đại Cương cũng không tức giận, nói:

"Nói một chút việc ngươi làm cách nào rèn luyện Kim Ô chi hỏa?"

"Được!"

Nhạc Bất Lãnh thu hồi nụ cười trên mặt, khôi phục thần sắc nghiêm túc. Nhạc Bất Lãnh hiểu rất rõ ưu điểm cùng khuyết điểm của mình, ưu điểm của gã là lá gan khá lớn, đủ điên cuồng, đủ ngang tàn, mà trên phương diện lý luận tu luyện lại kém xa Đại Cương.

Trong lòng gã cũng có rất nhiều chỗ nghi hoặc khó hiểu, hy vọng Đại Cương có thể giải thích nghi hoặc cho gã.

"Ý nghĩ của ta rất đơn giản, nếu như muốn rèn luyện Kim Ô chi hỏa, trước tiên cần số lượng đầy đủ. Ta sẽ bắt đầu hấp thu Kim Ô chi hỏa, càng ngày càng nhiều, rất nhanh sẽ tới giới hạn mà thân thể ta có thể thừa nhận, ta không thể tập hợp thêm Kim Ô chi hỏa nữa. Phương pháp xử lý đầu tiên ta nghĩ tới là giảm bớt Kim Ô chi hỏa trong cơ thể. Kim Ô chi hỏa thực sự rất bá đạo, ta dùng thử rất nhiều biện pháp cũng không có hiệu quả gì. Con đường này không thông suốt, ta liền nghĩ đến một cái biện pháp khác. Ta bắt đầu vận chuyển Kim Ô chi hỏa trong cơ thể, khiến chúng nó hình thành một cái vòng xoáy. Phương pháp này mang đến hiệu quả rất tốt, ta có thể nhanh chóng hội tụ rất nhiều Kim Ô chi hỏa chung quanh. Nhưng không lâu sau đó, ta lại phát hiện không thể nào hấp thu Kim Ô chi hỏa nữa. Về sau ta phát hiện..."

Nhạc Bất Lãnh nói cực kỳ cẩn thận, nhẹ nhàng nói tới từng chi tiết tu luyện, bao gồm cả suy nghĩ lúc đó của gã cũng không có chút giấu giếm.

Đại Cương cũng lắng nghe rất cẩn thận, thỉnh thoảng sẽ xen vào một đôi lời, đưa ra vấn đề.

Hai người càng nói càng hưng phấn, khi thì nhíu mày vắt óc suy nghĩ, khi thì vui sướng hoa chân múa tay, xúc động thì vỗ tay ca tụng, thoải mái thì nhìn nhau cười to.

Bọn họ giống như sư huynh đệ tin tưởng lẫn nhau, hoặc là bạn tri kỉ đã quen biết nhiều năm, người nào cũng không thể nhìn ra bọn họ là kẻ thù ngươi sống ta chết, là kẻ địch sẽ đánh nhau đời đời kiếp kiếp.

Bọn họ đánh nhau sống chết, bọn họ tâm đầu ý hợp.