Ngự Dụng Điêu Nô

Chương 22



Lén trộm lấy hạt cây hòe phơi khô trong nhà bếp, làm ra chất lỏng sềnh sệch, nàng hoảng sợ phết lên, khổ sở nghĩ đối sách. Nếu như nói là Vương bà làm vỡ, không có bằng chứng hắn có thể tin nàng không? Huống hồ nha hoàn trong phủ phần lớn đều nghe lời Vương bà, đều có thể làm chứng cho bà ta, đến lúc đó định sẵn là hết đường chối cãi. Lúc này nàng mới giật mình phát hiện, hóa ra trong phủ này nàng chỉ có thể dựa vào Nam Cung Giác.

Nàng có thể dựa vào hắn sao, nàng có thể tin tưởng… hắn sao?

“Tướng quân kim an!”

Ngoài cửa vang dội một tiếng, có lẽ Nam Cung Giác đã tảo triều hồi phủ, nàng đem miếng ngọc vỡ bỏ vào trong tay áo, ra ngoài nghênh đón. Áo giáp bạc trắng đẹp đẽ oai hùng, tóc đen như gấm buông xuống bên hông, nón bạc đội trên cao, nốt ruồi nơi mi tâm kia đỏ hồng như son, tôn lên mắt sáng mày kiếm tinh xảo tuấn tú, chỉ cảm thấy vạn vật đều lu mờ nhan sắc. Giống như chưa thay triều phục đã trở về đây, khi hắn thấy nàng ở trong phòng có chút giật mình: “Trở về sớm vậy?”

Nàng nhẹ nhàng ừm một tiếng, nói: “Thân thể có chút không khỏe, trở về nằm một chút.” Lúc trước vẫn chưa nhìn thấy bộ dáng hắn mặc áo giáp, chỉ cảm thấy đẹp, liền không dời mắt theo dõi hắn. Hắn nhìn thấy không khỏi cong môi: “Cảm thấy nàng từ khi bị cướp trở về, trưởng thành một chút.”


Không biết vì sao trên mặt lại hơi nóng lên, nghi hoặc nói: “Trưởng thành… Tướng quân có ý gì?”

Hắn đột nhiên in một nụ hôn lên trán nàng, hơi thở kia trầm thấp phà ở bên tai: “Đã có thể làm thê tử người ta rồi.”

Không biết là nụ hôn kia hay là câu nói kia, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, đột nhiên nghĩ tới cảnh trong mơ hôm đó, chỉ cảm thấy trong lòng hoảng sợ dồn dập, cơ hồ khó mà thở được. Trên mặt nàng đỏ bừng một mảnh, lại là bộ dạng muốn nhìn cũng không dám nhìn kia, cúi đầu rũ mắt, chỉ có ánh nắng ban ngày chiếu lên vẻ mặt muốn nói lại không kia của nàng. Hắn nhìn nàng, trầm thấp nở nụ cười, nói: “Là trưởng thành rồi.” Đột nhiên bế nàng lên, bước nhanh vào trong phòng.

Có mây trôi qua, ngoài cửa sổ có hơi u ám, vầng sáng lại là ánh sáng trắng, chiếu vào màn cửa sổ bằng tơ lụa mỏng, cùng với song cửa sổ giống như giấy Tuyên Thành thấm nước. Nàng xuyên qua bờ vai hắn nhìn qua, chỉ cảm thấy ánh sáng trắng kia cách nàng càng lúc càng xa, đáy lòng nàng tận lực muốn bắt lấy, rốt cuộc thở dài, giống như hạ quyết tâm, chậm rãi tựa vào trước ngực Nam Cung Giác.

Tính tình hắn lạnh lùng, nụ hôn nhưng lại dịu dàng, trong phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng y phục rơi xuống. Hắn giống như nắm được thứ gì đó, ngừng động tác, khẽ nhíu mày. Tiểu Di nhìn mặt hắn, trong lòng nhất thời trầm xuống, cuống quít giấu đi nhưng đã muộn. Hắn trở tay bắt lấy tay áo của nàng, lấy hai khối ngọc vỡ kia ra.


Ánh nắng rọi qua, cảnh vật trong phòng càng rõ ràng, vài tia nắng chiếu tới rơi trên nệm gấm thêu cành nhánh chồng chéo, lại cảm thấy mơ hồ lạnh lẽo. Hắn chăm chú nhìn miếng ngọc kia rất lâu rồi mới dời mắt nhìn nàng, đồng tử sâu thẳm nhìn không thấy đáy, sắc bén giống như xuyên thấu tâm tư của nàng. Nàng chu môi, muốn nói gì đó, nói hay không nói, tin hay không cũng đều là nhất niệm của nàng, đương nhiên kết quả là gì, nàng cũng không dám nghĩ tới. Trước mắt đột nhiên hiện lên tình cảnh ngày nàng bị bắt cóc đó, toàn bộ hoảng sợ trở nên bình tĩnh vì hắn đến, cái ôm của hắn an toàn mà ấm áp, cảm giác cực nóng mà có lực để cho nàng cảm thấy an tâm.

Hắn từng nói: “Tính tình không thành thật, cũng là điều tối kỵ.” Hắn hiểu nàng như vậy, đối xử với nàng tốt như vậy, sao không… đánh cược một phen.

Vừa muốn mở miệng, hắn đột nhiên giơ tay cắt ngang, ngồi xuống giường nhỏ, nghiêng đầu khẽ nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ hỏi nàng, hôm nay như vậy có phải liên quan đến việc ngọc vỡ hay không?”

Nàng cứng ngắc ở trên giường, chỉ cảm thấy lạnh, lại cảm thấy nóng, giống như có gì đó đang quấn lấy lòng nàng. Vì bảo vệ mình, nàng nhất định lắc đầu, đương nhiên nàng không thấy rõ vẻ mặt của hắn, có ánh sáng chiếu vào áo giáp như gương sáng của hắn, mang theo sự lạnh lùng sắc nhọn, nàng vô cớ cảm thấy đau lòng, lại ma xui quỷ khiến gật đầu.

“Vậy sao!”

Hắn chậm rãi quay đầu đi, đưa lưng về phía nàng, bóng lưng hắn bi thương mà mơ hồ, giống như ảo ảnh trong kính, chạm vào liền vỡ ra. Hắn nói: “Nếu như nàng chủ động nói cho ta biết, có lẽ ta còn có thể tha thứ cho nàng. Nhưng nàng lại hết lần này đến lần khác dùng những trò vặt này để đùa giỡn ta, cho rằng uỷ thân cho ta liền có thể hóa giải sai lầm.” Trong cổ họng hắn như bị nghẹn lại, cười lạnh nói: “Nàng sao có thể đối xử với ta như thế…” Nàng đột ngột lặng yên khóc, ‘không phải như vậy’. Bất quá chỉ mấy chữ lại nghẹn trong cổ họng phát không thành tiếng, đưa tay muốn bắt lấy hắn, dĩ nhiên hắn đã bước nhanh rời đi. Chung quy vẫn cảm thấy sợ hãi, nàng lảo đảo bò xuống giường, kêu to sau lưng hắn: “Không phải ta, là Vương bà bắt ta…”

Hắn bỗng nhiên quay người lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.


Trong nháy mắt, nàng giống như rơi thẳng vào đôi mắt thâm sâu của hắn, nơi đó là sự rét lạnh không ai có thể chạm vào, tràn đầy thương tổn cùng phẫn nộ… và không tin tưởng. Cũng chỉ một cái chớp mắt, hắn xoay người sang chỗ khác, đứng bên cửa khàn giọng nói: “Người đâu.”

Hắn không tin nàng.

Nàng bỗng chốc rơi vào đáy cốc lạnh tuyệt vọng, mới giật mình cảm thấy bản thân cực kỳ ngốc nghếch. Nàng lại vô thức đem toàn bộ hi vọng của nàng ủy thác trên người nam nhân, mà nam nhân này, đối với nàng nào có tin tưởng gì. Toàn bộ đều bởi vì sự dịu dàng của hắn khiến nàng không phòng bị mà rơi vào.

Thị vệ mở cửa tiến vào, chia làm hai đội, nàng run rẩy môi, thật sự bình tĩnh đến lạ thường: “Tướng quân đáp ứng nô tỳ tìm Tiểu Kha, còn tính không?”

Hắn vẫn đứng tại chỗ, ngoài cửa ánh sáng trắng lượn một vòng trên gương mặt trắng mịn của hắn, chợt có chút tức giận. Trong lòng nàng, rốt cuộc vẫn chỉ nhớ đến cái này. Hắn cũng không đáp lại nàng, lạnh lùng nói: “Dẫn đi.”

Sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, thị vệ tiến đến áp giải, nàng lạnh lùng ngửa đầu nói: “Ta tự đi.”

Trong phòng giam nồng nặc mùi hôi thối, mấy điểm sáng vụn theo kẽ hở chiếu vào gạch đá dài đầy rêu xanh, chỉ cảm thấy càng thêm ẩm ướt. Mấy ngày sau, nàng đã thương tích đầy mình, mê mang, ngất đi còn nhiều hơn tỉnh lại. Ban đầu mới tới đây, nàng còn mang chút hi vọng, có lẽ hắn sẽ đến, giống như ngày ấy bị bắt cóc, hắn toàn thân áo trắng xông tới, sau đó gắt gao ôm nàng vào trong lòng, mang nàng rời đi. Lâu ngày, nàng mới dần dần tin tưởng, hóa ra toàn bộ bất quá là mây trôi mà nàng vẫn mơ hồ hi vọng.

Thật là khờ.

Một tia nắng gắt gao chiếu lên mặt mũi, lại tỉnh dậy. Lục phủ ngũ tạng giống như bị nghiền nát, xương cốt đau đớn giống như bị vặn xoắn, thân thể trống rỗng, đã không còn là chính mình, luôn luôn giống như đang lơ lửng trên mặt đất. Nàng sợ hãi nghe thấy tiếng người ồn ào, có gió thổi qua làn da khô khốc trên mặt, dường như đã ra đến bên ngoài. Nàng nặng nề mở mắt nhưng lại khó khăn. Hình như có giọng nói: “Cực không dễ mới đưa nàng ta ra, Vương bà dặn dò thế nào vậy.”

Có giọng khác nói: “Chỉ nói là thu dọn cho gọn gàng xíu. Tiện ném ở đây đi, vùng hoang vu có thể một lúc sau là bị sói hoang tha đi. Rơi vào cảnh hài cốt không toàn thân, cũng đáng thương.”

Người nọ nói: “Bất quá là đồ chơi của tướng quân, có gì mà đáng thương. Chỉ tại nàng ta suy nghĩ khác thường, một kỹ nữ đê tiện cũng cho rằng có thể một bước lên trời.” Giọng điệu đúng là hèn mọn.

“Hử? Nghe nói tướng quân cũng có hơi sủng nàng, thậm chí dạy nàng tập võ, không phải sao?”

Người nọ hừ lạnh: “Đến tận bây giờ, ngươi có từng thấy qua tướng quân lâu dài chưa. Là tiện nhân này vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, mà còn xâm phạm tướng quân trước mặt mọi người. Tướng quân tâm cao khí ngạo, làm sao chịu được sỉ nhục này, bất quá biết thời biết thế, giả ý diễn kịch, đùa bỡn với nàng. Tiện nhân này lại tin thực, ngay cả Vương bà cũng không coi ra gì, cuối cùng trứng chọi đá mới rơi vào kết cục này, cũng là đáng đời!”

Ngày xuân đất lạnh, khí lạnh xông thẳng vào xương cốt, mà mưa to chợt đến, làm đất hoang trở thành một nơi lạnh thấu tim. Vừa bị mưa to trút xuống nàng lại có phần thanh tỉnh, mấy ngày liền chưa ăn cơm, uống vào một ít nước mưa mới có tinh thần. Thân thể sớm đã không còn chút sức lực, nội tạng đau nhức, hốt hoảng như qua cầu Nại Hà. Nàng cắn răng với tay leo lên, chỉ cử động một chút, trên nền đất lầy lội lại có bụi gai ngáng đường, chỉ một hồi sau đã huyết nhục mơ hồ.

Nhưng nàng không thể chết được, nàng vẫn chưa tìm được Tiểu Kha, tỷ đệ hai người chưa đoàn tụ, làm sao có thể cam tâm chết đi như vậy.

Sức lực dần dần mất đi, cũng không biết bò đi trong bao lâu, hai tay nàng đã chẳng phân biệt được năm ngón. Máu đỏ sẫm cùng nước bùn hòa cùng một chỗ chỉ cảm thấy ghê người, nàng biết mình rốt cuộc không chống đỡ nỗi, xoay mặt nhìn vào bầu trời tối tăm lại không thấy chút ánh sáng. Ngay cả ông trời cũng bỏ quên nàng không để ý. Nàng đột nhiên cảm thấy không cam lòng, oà một tiếng khóc lớn.