Ngũ Canh Chung

Chương 5



Âm Cực Hoàng mi dài mắt hẹp, mũi cao môi mỏng, chính là một nam tử vô cùng anh tú, bước đi uyển chuyển, đuôi mắt vũ mị, dường như biến một nam nhi cứng rắn vặn vẹo thành bộ dáng con hát trong các vở kịch.

Yến Cẩn Sơ toàn thân nổi da gà, thầm nghĩ không có nữ nhân nào có thể thoát khỏi mị lực của Âm Cực Hoàng, chẳng lẽ lời đồn đó là sai sự thật, vị trước mặt này ngược lại giống như mê hoặc nam nhân hơn.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nàng lại dịu dàng thi lễ, nhẹ giọng nói: "Điện hạ đại giá quang lâm, Cẩn Sơ không thể nghênh đón từ xa, xin điện hạ thứ tội."

"Yến đương gia khách khí, bản tôn không mời mà tới, mới là thất lễ." Âm Cực Hoàng khẽ khom người, cử chỉ phong tình vạn chủng, nhưng lại có một tia ân cần khó tả.

"Chỉ là mến mộ phương danh đương gia đã lâu, nhưng vẫn vô duyên gặp mặt, lần này đương gia chọn rễ, nếu bỏ lỡ bản tôn sẽ nuối tiếc cả đời."

Là người ai chẳng thích nghe khen ngợi, đặc biệt là nữ nhân. Nghe được những lời chân thành khẩn thiết này trên mặt Yến Cẩn Sơ như sáng bừng ánh hào quang, đang định nói vài câu khách sáo, bỗng dưng phát hiện Âm Cực Hoàng đang quái dị trừng mắt nhìn Thụ Tam thiếu. Nàng ngạc nhiên thuận mắt nhìn sang chỉ thấy Thụ Tam thiếu vẫn dựa vào chiếc bàn lùn, cười hì hì nhìn bọn họ, quay đầu thì thấy những thị nữ phía sau nàng đều có biểu cảm kỳ lạ, giống như kinh ngạc nhưng lại giống như cố nén ý cười.

Chẳng lẽ...

"Bây giờ nhìn lại, tin đồn quả nhiên là sự thật. Trên đời này ngoại trừ bản tôn, nào còn ai có thể xinh đẹp hơn Yến đương gia... oa ha ha ha..." Đương lúc nàng đang nghi hoặc, Thụ Tam thiếu đột nhiên mở miệng, giọng điệu và thần thái so với Âm Cực Hoàng đúng là giống nhau như đúc, chỉ là nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được mà đập bàn, ôm bụng cười dữ dội. Hóa ra những gì Âm Cực Hoàng nói trước đó khiến Yến Cẩn Sơ một phen mừng thầm, ý nghĩa thực sự mới là như vậy.

Yến Cẩn Sơ sững người. Chúng nữ cũng cứng đờ. Chỉ có Bạch Tam im lặng nhìn hắn giở trò, trong đôi mắt lạnh lùng mang theo ý cười nhàn nhạt, trong ý cười đó có một tia dung túng mà chính nàng không hề hay biết.

Người này tới để gây rắc rối, người này nhất định đến đây để gây rắc rối! Yến Cẩn Sơ trong lòng tức giận nhưng phải cố kìm nén tránh mất bình tĩnh. Nàng đưa mắt ra hiệu, nha hoàn bên cạnh lặng lẽ rời đi.



Tiếng nhạc dừng lại, không đợi Âm Cực Hoàng phân phó, mười hai nhạc nữ đã bao lấy Thụ Tam thiếu. Bạch Tam chậm rãi đứng lên, trên mặt không biểu tình.

Nhìn thấy sắp xảy ra đại chiến, Yến Cẩn Sơ lộ ra vẻ không vui.

Chỉ thấy Âm Cực Hoàng chậm rãi ngước lên nhìn sắc trời, mặt trời đã đi qua đỉnh đầu, chầm chậm trượt xuống ngọn núi phía xa. Trời cuối thu mát mẻ, gió núi hiu hiu thổi tung làn tóc, hồng y phiêu dật như muốn hòa cùng cơn gió.

"Các ngươi cách xa hắn một chút, về tắm rửa sạch sẽ, đừng mang mùi chua đó đến trước mặt bản tôn." Nhếch môi hắn chán ghét nói, nói xong thân hình khẽ cử động, người đã ngồi vào ghế, mái tóc dài buông xõa tùy ý trên áo bào đỏ thẫm. "Yến đương gia mời ngồi, Thụ Tam thiếu xưa nay luôn làm càn như vậy, không cần chú ý." Một lời nói bốn lạng nhưng đẩy được cả ngàn cân, vừa không không để Thụ Tam thiếu phản bác, khiến hành vi của đối phương càng thêm bỉ ổi, vừa thể hiện phong độ hơn người của mình.

Yến Cẩn Sơ nhẹ mỉm cười, "Là Cẩn Sơ thất thố." Bình tĩnh ngồi xuống, tay ấn cầm huyền, ngẫu nhiên gảy hai giai điệu ngắn. "Xin được tấu một khúc bồi tội cùng điện hạ." Lúc nói chuyện nàng không thèm để ý tới Thụ Tam thiếu, hiển nhiên tức giận đối với hành vi cố ý quấy rối của hắn vẫn chưa tiêu tan.

Nói xong, ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển, tiếng đàn trong trẻo nhẹ nhàng rơi vào trong gió, như gió như nước, tựa mây tựa sương mù, làm người ta khó lòng nắm bắt.

Nhạc nữ theo lệnh tản ra, Bạch Tam đang muốn ngồi xuống, Thụ Tam thiếu đột nhiên từ ghế mình đứng dậy lẻn đến bên người nàng, thấp giọng nói: "Lão bà đang lo lắng cho ta sao?" Khuôn mặt tuy bẩn thỉu nhưng đôi mắt kia lại vô cùng sáng ngời.

Bạch Tam cụp mắt, không nhìn hắn cũng không phủ nhận. Chỉ là trong thâm tâm nàng biết rằng, chỉ cần hắn ở trong tầm mắt, nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai gây tổn thương đến hắn.

Người vốn luôn thờ ơ với mọi việc như nàng rất hiếm khi có suy nghĩ như vậy, nhưng tính tình nàng quái dị, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân, chỉ có thể nói Thụ Tam thiếu là gặp may đi.

Đã quen với sự lạnh nhạt của nàng, Thụ Tam thiếu vẫn như gấu đen ôm chặt lấy nàng ăn vạ, miệng lẩm bẩm: "Hì hì. Có gì phải xấu hổ, nàng có ý gì ta đều nhìn thấy hết rồi."

Bạch Tam kỳ thật không nghĩ ra được, rốt cuộc tại sao hắn cứ thích quấn lấy nàng như vậy.

"Ngươi hôi quá!" Nàng nhẹ nhàng nói, tìm cớ dời sự chú ý của hắn, tuy rằng mùi hôi trong mũi khó ngửi cũng không đến mức không chịu được. Hồi nhỏ nàng đã từng bẩn thỉu như vậy, sau đó quá trình huấn luyện cũng không sạch sẽ cho nên không sinh ra cảm giác kinh tởm mùi hôi của hắn như những kẻ khác. Nàng chỉ đơn giản là nói lên sự thật.

"À..." Thụ Tam thiếu không ngờ lại nhận được câu nói như vậy, nhất thời cứng họng, sau đó dùng cằm thân mật cọ cọ bả vai Bạch Tam, đến khi nhìn thấy trên đó có một vết dầu mỡ, trong mắt mới hiện lên ý cười, ngoài miệng lại ấm ức mà lên án: "Vợ à, nàng đây là ghét bỏ vi phu sao."

"Không có..." Bạch Tam theo bản năng trả lời, nói xong mới phát hiện có gì đó không đúng, đây không thể nghi ngờ là thừa nhận lời nói nhảm của hắn. Quả nhiên, Thụ Tam thiếu nở nụ cười xấu xa, bộ dáng hí hửng như gian kế đã được thực hiện.



"Tằng" một tiếng, dây đàn của Yến Cẩn Sơ lại bị đứt. Âm Cực Hoàng đưa chiếc ly rượu lên môi, tay còn lại giơ tay áo che mặt, như thể đang uống rượu nhưng thực chất là che giấu khóe môi nhếch lên của mình. Hắn đã sớm biết, chỉ cần Thụ Tam thiếu ở đâu, ở đó sẽ không có được yên bình, cũng vì vậy một phần lí do hắn đến chính là để xem kịch mua vui.

"Nhị vị nếu muốn đưa tình tán tỉnh thì mời xuống núi." Yến Cẩn Sơ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng nói, thậm chí còn trút giận lên Bạch Tam. Tuy rằng ngoài mặt khiêm tốn nhưng thực chất nàng lại cực kỳ tự cao về dung mạo của mình, làm sao có thể chịu đựng được khi hết lần này đến lần khác bị một tên ăn mày làm lơ cùng vô lễ.

Nghe vậy, Thụ Tam thiếu vẫn dính chặt vào vai Bạch Tam, không còn cợt nhã như trước mà quay lại nhìn Yến Cẩn Sơ, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén, khiến nàng bất giác rùng mình, lập tức từ tức giận tỉnh táo lại, lòng thầm kêu hỏng bét. Bạch Tam là người Hắc Vũ Điện, nàng đắc tội đã không chiếm được lợi ích, Thụ Tam thiếu lại quen biết Âm Cực Hoàng, tự nhiên không phải người bình thường. Như vậy việc cần làm chẳng những chưa có tiến triển, ngược lại còn chuốc lấy cường địch cho Yến Tử Trại, chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm những việc đó. Chỉ là bây giờ lời đã nói ra, muốn rút lại cũng không còn kịp.

Ngay lúc này Thụ Tam thiếu đột nhiên lên tiếng.

"Yến đại mỹ nhân ghen thôi cũng thật đẹp mắt. Tên ẻo lả, nhờ bổn thiếu ngươi mới may mắn chiêm ngưỡng cảnh tượng hiếm có này, ngươi định báo đáp bổn thiếu thế nào đây?" Thụ Tam thiếu nói, ánh mắt lười biếng quét qua Yến Cẩn Sơ, cuối cùng dừng lại trên người Âm Cực Hoàng.

Có khoác lên người bộ dáng đứng đắn đến mấy cuối cùng thô bỉ vẫn chỉ là thô bỉ, Yến Cẩn Sơ có chút dở khóc dở cười, thầm thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên cảm thấy tên khất cái có chút không thể nhìn thấu, trông như đang gây rắc rối làm phiền người khác, nhưng cũng có vẻ bao dung, rộng lượng, cái gì cũng không so đo.

Nhìn thấy nha hoàn ôm đàn trước mặt Yến Cẩn Sơ, Âm Cực Hoàng buông chiếc cốc trong tay xuống, mỉm cười nói: "Yến đương gia chính là võ lâm đệ nhất mỹ nhân. Mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày đều xinh đẹp đến động lòng người. Chuyện này có liên quan gì đến một tên ăn mày hôi hám như ngươi? Đừng có dát vàng lên mặt nữa."

Tuy rằng hắn đang nói chuyện với Thụ Tam thiếu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Yến Cẩn Sơ, trước ánh mắt chuyên chú cùng nóng bỏng của hắn, người sớm quen với những ánh nhìn của mọi người như nàng vẫn không khỏi mặt hồng tim đập nhanh, đột nhiêu sáng tỏ nguồn cơn của lời đồn thổi trên giang hồ.

Thụ Tam thiếu chặc lưỡi, không tiếp tục nữa, xoay người nói chuyện với Bạch Tam.

"Lão bà, nàng đoán xem bên kia còn có bao nhiêu người có thể tới đây?" Rõ ràng trong mắt hắn, Bạch Tam lạnh lùng ít nói càng có lực hấp dẫn hơn.

Âm Cực Hoàng cũng im lặng nhấp từng ngụm rượu trong ly, trầm ngâm đánh giá hai người.

Yến Cẩn Sơ trong lòng tuy rằng không vui, cũng không dám lỗ mãng, đành phải trước nhịn xuống cơn giận, dự định ngày sau sẽ từ từ tính toán khoản nợ này.

"Ba người." Bạch Tam không có do dự đáp.

"Mắt nhìn người rất chuẩn!" Thụ Tam thiếu khen ngợi.



Âm Cực Hoàng cũng lộ ra một tia kinh ngạc trong mắt, Yến Cẩn Sơ lại không cho là đúng. Nàng nghĩ ra thử thách này nhưng không đặt ra bất kỳ quy tắc hạn chế nào, đương nhiên có chủ ý riêng. Những người có thể vượt qua một có khinh công trác tuyệt hai không tuân thủ các quy tắc và hình thức, chỉ có hai hạng người này mới có thể có hy vọng thành công vượt qua cửa ải của nàng. Hiển nhiên Âm Cực Hoàng thuộc về hạng người trước, mặc dù có sử dụng sự trợ giúp, nhưng đã hoàn thành nó một cách vô cùng tiêu sái xinh đẹp. Mà Thụ Tam thiếu tự nhiên thuộc hạng người sau, bởi vì nàng không có nói không thể từ ngọn núi đối diện leo xuống, sau đó leo lên ngọn núi này, chỉ là người bình thường rất dễ dàng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, cho rằng chỉ có cách bay qua vực thẳm. Nếu loại bỏ được vấn đề khó khăn này sẽ không còn thứ gì gây cản trở họ, chỉ là trước khi nó được loại bỏ, rất ít người có thể nghĩ ra được biện pháp đơn giản như thế. Từ đó có thể thấy Thụ Tam thiếu nếu không phải người nhạy bén thông minh thì chính là kẻ cực kỳ may mắn. Nàng khá tự tin về thử thách mình nghĩ ra, cũng không tin ai khác có thể giải được ngoại trừ hai người đã vượt qua trước đó.

"Vậy nàng cảm thấy bổn thiếu có bao nhiêu cơ hội ôm được mỹ nữ về nhà?" Thụ Tam thiếu tiếp tục hỏi.

Yến Cẩn Sơ trong lòng nhảy dựng, không khỏi lắng tai nghe. Ngay cả bản thân nàng cũng không rõ rốt cuộc mình hy vọng cơ hội của hắn lớn hay nhỏ hơn một chút sẽ tốt hơn.

Bạch Tam cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Thụ Tam thiếu với vẻ dò hỏi mơ hồ.

"Ngươi thật muốn cưới nàng?" Điểm này rất quan trọng.

Nhìn thấy nàng như vậy, Thụ Tam thiếu có chút không tự nhiên, không khỏi ngồi ngay ngắn, hắc hắc cười gượng hai tiếng, "Đúng vậy."

Bạch Tam dời mắt, lạnh lùng nói: "Mười phần." Bởi vì nàng sẽ giúp hắn.

Những lời này vừa nói ra, vách núi rơi vào một sự yên tĩnh quỷ dị, ngay cả Thụ Tam thiếu cũng không cười đắc ý như người ta dự kiến. Hắn không nói gì, chỉ là ngơ ngác nhìn sườn mặt Bạch Tam, trong mắt hiện lên một tia mê mang kỳ quái, một lúc sau đột nhiên cúi người ôm lấy Bạch Tam, gắt gao đem nàng chôn chặt vào lòng ngực.