Ngũ Canh Chung

Chương 32



Sau một thời gian dài, mặt trời đã lặn tự lúc nào, hơi sương xanh biếc từ hàng cây bạch dương tản ra, bao phủ ướt đẫm mọi thứ xung quanh.

Khanh Tố tới lui vài vòng theo trí nhớ, nhưng tìm thế nào cũng không nhìn thấy đống gạch vụn và đồng nội bên ngoài chứ đừng nói đến trấn nhỏ ở phía xa. Khi dừng lại, hắn nhận ra mình vẫn đang đứng ở vị trí cũ. Trong lòng thầm kêu không ổn, hắn không dám ở lại nên tiếp tục vụt đi.

Dường như cảm thấy có gì đó không ổn, Bạch Tam gắng gượng nhìn xung quanh, sau đó nhẹ nhàng nói: "Quỷ đánh tường..." Nàng sống ở đây khi còn nhỏ, tất nhiên đã trải nghiệm không ít lần, mà lúc đó nàng cũng không vội ra ngoài, chỉ cần ngủ tại chỗ, bình minh hôm sau mọi việc sẽ trở lại bình thường. Chỉ có điều, nếu tối nay không ra ngoài được, nàng nghĩ có lẽ bọn họ sẽ mãi mãi không thoát ra được.

Khanh Tố toát mồ đầy hôi lạnh, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, tim đập thình thịch. Hắn không sợ ma quỷ, hắn chỉ sợ Bạch Tam không chịu nổi hơi đêm rét lạnh ở đây, tay vội vàng ấn vào ngực nàng, không ngừng rót luồng nội lực ôn hòa vào cơ thể Bạch Tam, chân vẫn liên tục di chuyển, chỉ mong mau chóng thoát ra khỏi nơi này.

Bạch Tam được truyền nội lực, vốn dĩ có thể giúp ích nhưng giờ phút này lại giống như bùn loãng gặp nước, vừa vào cơ thể lập tức tan biến, không thể phát huy bất kỳ tác dụng gì, mà nàng vẫn mơ màng như cũ, càng lúc càng suy kiệt.

"Thụ Tam... Dừng... Dừng lại..." Nàng muốn Khanh Tố dừng lại, nhưng đầu óc ngày càng mơ hồ, đến mức hồi lâu không thể nhớ mình muốn nói gì. Khanh Tố sao có thể nghe lời nàng, ngược lại tăng tốc độ truyền khí, không ngờ hắn bị trượt chân, cả người rơi thẳng vào bụi gai. Sợ làm Bạch Tam bị thương, hắn vội xoay người, dùng mình làm đệm thịt cho nàng, hai tay che chắn cho nàng tránh khỏi những gai nhọn.

Sau chấn động này, Bạch Tam ngơ ngác nhìn Khanh Tố nghiến răng, khóe môi rỉ máu chật vật từ bụi gai bò dậy, sau khi phát hiện ánh mắt của nàng, hắn lập tức biến thành bộ dáng bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Lồng ngực cảm nhận một trận đau nhói, nước mắt bất giác lăn dài trên má nàng.

"Đừng khóc, đừng khóc... Tam nhi ngoan, đừng khóc, ta không sao cả..." Trong bóng tối bàn tay Khanh Tố bị nước mắt nàng đốt nóng, trong lòng vừa xót xa vừa đau đớn, hắn vội vàng lau nước mắt giúp nàng, một bên nhẹ giọng an ủi nàng. Bạch Tam chỉ tỉnh táo một lúc ngắn ngủi, ngay sau đó lại rơi vào hôn mê. Nàng không còn nghe được lời hắn nói, nhưng nước mắt vẫn vô thức tuôn trào.

Một lúc sau, Khanh Tố mới nhận ra, lòng không khỏi khẽ thở dài, càng ôm nàng chặt hơn một chút, hắn quét mắt nhìn xung quanh, cố tìm cách thoát ra ngoài.

Chỉ thấy trong màn đêm sâu thẳm và mênh mông, ở hướng gần khu rừng bạch dương, không biết tự khi nào đã sáng lên một ánh đèn vàng le lói.

Theo ánh sáng ngọn đèn đi đến gần, Khanh Tố nhận ra đó là một mái tranh nhỏ. Hắn không hiểu vì sao nơi đây lại có người sinh sống, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, tự mình đến gõ cửa. Một lúc sau, ánh đèn khẽ lay động, theo sau là tiếng bước chân nhẹ nhàng, kèm theo một tiếng cọt kẹt, cánh cửa được mở ra từ bên trong, một người cầm đèn dầu đã xuất hiện sau cánh cửa.

Vừa nhìn thấy dung mạo của người đó, Khanh Tố không khỏi ngẩn ngơ trong giây lát. Thầm nghĩ, chẳng lẽ lại là người Huyễn Lang Tộc?

Người nọ có mái tóc bạc cùng đôi mắt màu bạc này khác hẳn với người Trung Nguyên, ngay cả khi hắn chỉ mặc một thân trường bào trắng bằng vải thô vẫn không thể che giấu được vẻ cao quý và tuấn mỹ như thần tiên của mình. Trong số những người mà Khanh Tố từng gặp, chỉ có những nhân vật trên bức họa trong thần miếu bên ngoài Huyễn Đế Cung mới có thể so sánh với người này.

Người nọ không chú tâm đến bộ dáng nhếch nhác của Khanh Tố cùng Bạch Tam trong tay, trên mặt hắn nở một nụ cười khiến người ta cảm giác như được tắm trong gió xuân, như đang đối mặt với một bằng hữu tri âm lâu ngày gặp lại.

"Mời vào." Hắn nghiêng người sang một bên, giọng nói trong trẻo dịu dàng như làn gió xuân ấm áp thổi qua trong lòng người.

Khanh Tố giật mình tỉnh táo lại, cũng không khách sáo cứ thế bế Bạch Tam vào nhà. Ngôi nhà tranh đơn sơ, chia làm hai gian, gian ngoài nấu ăn, gian trong ngủ nghỉ. Khanh Tố chỉ liếc nhìn một lượt rồi đặt Bạch Tam lên chiếc giường tre trong phòng.

Sau khi đứng dậy, hắn mới nhận ra nam tử vẫn đang cầm đèn dầu chiếu sáng cho họ. Khanh Tố vừa định giải thích lý do họ đến và hỏi cách rời đi thì người nọ đã đưa ngọn đèn dầu về phía Bạch Tam nằm trên giường, cẩn thận xem xét. Hắn giật mình, có chút khó chịu khi nam tử khác nhìn Bạch Tam như vậy nên nghiêng người che chắn tầm mắt của người nọ.

Người nọ cũng không để bụng, quay người đặt ngọn đèn dầu lên bàn, sau đó đi đến cuối giường tre lấy ra một hòm thuốc.

"Hơi thở của cô nương này không ổn định, để ta giúp nàng ấy." Hắn nói, giọng điệu thoải mái như đang nói chuyện vặt vãnh, nhưng giữa các ngón tay không rõ lúc nào đã xuất hiện bốn cây ngân châm, khi hắn lên tiếng, ngân châm cách quần áo đâm vào yếu huyệt trên ngực Bạch Tam, động tác tao nhã mà điềm tĩnh, giống như giọng điệu của hắn.

Khanh Tố không phòng bị, thậm chí không kịp phản ứng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngân châm đâm vào cơ thể Bạch Tam.

"Ngươi làm gì vậy?" Khi nam tử thu tay lại, định bước ra ngoài, Khanh Tố mới sực tỉnh, vội chặn đường lớn giọng chất vấn, cũng không dám rút ngân châm trên người Bạch Tam ra.



Nam tử nhẹ nhàng cười nói: "Tất nhiên là chuẩn bị cơm chiều để chiêu đãi nhị vị khách quý." Rõ ràng là hắn cố ý hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Khanh Tố giận dữ đang muốn bùng nổ thì tiếng rên rỉ của Bạch Tam bỗng nhiên truyền đến lập tức thu hút sự chú ý của hắn, nam tử nhân cơ hội đó lách qua người hắn rồi đi ra ngoài.

"Tam nhi, nàng thấy thế nào?" Không thèm chú ý đến nam nhân nữa, Khanh Tố vội vàng bước đến giường, quỳ gối xuống, lo lắng hỏi.

Bạch Tam mở hai mắt, nhìn hắn một lúc lâu mới lẩm bẩm: "Ta vừa mơ một giấc mơ dài, trong mơ ngươi không cần ta nữa... Ta bị thương rất nặng, ta còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa..." Khanh Tố giật mình, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, không biết phải làm sao để nói với nàng rằng tất cả những điều đó đều là sự thật.

"Ơ, sao ta lại nằm..." Bạch Tam ngơ ngác phát hiện mình đang nằm trên giường, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng khi thân thể vừa cử động, nàng lập tức cảm thấy toàn thân yếu ớt vô lực, ngực nhói lên một cơn đau nhức. Khanh Tố vội vàng đè nàng xuống, gượng cười nói: "Nàng mệt rồi nghỉ ngơi trước đã."

Bạch Tam không cử động nữa, chỉ đưa tay che mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thì ra là thật... Ta vẫn luôn như vậy..." Trong giọng nói của nàng có phần buồn bã, càng nhiều hơn là cô độc.

- ---

"Ưm." Bạch Tam cảm thấy lồng ngực ấm áp, hô hấp nhẹ nhàng, thoải mái đến khó tả, nàng vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng khi cơ thể cử động, nàng mới phát hiện trước mắt có một luồng ánh sáng màu bạc lóe lên. Nhìn kỹ lại, nàng chợt nhận ra có bốn ngân châm sáng lóa đang châm vào các yếu huyệt trên ngực mình.

Nhìn thấy ánh mắt nàng rơi vào kim châm, Khanh Tố vội nói: "Nó là, nó được một cao nhân sống ở đây châm cho nàng. Nàng đừng lộn xộn." Hắn nói một cách trôi chảy, mang theo vài phần nịnh nọt. Bởi vì sau khi kim châm đó được châm xuống, Bạch Tam đã tỉnh táo hơn nhiều. Chỉ từ một điểm này thôi, có thể thấy nam tử đó không đơn giản. Mà hắn đã nhìn thấy tia hy vọng này, hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua nó.

Không ngờ hắn vừa dứt lời, phía sau đã vang lên một tiếng cười khẽ: "Cao nhân cũng cần ăn cơm. Cũng may tối nay ta nấu cháo yến mạch, vị cô nương này có thể ăn một chút." Tiếng cười khẽ không có ý mỉa mai, nhưng có vài phần trêu chọc, rõ ràng là nhằm vào thái độ đề phòng trước đó của Khanh Tố.

Nghe thấy vậy hai người quay đầu nhìn sang thì thấy nam tử tóc bạc tay cầm một niêu đất nghi ngút khói đi vào nhà.

Bạch Tam nhìn thấy hắn thì sững sờ, tựa như ngạc nhiên khi ở nơi hẻo lánh thế này lại có một người xuất sắc như vậy. Sau đó nàng tập trung suy nghĩ, luôn cảm thấy người này có chút quen thuộc.

"Đã như thế thì xin được làm phiền ngài." Khanh Tố vội vàng đứng dậy, bày ra phong thái tam thiếu gia Khanh gia, lễ nghĩa chu toàn, tiến lùi thích hợp.

Nam tử tóc bạc nhìn hắn một cái, tựa như mỉm cười, ôn hòa đáp lại: "Gặp nhau đã là duyên, sao có thể nói làm phiền được."

Khanh Tố cẩn thận quan sát sắc mặt của nam tử, thấy đôi mắt màu bạc của hắn dường như trong veo nhưng lại sâu thẳm, khiến người ta khó nắm bắt thì không khỏi mỉm cười, từ bỏ suy nghĩ đoán ý định thực sự của đối phương, ngoan ngoãn theo sau giúp đỡ.

Ra gian ngoài lấy bát đũa, hắn vừa bước vào phòng liền nghe thấy tiếng Bạch Tam nói chuyện với nam tử đã mang hai đĩa thức ăn vào trước: "Các hạ là Minh Chiêu tiên sinh." Khanh Tố dừng bước, lòng chợt dâng lên hy vọng, thầm cầu nguyện nam tử sẽ thừa nhận. Nếu quen biết nhau, nam tử nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu. Kỳ thật hắn không biết Minh Chiêu là ai, nếu biết, có lẽ đã sớm nhào tới giữ chặt hắn, cho đến khi đối phương đồng ý cứu Bạch Tam mới thôi.

Không làm Khanh Tố thất vọng, nam tử mỉm cười, tuy không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.

"Nghe nói nơi này có ma quỷ lộn hành... Nữ quỷ áo đỏ, tại hạ muốn đến xem thử." Khi được hỏi về lý do sống ở đây, Minh Chiêu cũng không giấu giếm.

"Ngài có nhìn thấy không?" Khanh Tố vừa đút cho Bạch Tam ăn cháo vừa hỏi. Trong lòng thầm nghĩ người này còn nhiều chuyện hơn cả mình, chạy đến sống ở nơi này chỉ vì một lời đồn đại.

Minh Chiêu gắp một đũa bắp cải đỏ vào bát, nhìn bát cháo chuyển sang màu đỏ thì cúi đầu cười nhạt: "Đến không đúng lúc, người trong trấn nói ả chỉ xuất hiện vào một đêm nào đó trong năm, mỗi lần xuất hiện đều sẽ lấy đi một mạng người." Không hiểu vì sao, lời hắn nói tuy nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút ảm đạm và buồn bã.

"Là ngày ngày 20 tháng 8." Khanh Tố thuận miệng đáp.

"Ta no rồi." Bạch Tam nhỏ giọng nói, nhìn thấy vẫn còn nửa bát cháo, nét mặt có phần bất an. Vì từ nhỏ đã chịu đói, nàng chưa bao giờ lãng phí thức ăn, nếu không phải thực sự không ăn nổi, nàng sẽ chẳng làm như vậy.



"Vậy thì khi nào về ta sẽ nấu vài món ngon cho nàng." Khanh Tố cười đến đuôi mắt uốn cong. Mấy ngày nay nàng không ăn được gì, cháo xuống bụng còn chưa kịp làm ấm đã nôn ra ngoài, chỉ có thể dựa vào chút nước canh và chân khí của hắn để duy trì sự sống. Thấy nàng có thể ăn được một ít, tảng đá trong lòng Khanh Tố được trút bỏ, trái tim vui sướng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hận không thể ôm lấy Minh Chiêu, người lúc đầu hắn còn chẳng ưa mà hôn một cái.

"Làm sao huynh đài biết được?" Minh Chiêu buông đũa xuống, chăm chú nhìn Khanh Tố.

Nhìn thấy Bạch Tam đã khá hơn, Khanh Tố đối với người nọ vô cùng cảm kích, nghe hỏi, hắn cười nói: "Tại hạ là Khanh Tố, Minh Chiêu huynh cứ gọi thẳng tên tại hạ. Nhắc đến nữ quỷ áo đỏ ở trấn Bạch Thạch, ta và Tam nhi đã tận mắt nhìn thấy." Hắn vừa nói vừa cầm lấy bát cháo ăn dở của Bạch Tam, vài ngụm uống cạn.

Bạch Tam nhìn thấy, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lông mày giãn ra, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng.

Khanh Tố uống xong cũng không khách sáo, tự đi đến bàn bên cạnh múc một bát đầy, sau đó ngồi xuống, vừa ăn vừa kể lại những gì xảy ra ở trấn Bạch Thạch ba năm trước. Hắn thấy Minh Chiêu có tấm lòng rộng lượng, nên tự nhiên lấy chân thành đối đãi, không coi đó là điều kiện để cứu Bạch Tam.

Sau khi nghe xong, Minh Chiêu nâng đũa, vẻ mặt có phần thất vọng: "Nếu như vậy... Thì không phải là muội ấy." Giọng nói của hắn rất thấp, tựa như đang tự nói với chính mình.

"Tộc Quỷ Khấp là gì? Đây là lần đầu tiên tại hạ nghe tới." Đột nhiên, hắn ngước mắt hỏi.

Khanh Tố bị ánh bạc trong đôi mắt hắn thu hút, thất thần trong giây lát, cho đến khi hắn cụp mắt xuống mới tỉnh táo lại, lòng không khỏi thầm mắng yêu nghiệt, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ chân thành khó thể nghi ngờ: "Oán linh không lối về, hàng trăm quỷ hồn than khóc."

Minh Chiêu vẫn mờ mịt như cũ.

Khanh Tố mỉm cười, đặt bát đũa xuống, đứng dậy ngồi vào chiếc giường tre bên cạnh, ôm Bạch Tam vào lòng.

"Tộc Quỷ Khấp là một bộ tộc rất thần bí và quỷ dị, ít người biết đến. Ta chỉ biết rằng họ hoàn toàn không được xem là con người..." Nói đến đây, hắn dừng một chút, như đang tìm từ ngữ thích hợp, "Nghe nói họ chỉ có ba phần nhân khí, còn lại bảy phần chính là quỷ hồn và oán khí."

"Người chết, quỷ sống." Bạch Tam bỗng nhiên tiếp lời, thanh âm vang vọng khắp căn nhà nhỏ ở bãi tha ma, khiến lòng người càng thêm lạnh lẽo.

"Tam nhi..." Khanh Tố biết lòng nàng có tâm sự, nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể nắm chặt tay nàng.

Minh Chiêu nhìn hai người đang ôm nhau, thấy Khanh Tố dù trong bộ dạng nhếch nhác, máu me khắp người nhưng vẫn không hề hay biết, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào Bạch Tam. Hắn thở dài trong lòng, không khỏi thầm cầu nguyện cho nữ tử trong tộc mình cũng có thể gặp được người thương chân thành như vậy.

"Vết thương của Tam cô nương cũng không khó chữa, chỉ cần một chút thời gian và một số dược liệu không có ở trấn Bạch Thạch này." Hắn chủ động lên tiếng, coi như đồng ý chữa trị cho Bạch Tam. Hắn là một đại phu, chữa bệnh cứu người là bổn phận của hắn, ngoài ra hắn cũng muốn giúp nữ tử trong tộc của mình tích một ít phúc đức và kết giao thiện duyên, vì thế trước nay khi thấy người gặp nạn đều sẽ giúp một tay. Khanh Tố tất nhiên vui mừng khôn xiết, vội vàng đảm nhiệm việc tìm kiếm dược liệu. Bạch Tam thấy hắn vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ, đối với vết thương của mình lại không mấy quan tâm.

Hai người ra ngoài đã lâu, để không làm huynh trưởng lo lắng, Khanh Tố quyết định quay lại thị trấn báo một tiếng, hắn muốn đưa Bạch Tam đi cùng, nhưng nhìn thấy ngân châm trên ngực nàng thì không khỏi do dự. Minh Chiêu nhìn ra tâm tư của hắn thì cười trêu chọc: "Cách biệt một xíu cũng không nỡ à?"

Khanh Tố hất cằm, thẳng thắn thừa nhận: "Tất nhiên rồi." Dù vậy, hắn vẫn phải chào tạm biệt Bạch Tam, sau đó cầm chiếc đèn lồng được Minh Chiêu đưa cho, theo chỉ dẫn của hắn chạy về phía thị trấn nhỏ.

Minh Chiêu xoay người, bắt đầu cẩn thận kiểm tra mạch đập của Bạch Tam và suy nghĩ phương pháp chữa trị.

Tuy nhiên, một giờ sau, Minh Chiêu đã dùng kim châm thông tắc một số mạch bị nghẽn của Bạch Tam và rút cây ngâm châm cắm trước ngực nàng ra, nhưng Khanh Tố vẫn chưa quay lại.

Bạch Tam bắt đầu cảm thấy bất an, nàng gắng gượng đứng dậy, "Có thể hắn lại lạc đường, ta phải đi xem thử." Nói vậy nhưng chính nàng cũng không tin vào suy đoán này, chỉ là nàng không dám nghĩ đến những khả năng khác.

Minh Chiêu đang ngồi ở trước bàn nghiền thuốc, thấy vậy cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Nếu hắn lại lạc đường, vậy thì ta khuyên cô nương nên rời khỏi hắn càng sớm càng tốt, bằng không sớm muộn gì cũng bị hắn hại chết..." Bạch Tam không trả lời, nàng miễn cưỡng đứng dậy, dựa vào tường, loạng choạng đi về phía cửa.