Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh

Chương 64: Bán Rồi



Cuối tháng năm, thành tích thi tháng lần cuối cùng ở trung học cũng công bố, chỉ cần tháng này không bị thất thường, gần như đã có thể xác định được điểm số đại học rồi.Chạng vạng tối, trên sân thượng không bóng người, Tịch Bạch kiểm tra điểm số từng môn của Tạ Tùy.Tạ Tùy ngồi bên cạnh cô, nhìn cô nhíu mày trong lòng cũng hơi hoảng. “Ừm…”“Ừm cái gì, nói rõ ràng được không.” Anh rất lo lắng.Tịch Bạch vỗ vỗ vai Tạ Tùy, vui vẻ nói: “Thi trường top phổ thông hẳn là không thành vấn đề.”“Ờ.”Tịch Bạch thấy ánh mắt anh trầm xuống, sắc mặt cũng không được tốt, trong lòng nghĩ bạn nhỏ này vui vẻ đến ngốc ra sao.“Tạ Tùy, điểm số của anh có thể thi trường top đầu ấy.” “Top đầu phổ thông.”Tạ Tùy nhấn mạnh chữ ‘phổ thông’: “Không phải em tính thi đại học S sao, cũng không phải trường đại học trọng điểm bất kỳ nào.”Cả một năm liều mạng học hành, ép mình đọc những quyển sách hoàn toàn không có hứng thú, kết quả cũng không như anh muốn.“Như này đã là rất tốt rồi.” Tịch Bạch nắm chặt tay anh, “Anh có biết có rất nhiều người, nền tảng họ tốt hơn anh nhưng bây giờ còn không bằng anh không.”“Anh sao phải đi so với mấy người đó.”Tạ Tùy nắm chặt tay, bảng điểm bị anh bóp chặt tới cong queo, “Hoặc là đại học S, hoặc là ông đây không học nữa.”“Tại sao nhất định phải là đại học S?” Tịch Bạch có phần không hiểu sự cố chấp của anh: “Anh có thể thi đậu trường top đầu đã là chuyện bất ngờ ngoài dự liệu rồi.”Tạ Tùy lắc đầu, tại sao nhất định phải là đại học S, cô còn không hiểu sao, mọi thứ đều là vì muốn ở bên cô.Vốn dĩ những chuyện này đều là chuyện anh không am hiểu cũng không thích, mỗi đêm phải thức giải từng bài toán không có ý nghĩa gì với mình, tất cả đều là vì mục tiêu này.

Nếu như mục tiêu này cũng không đạt được thì tương đương với mọi công sức đổ sông đổ bể.“Vẫn còn thời gian.” Tạ Tùy nắm chặt bài thi đứng lên: “Còn mấy ngày, anh cố gắng một chút, chắc là được.”Không có chuyện gì làm khó được anh, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là chuyện anh muốn… anh đều có thể đạt được.Lúc còn bé A Hổ nhà hàng xóm mua máy chơi game, ngày nào cũng khoe khoang trước mặt anh, lại cứ không cho anh chơi. Tạ Tùy tự mình đi làm thêm, nghĩ cách kiếm tiền mua được cái máy chơi game kia. Về sau A Hổ béo tự mình làm mất máy, liền nói Tạ Tùy trộm máy của cậu ta, nhất định bắt Tạ Tùy trả lại.Tạ Tùy không trả, anh còn tẩn cho cậu ta một trận.Từ đó về sau, trái lại Tạ Tùy lại trở thành đứa trẻ mang tiếng xấu, không ai chơi với anh.Anh lấy sức một người mà chống lại toàn thế giới, anh tin vào lý lẽ của mình, cho nên tuyệt đối không dễ dàng thỏa hiệp.Buổi tối, Tịch Bạch gửi tin nhắn cho Tạ Tùy hỏi: ‘Anh rất muốn học cùng một trường đại học với em sao, không nhất định phải là đại học S, trường khác cũng được?’Tạ Tùy trả lời cô, ‘Tịch Bạch, lần này em thi được bao nhiêu điểm?’ ‘673.’Phía trên khung chat vẫn hiển thị đối phương đang đánh máy, tin nhắn nhập vào có hơi lâu, Tịch Bạch nhận được một tin nhắn.‘Thi đại học thấp hơn điểm này, ông đây sẽ đánh em, biết chưa.’ Tịch Bạch: “…”Tịch Bạch xem tới xem lui tin nhắn này, rốt cuộc bỏ đi ngọn lửa u ám nhỏ trong lòng.Tạ Tùy tuyệt sẽ không cho phép cô nhường, vì muốn học chung một trường với anh mà thi thiếu vài điểm.Cho dù hàng năm các cặp đôi yêu nhau đều làm vậy, nhưng sự thật chứng minh, đây là cách làm hoàn toàn ngu xuẩn. Vì trên trường thi mọi điều đều không thể đoán được, rất nhiều người như ma xui quỷ khiến đều bỏ lỡ, thậm chí cuộc đời cũng vì vậy mà thay đổi.Tạ Tùy tuyệt đối sẽ không cho Tịch Bạch chịu thiệt với mình. Tịch Bạch không cách nào tưởng tượng được, nếu cô làm như vậy, Tạ Tùy sẽ làm ra chuyện gì.

Thấy Tịch Bạch mãi vẫn chưa trả lời, Tạ Tùy thậm chí gọi điện thoại đến, giọng nói nghiêm túc: “Tịch Bạch, em nhớ kỹ lời anh đó.”Bình thường anh đều gọi cô là Tiểu Bạch, rất ít khi gọi cả họ của cô, Tịch Bạch. Có thể thấy được anh thực sự tức giận rồi.Tịch Bạch cam đoan sẽ từ bỏ ý nghĩ này, Tạ Tùy mới buông tha cho cô.————-Bệnh viện tư An Hòa.Lệ Sâm đứng bên cửa sổ kính, nhìn cha đang nằm yên trên giường, ánh mắt đen kịt không chút gợn sóng.“Bây giờ là cơ hội duy nhất.” Lệ Sâm nói câu này với cấp dưới Tần Sâm đang mặc một chiếc áo vest bên cạnh.“Lệ tổng, anh nghĩ kỹ rồi? Tiểu thiếu gia là em ruột của anh, hai người là người một nhà.”“Người một nhà?”Khóe miệng Lệ Sâm lạnh lùng nhếch lên, trào phúng nhìn người đàn ông trên giường bệnh: “Từ ngày ông ấy đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà, đón người phụ nữ ngu xuẩn kia về, tôi đã không còn người thân rồi.”Tần Sâm không nói thêm gì, đi xuống.Lệ Sâm luồn tay vào trong túi, lấy ra một viên kẹo sữa đường Thỏ Trắng nhăn nhúm. Trong đầu hiện lên cảnh lúc anh còn bé, hôm anh mất đi người thân, một cô bé kín đáo thẹn thùng nơm nớp lo sợ đặt cục kẹo sữa đường vào tay anh, lại bị anh ném văng ra ngoài.Cô bé bị dọa sợ, từ đó về sau, cô cũng không dám tới gần anh.Nhưng mà cô gái không biết, anh vô cùng vô cùng hối hận. Anh mua thật nhiều thật nhiều kẹo sữa đường, đủ cho một gói quà lớn, anh muốn đáp lễ lại với cô gái, muốn cho cô biết, bản thân mình không cố ý làm vậy, chỉ là tâm tình hôm đó của anh rất tệ.Nhưng mà lúc anh nhìn thấy cô gái đi cùng bạn bè cười vô cùng vui vẻ, dường như không để tâm đến chuyện ấy, lúc đi ngang qua anh cũng không nhìn anh lấy một cái.Tất cả bi hoan đều là của chính mình, cô độc và đau khổ cũng thế, không có ai có thể cứu rỗi linh hồn của mày, mày chỉ có chính bản thân mày thôi.Từ đó về sau Lệ Sâm không tiếp tục quấy rầy cô nữa, anh cố gắng để mình trở nên ưu tú mạnh mẽ, trở thành đứa con vượt trội trong mắt mọi người.Những đau khổ tổn thương anh từng bị ép chịu đựng, anh thề sẽ trả lại gấp trăm lần.————

Thời gian thi đại học càng lúc càng gần, Tịch Bạch gần như không để ý đến chuyện bên ngoài, dồn hết sức lực vào chuyện học hành. Khoảng thời gian đó Lệ Tiểu Ý cũng không xuất hiện.Tên nhóc này trước đây mỗi chiều thứ sáu nhất định sẽ đúng giờ xuất hiện ở bản tin trường, khoảng thời gian này lại không tới, có chút khác thường.Có điều Tịch Bạch cũng không suy nghĩ nhiều, Lệ Tiểu Ý rất thông minh, hẳn là biết phải thi đại học, vì vậy mới không tới quấy rầy bọn họ.Tạ Tùy cũng phát hiện ‘sự mất tích’ của đứa trẻ kia, nhưng anh cũng không để tâm.Có lẽ sự hứng thú mới mẻ của tiểu thiếu gia kia đã hết rồi, cảm thấy chơi với anh không còn thú vị nữa, hoặc là đã quen bạn mới, con nít không phải đều như vậy sao.Cho đến một hôm Đái Tinh Dã tới nhà Tạ Tùy làm bài tập, thuận miệng tám luyên thuyên với anh: “Cậu biết tập đoàn Lệ thị không, tổng giám đốc đột nhiên xuất huyết não nhập viện rồi, bây giờ tiểu Lệ tổng làm chủ gia đình.” Tạ Tùy nghe thấy hai chữ Lệ Sâm, sắc mặt nặng nề, không đáp lời anh, tiếp tục cúi đầu làm bài.Đái Tinh Dã bỗng nhiên ra vẻ thần bí xích lại gần Tạ Tùy: “Cái gì gọi là phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, lão tổng thế mà lại bệnh phải nằm viện, cậu nhỏ trong nhà lại bị người ta bắt cóc rồi.”‘Cộp’ một tiếng, bút máy trong tay Tạ Tùy đứt đôi.Anh kinh ngạc nhìn về phía Đái Tinh Dã: “Cậu nói cái gì!”“Tôi nghe ba tôi nói, đây là tin nội bộ, cậu cũng đừng nói loạn ra ngoài. Nghe nói là phong tỏa tin tức, nếu để truyền thông biết để lộ ra ngoài sáng, bọn buôn người chó cùng rứt giậu, đứa nhỏ kia không chừng sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.”Tạ Tùy nắm lấy cổ áo Đái Tinh Dã: “Ai bị bắt cóc?”“Còn có thể là ai chứ.” Đái Tinh Dã kéo tay anh ra, “Haiz, cậu kích động thế làm gì, cũng không phải con cậu, mau buông tôi ra.”Tạ Tùy càng nắm chặt hơn, ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ ức chế, “Nói cho rõ ràng.”“Thì là tiểu thiếu gia tập đoàn Lệ thị, đứa con mọn của Lệ Đình, Lệ Tiểu Ý đó, nói là bị bắt cóc ở cổng trường tiểu học, giờ cảnh sát đang điều tra.”Tạ Tùy rốt cuộc thả Đái Tinh Dã ra, ngồi xuống sofa, sắc mặt trầm xuống, cầm lon coca trên bàn ném mạnh ra ngoài.Đái Tinh Dã sửa sang lại cổ áo mình, nói: “Không phải tôi nói mát chứ, không cần biết là con nhà nghèo hay là thái tử gia công ty gì, tập đoàn gì,

chỉ cần bị bọn bắt cóc nó ném lên núi, vậy thì thật là chân trời xa xôi, gặp lại dựa vào duyên thôi, báo cảnh sát cũng bó tay.”Tạ Tùy kinh ngạc ngồi trên ghế sofa, đây là lần đầu tiên anh nhớ lại bộ dáng đứa trẻ kia.Cậu nhóc rất đẹp, làn da đặc biệt trắng, ánh mắt đen trong veo, đôi khi nhìn giống như người lớn chuyện gì cũng hiểu, lúc lại như rất ngốc.Cậu lúc nào cũng gọi anh là anh Tạ Tùy, tuy anh luôn mắng cậu không được gọi, nhưng đứa trẻ này có vẻ như chưa bao giờ ghét bỏ, thấy anh vẫn cười hì hì.“Mấy ngày rồi.” Giọng Tạ Tùy hơi khàn, hỏi Đái Tinh Dã: “Mất tích mấy ngày rồi.”“Chắc vài ngày, cụ thể tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ nghe ba thuận miệng nhắc đến vậy thôi.” Đái Tinh Dã nhìn Tạ Tùy có chút tò mò hỏi: “Cậu làm gì quan tâm đến chuyện nhà họ Lệ vậy.”Tạ Tùy không thèm trả lời câu hỏi của anh, đứng dậy ra khỏi cửa, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh: “Xảy ra chút chuyện, gặp ở chỗ cũ.”Mấy cậu con trai này đều là từ đáy xã hội tìm đường sống mà mò lên, ít nhiều sẽ có quan hệ với nhóm băng đảng xã hội, nhất là Tạ Tùy. Anh thuộc dạng mặt lạnh tim nóng, cũng từng trợ giúp rất nhiều người trong khốn khó. Bây giờ anh có chuyện tìm người khác hỗ trợ, những người kia đương nhiên sẽ đồng ý ngay.Tạ Tùy đưa hình cậu nhóc cho mấy người bạn, để bọn họ hỗ trợ tìm, nhưng hi vọng cũng không lớn.Hàng năm Giang Thành có bao nhiêu người mất tích, tìm được về không có mấy người, đây là những chuyện cảnh sát cũng phải bó tay.Trong quán bar, Tùng Dụ Châu quan sát sắc mặt Tạ Tùy, thấp thỏm nói; “Nghe nói bọn buôn người đều là tìm người mua trước, sau đó mới đi bắt cóc trẻ con, hiện tại khả năng người còn ở Giang Thành là rất nhỏ, phần lớn chắc đã đưa đi rồi…”“Lệ Tiểu Ý năm nay cũng không tính là còn nhỏ.” Tương Trọng Ninh nói: “Bọn buôn người bình thường không phải chỉ bắt cóc trẻ sơ sinh sao.” “Mày tưởng trẻ sơ sinh dễ tìm lắm sao.” Tùng Dụ Châu nói: “Con trai ở độ tuổi nó, bị lừa bán lên núi làm con người ta rất nhiều.”“Tùy ca, hay anh đừng quản việc này nữa.” Tương Trọng Ninh nói với Tạ Tùy bên cạnh: “Cách kỳ thi đại học còn có mấy ngày, trước đó anh liều mạng học như vậy, bây giờ cũng đừng trì hoãn, tìm không được cũng thôi

vậy, dù sao cũng không có liên quan gì tới anh, tiền đồ của anh quan trọng hơn. Anh còn hứa với Tiểu Bạch sẽ học cùng một trường đại học với em ấy đấy.”Tạ Tùy biết ý tứ của Tương Trọng Ninh, đứa nhỏ kia là con trai của Trình Tiêu, là cái rễ cắm chắc của bà ở nhà họ Lệ. Nói cho cùng, tuy cậu gọi anh một tiếng anh trai, nhưng cậu thật sự trở thành em trai anh sao?Không, không phải.Lệ Tiểu Ý là em trai Lệ Sâm, không phải em trai của Tạ Tùy anh.“Anh xem nhà họ Lệ xui dữ không, ông già vừa vào bệnh viện, con trai liền bị bắt cóc bán.” Tương Trọng Ninh cảm thán nói: “Thật sự là kiếm cho lắm tiền cũng vô dụng.”“Mày còn quên một chuyện, đứa nhỏ bị bắt cóc rồi, đứa lớn là đứa trở thành người nối nghiệp thuận lợi nhất. Nếu lão già kia có chuyện, bây giờ cả phân tài sản cũng không có nữa.”Lời vừa nói ra, ba thằng con trai nhìn nhau, đột nhiên giống như hiểu ra cái gì đó.Tùng Dụ Châu nói câu này cũng không có ý gì khác, nhưng sự tình cứ xảy ra trùng hợp hết lần này tới lần khác như vậy, lại còn là lúc bệnh tình Lệ Đình nguy kịch thì ‘đối thủ cạnh tranh’ duy nhất của Lệ Sâm lại bị người ta bắt cóc.Cho nên bất luận nhìn chuyện này thế nào, người được lợi ích nhiều nhất là người thắng lớn nhất.“Không cần phải mưu mô vậy chứ.” Tương Trọng Ninh nói: “Hôm đó thấy Lệ Sâm rất che chở cho em trai hắn ta, hai người bọn họ là anh em ruột mà.”Tùng Dụ Châu đặt ly rượu xuống, thong dong nói: “Lệ Tiểu Ý còn là em ruột của Tùy ca này, nói cho cùng, cũng không phải cùng mẹ sinh ra.” Tạ Tùy bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng đi ra khỏi quán bar.“Tùy ca, anh đi đâu vậy!” “Haiz, đợi tụi em chút!”Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh cũng nhanh chóng đuổi theo ra ngoài. Bên ngoài quán bar mưa nhỏ lách tách, trong màn mưa, Tạ Tùy chặn một chiếc taxi.Đám con trai lo lắng anh xảy ra chuyện, cũng nhanh chóng bắt một chiếc taxi đuổi theo.———–

Chín giờ tối, Lệ Sâm lái xe ra khỏi hầm xe công ty, vừa mới quẹo vào góc đường, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng một người con trai trong màn mưa lớn.Anh đột nhiên đạp phanh lại, tức giận mở cửa xe quát: “Điên rồi sao!” Người con trai hung hăng đi về phía anh, lúc ánh đèn chiếu lên mặt anh, Lệ Sâm mới nhìn rõ được dung mạo của anh.Tạ Tùy!Sắc mặt anh trầm xuống, trong đôi mắt đen lóe lên sự hung ác.Trong lòng Lệ Sâm thấy không ổn, liên tục lùi về sau rồi ngồi trở lại vào trong xe, nhấn chìa khóa xe vào. Nhưng vẫn chậm một bước. Tạ Tùy đi tới lôi Lệ Sâm từ trong xe ra, bất ngờ đấm vào bụng anh.Lệ Sâm mất thăng bằng, té vào vũng nước bên đường, đau đớn kịch liệt khiến anh cắn chặt hàm răng, hết sức chật vật.“Mày đưa nó đi đâu rồi!”Tạ Tùy lại đấm một đấm vào mặt anh, thuận thế nắm lấy cổ áo anh, nén giọng xuống hỏi: “Mày đưa em trai tao đi đâu rồi!”Lệ Sâm phun nước bọt dính máu, nhìn anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.“Trả lời tao!”Anh rống giận, đấm tới tấp xuống bụng anh ta. Lệ Sâm căn bản không phải đối thủ của Tạ Tùy, anh rên lên không nói một lời.Từ ánh mắt anh, Tạ Tùy có thể xác định được việc này không thoát khỏi liên can tới anh!“Không nói đúng không.” Tạ Tùy vỗ vỗ mặt anh, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh giá: “Ông đây có cách cho mày mở miệng.”Tạ Tùy sờ soạng lần mò trong quang cảnh tối tăm, kiến thức chiêu trò lượm lặt được trên đường phố, xương cốt cứng cỡ nào thì cũng có lúc phải mở miệng.Anh níu lấy cổ áo Lệ Sâm, kéo anh ta xuống dưới con đường không có người qua lại.Lệ Sâm bỗng nhiên trầm giọng nói: “Tạ Tùy, mày tin không, thế gian này, người lương thiện đều không sống lâu.”“Tao tin.” Tạ Tùy lôi anh ta vào gần mình, hung ác nói: “Nhưng khẳng định là mày chết trước mặt tao.”Anh quơ lấy một cây côn sắt, đánh tới đầu Lệ Sâm.Đúng lúc này Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh từ xe đi xuống, tiến lên ôm lấy Tạ Tùy: “Đừng xúc động quá!”

“Không có chứng cứ, hắn ta sẽ không nói đâu!”“Anh còn phải thi đại học đó! Đừng làm mấy chuyện như này!”Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh cũng là dân luyện quyền anh, bản lĩnh đương nhiên không tệ, nhưng hai người chọi một với Tạ Tùy có vẻ cũng hơi dùng sức.Lệ Sâm thấy Tạ Tùy có tâm giết người, anh ta cũng hoảng, sau khi tránh được gông cùm của Tạ Tùy, chạy nháo nhào về phía xe.Tạ Tùy khẩn trương, hất hai thằng con trai ra, chạy đuổi theo xe.Lệ Sâm ngồi vào trong xe nhấn chìa khóa, cửa xe chầm chậm đóng lại. Anh ta thở hổn hà hổn hển, lấy điện thoại ra, nhưng anh ta không báo cảnh sát.Ngăn giữa tấm kính, Lệ Sâm và người con trai ngoan lệ kia nhìn nhau. Bỗng nhiên, Lệ Sâm nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lẽo, dùng khẩu hình nói với anh hai chữ —