Ngọt Không Ngừng Nghỉ

Chương 7: Lại cõng



"Cậu điên à, tự dưng chạm vào trán tôi."

[7]

Trực nhật lớp cũng phải tốn đến 3 tiếng đồng hồ.

Vương Tiêu đứng một bên nhìn Trì Dụ, cho dù cậu có đơn giản dùng cái chổi để quét sàn thì hắn cũng sẽ khen lấy khen để.

"Anh Trì cầm chổi quét lớp thôi trông cũng khí chất đầy mình!"

"Động tác lau sàn của anh Trì cũng mẹ nó quá đẹp trai!!"

"Anh Trì nhíu mày trông quyến rũ chết mất thôi!!!"

Trì Dụ rốt cuộc không nghe nổi nữa liền cầm cây chổi trong tay đập vào Vương Tiêu. Thấy hắn né được, Trì Dụ cởi bỏ đồng phục học sinh đi đến trước mặt Vương Tiêu, giơ một nắm đấm lên trước mặt hắn.

"Cậu không phải thấy tôi quyến rũ lăm hả? Lại đây, cho cậu biết thế nào là quyến rũ."

Phó Chỉ An lặng lẽ ngồi góc lớp, nghe thấy tiếng khóc thét ở ngoài cửa. Anh cúi đầu lật hai trang sách tiếng anh.

"Liếm cẩu không có kết cục tốt."

*liếm cẩu (舔狗): là một thuật ngữ mạng, trong trường hợp này hiểu là nịnh bợ, nịnh nọt, thổi phồng ai

Cuối cùng khi bọn họ dọn dẹp phòng học cũng đã gần chín giờ tối. Trì Dụ nhìn Phó Chỉ An đang khập khiễng đi phía sau, cậu dừng bước lại, sốt ruột xoa xoa lông mày. Phó Chỉ An bước vài bước rồi thỉnh thoảng dừng lại thở.

"Cậu không thể gọi taxi được hả?" Trì Dụ nhìn Phó Chỉ An cuối cùng cũng lê lết được đến trước mặt mình, chóp mũi anh đã lấm tấm mồ hôi, thở không ra hơi, người ngoài nhìn vào thôi cũng thấy mệt.

"Không có tiền." Phó Chỉ An cũng không nhìn tới bộ mặt khinh khỉnh của Trì Dụ, anh cúi đầu tiếp tục đi.

Trì Dụ sải bước tới trước mặt anh, vươn tay lấy cặp sách trên lưng anh.

Vừa treo lên cổ, vừa hùng hổ nói: "Đệt, sao cặp cậu nặng thế, đem theo cái gì đi học vậy."

Trì Dụ nói xong liền ngồi xổm trên mặt đất, chậc lưỡi: "Đúng là phiền phức mà, mau lên đây."

Phó Chỉ An đứng phía sau, nhìn bờ vai gầy của cậu, nghĩ nghĩ rồi nằm lên lưng cậu.

Thoáng dùng sức, Trì Dụ cõng anh trên lưng. Mặc dù một mặt khó chịu nhưng bước chân lại trầm ổn kiên định. Cậu tận lực không để ý đến ánh nhìn của mấy người xung quanh, nhưng những ánh mắt xung quanh vẫn chằm chằm nhìn vào dò xét khiến hai bên tai cậu khẽ đỏ lên. Cảnh tượng này càng nghĩ càng kỳ quái, cậu cau mày khó chịu, còn Phó Chỉ An trên lưng cậu thì chỉ chăm chăm nhìn phía trước, cũng không thèm để ý gì.

Đi đến đoạn đường dốc, Trì Dụ cũng thấm mệt, không chống đỡ nổi nữa, thỉnh thoảng dừng bước lại thở hổn hển. Phó Chỉ An ở đằng sau vỗ vai cậu, vô tình nói: "Đi tiếp đi."

Trì Dụ đột ngột quay đầu lại, đôi lông mày xinh đẹp nhíu vào nhau, đôi mắt đen nháy hận không thể phun ra lửa: "Cậu thử nói lại xem?"

"Tiếp tục đi."

Phó Chỉ An có thể nghe được tiếng nghiến răng của cậu. Cậu siết chặt tay, định ném anh xuống đất. Trì Dụ lại trừng mắt nhìn anh, tức giận tiếp tục bước đi, lại hùng hùng hổ hổ nói: "Coi như tôi tích đức đi, cậu nhìn cho rõ vào, kiểu gì tôi cũng sống được đến 99 tuổi cho xem."

Đi được hồi lâu cũng không có ai lên tiếng, Trì Dụ cúi đầu đi về phía trước, tóc trên trán đã đẫm mồ hôi. Phó Chỉ An có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu, lông mi thật dài, bờ môi khô khốc không có chút huyết sắc.

Đi đến ngã tư đường, Trì Dụ rốt cục không chịu nổi nữa, cậu dừng lại vừa định mở miệng. Trên trán cậu cảm nhận được hơi lạnh, cậu nghi hoặc quay đầu lại thì nhìn thấy con ngươi màu nâu nhạt của Phó Chỉ An, cậu nhìn thấy bộ dạng có chút mệt mỏi của mình qua đôi mắt ấy.

Phó Chỉ An chậm rãi thu tay lại, trên đầu ngón trỏ lấm tấm mồ hôi từ trán của Trì Dụ.

"Cậu điên à, tự dưng chạm vào trán tôi." Trì Dụ nghiêng đầu, vẻ kiêu ngạo trước đây dần bị xua tan. Rõ ràng định nói ra câu mang vẻ uy hiếp nhưng giọng nói lại như mèo con.

Phó Chỉ An đột nhiên đem tay lau lên áo khoác của Trì Dụ, tỏ ra chán ghét nhìn bàn tay mình: "Thật bẩn!"

Trì Dụ sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu hít thở mấy hơi, cố gắng kiềm chế không vung nắm đấm, thuận thế đặt Phó Chỉ An xuống mặt đất.

"Cậu tự đi đi, tôi không chịu nổi nữa." Trì Dụ nuốt nước miếng một cái rồi vung tay rời đi.

"Này!" Bỗng giọng nói nhẹ nhàng của Phó Chỉ An vang lên phía sau.

Trì Dụ không được tự nhiên xoay người, cậu không có chờ mong Phó Chỉ An sẽ biết đường mà xin lỗi cậu, cậu chỉ mong anh đừng có nói cái gì chọc cậu tức điên thôi.

Phó Chỉ An hất cằm, chậm rãi nói: "Cặp sách của tôi."

Dõi mắt nhìn theo bóng lưng lững thững biến mất nơi ngã ba đường, nhìn chiếc cặp bị vứt dưới chân, Phó Chỉ An bất lực mỉm cười. Anh cúi xuống nhặt cặp lên rồi chậm rãi bước. Không biết cơn gió từ hướng nào thổi bay những lời thì thầm của anh.

Càng ngày càng khó chọc giận cậu ấy nhỉ!

Trì Dụ mặt tối sầm khiến tài xế taxi giật mình. Ngồi ở hàng ghế sau là Trì Dụ cao hơn 1,8 mét, áp suất nặng nề khiến chú tài xế toát mồ hôi. Vốn dĩ chú thích tán gẫu nhưng khi nhìn gương mặt đẹp mắt lại không dễ trêu chọc ở phía sau kia qua gương chiếu hậu, chú tài xế thức thời đóng chặt miệng.

Tiếng hát lớn từ trên đài phát ra, chú tài xế vươn cổ liếc mắt nhìn cậu thanh niên đang cau có trong gương chiếu hậu, nuốt nước bọt bật nút âm lượng về mức nhỏ nhất.

Khi xe dừng trước quảng trường đài phun nước, chú tài xế nghiêng đầu nhìn khu chung cư cao cấp trước mặt rồi quay lại cười: "Này cậu, cậu sống ở đây à? Căn nhà tốt như này thì bao nhiêu tiền?"

Giọng nói đột ngột dừng lại khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và hờ hững của Trì Dụ, ông chú vươn tay cầm lấy tờ tiền xanh, liếc nhìn số 47 trên đồng hồ rồi cúi xuống tìm tiền rồi nói: "Chờ chút, tôi trả lại cậu tiền thừa..."

Trì Dụ kéo cửa xe bước ra, lạnh lùng nói: "Không cần đâu."

Đi qua chung cư cao tầng phía trước, Trì Dụ bước vào một cổng vòm làm bằng hoa, trong khu dân cư này, tầng ngoài cùng là một chung cư cao tầng bình thường, còn bên trong là những biệt thự, song lập đắt tiền.

Trì Dụ thò tay vào túi tìm chìa khóa lại thấy một hộp urgo.

"Đồ ngu ngốc này...." Trì Dụ bóp chặt hộp giấy trong tay, cậu liếc nhìn vết thương đã kết vảy trên tay, bước tới thùng rác, giơ tay định ném nhưng lại thôi. Một lần nữa đem hộp cất vào túi, lấy ra chìa khoá ra. Cậu đi gần đến cửa nhà thì thấy một cô gái mặc váy hồng đang đứng ở cửa, mỉm cười vẫy tay với cậu.

"Sao anh tan học muộn thế? Chân em đau quá nè." cô gái cười toe toét bước tới, đưa tay nắm lấy cánh tay Trì Dụ rồi lắc lắc.

Trì Dụ lạnh mặt rút tay ra, vừa đi về phía trước vừa hỏi: "Sao lại về đây?"

"Ở nước ngoài mãi, nhớ nhà quá nên em về chứ sao nữa!" cô gái nũng nịu đi sau lưng cậu.

Trì Dụ duỗi ngón cái mở khóa mã vân tay, cửa nhà bật mở.

Cô gái nghiêng đầu nhìn căn nhà, xúc động nói: "Nhà anh rộng quá!"

Trì Dụ cởi áo khoác đồng phục ném xuống đất, đi vào bếp mở cửa tủ lạnh lấy ra một lon coca cola đá, nhìn cô gái trong nhà với vẻ mặt phức tạp.

"Cả tầng 2 này đều trống không sao? Em chuyển tới ở được không?" cô vừa dứt lời, Trì Dụ lập tức đáp: "Không thể."

Dường như không biết lí do cô gái lại đến đây, Trì Dụ cầm lon nước đến phòng khách ngồi bệt xuống sàn: "Đến đây có chuyện gì?"

"Cũng không có gì." cô gái vuốt mái tóc dài ra sau lưng, lỡ đãng nói: "Nghe nói anh lại phá hỏng cửa nhà thi đấu trường học?"

Trì Dụ cúi đầu, mái tóc lòa xòa che đi đôi mắt trong veo, lon nước ở trong tay bị bóp thành đến biến dạng. Cậu chậm rãi đứng dậy đi về phía phòng ngủ, trước khi đóng cửa thì dừng lại nhàn nhạt nói: "Đi về đi, nhớ đóng cửa lại."

"Ừm." cô gái nhàn nhạt lên tiếng, hai tay buông thõng hai bên nắm chặt rồi lại buông ra, cô nhìn đồ ăn trên bàn vẫn chưa được đụng đến, xoay người bước đến trước cửa, đeo giày vào rồi rời đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trì Dụ từ sau cửa phòng ngủ bước ra, nghĩ đến gương mặt rạng rỡ của cô gái liền nhíu mày.