Ngọn Sóng Không Tên

Chương 41: Cho dù có bận hay không thì con cũng đều nghĩ tới cô ấy



Thi Hảo không dám nghĩ về điều đó, Lương Tây Kinh có thể hiểu được.

Nhưng chuyện Thi Hảo đặt suy nghĩ của anh vào trong phạm vi suy xét của cô đã khiến Lương Tây Kinh cảm thấy thất vọng.

Anh luôn cảm thấy rằng chuyện tình cảm thì cả hai bên nên chia sẻ với nhau. Chuyện của anh và Thi Hảo thuộc về dạng trời xui đất khiến nhưng sau khi chuyện đó xảy ra thì hai người đều rất tỉnh táo.

Nhất là vào lúc đầu khi Thi Hảo và anh thỏa thuận với nhau rằng không được để mối quan hệ này bị lộ ra, Lương Tây Kinh cũng có thể hiểu được.

Cô là thư ký của anh, vốn dĩ đã có không ít người nhìn cô với ánh mắt đầy thành kiến. Việc che giấu mối quan hệ giữa hai người có thể giảm bớt rất nhiều lời đàm tiếu, đối với cô mà nói thì đây cũng là một kiểu bảo vệ.

Vì vậy Lương Tây Kinh đã đồng ý mà không chút do dự.

Thế nhưng bọn họ đã ở bên nhau hơn một năm, anh vốn tưởng rằng khi Thi Hảo đưa ra quyết định thì chắc cô cũng đã cân nhắc suy nghĩ về tình huống của đối phương giống như anh.

Nhưng cô lại không.

Nghe thấy lời chất vấn của Lương Tây Kinh, Thi Hảo thực sự cảm thấy hơi tủi thân.

Tương lai của họ.

Làm sao cô dám nghĩ về nó.

Giữa cô và anh vốn đã khác nhau một trời một vực, ở bên Lương Tây Kinh đã là chuyện liều lĩnh mất lý trí nhất mà cô từng làm.

Cô không đủ tư cách và không cho phép bản thân sống buông thả, làm những chuyện mất lý trí thêm nữa.

Hơn nữa giữa hai người bọn họ còn có Lương Hanh.

Lương Hanh là người đã đưa tay giúp đỡ Thi Hảo và cứu cô ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Cô đã thất tín bội nghĩa một lần rồi, không đời nào cô sẽ để chuyện ấy xảy ra lần thứ hai.

Ánh mắt của Lương Tây Kinh dán chặt trên người cô, chú ý đến tất cả mọi thay đổi trên mặt cô.

Một lúc lâu sau khi bị anh hỏi đến á khẩu không nói nên lời, Thi Hảo mới lên tiếng: “Em xin lỗi.”

Lương Tây Kinh rất thất vọng, điều anh muốn nghe không phải là lời xin lỗi.

Anh quay đầu đi không nhìn cô nữa, chỉ nói: “Ông cụ kêu em và anh chia tay, em có đồng ý hay không?”

Thi Hảo còn chưa mở miệng, Lương Tây Kinh đã nhắc nhở cô: “Thi Hảo, có những lời một khi đã nói ra khỏi miệng thì không thể rút lại được đâu, em nghĩ kỹ đi rồi trả lời anh.”

Vành mắt Thi Hảo cay cay, cô và Lương Tây Kinh nhìn nhau một lúc lâu, trong đầu không ngừng vang vọng những lời mà Lương Hanh đã nói với cô trước đó.

Ông không đồng ý cho họ ở bên nhau, ông không hi vọng Lương Tây Kinh đi theo con đường cũ của ba mẹ mình và lặp lại sai lầm tương tự.

Chuyện ba mẹ của Lương Tây Kinh là một ví dụ điển hình cho chuyện này.

Thi Hảo đã từng nghe có người nhắc đến, sự chênh lệch giữa thân phận xuất thân của bố mẹ anh cũng giống như hai người họ, ban đầu Lương Hanh cũng không đồng ý cho hai người họ ở bên nhau thế nhưng họ vẫn kiên quyết.

Nào ngờ kết hôn còn chưa quá nửa năm, giữa hai người họ đã xảy ra mâu thuẫn. Điều này khiến Lương Tây Kinh từ khi sinh ra đã phải sống một cuộc sống không được ba mẹ yêu thương và thậm chí là bị ghét bỏ.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại tiếng hít thở phập phồng của hai người họ.

Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo với đôi mắt sáng quắc, chờ đợi câu trả lời của cô.

Giằng co hồi lâu, Thi Hảo tránh ánh mắt của Lương Tây Kinh, nhìn sang chỗ khác, nức nở nói: “Lương Tây Kinh, em đã đồng ý với chủ tịch.”

Rốt cuộc thì cô cũng không thể nhẫn tâm nói ra hai từ “chia tay”.

Lương Tây Kinh mím chặt khóe môi, vẻ mặt lạnh lùng: “Sau đó thì sao?”

Anh lạnh giọng nói: “Thi Hảo, em nhìn vào mắt mà anh nói.”

“...”

Thi Hảo hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào mắt anh một lần nữa.

Cô nhìn anh, sau khi sắp xếp lại câu từ xong xuôi thì cô mới lên tiếng: “Em sẽ từ chức.” Cô dừng lại một chút rồi nói nốt câu cuối cùng: “Lương Tây Kinh, chúng ta chia tay đi.”

Khi nói ra hai câu này, Thi Hảo cảm thấy trái tim mình như bị một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên thủng, giống như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào.

Vốn dĩ cô cho rằng trong mối quan hệ này, cô vẫn luôn rất lý trí. Kể từ ngày đồng ý ở bên Lương Tây Kinh, cô đã biết hai người bọn họ sẽ không có một kết thúc tốt đẹp.

Vì vậy, cô vẫn luôn kìm nén tình cảm và sự yêu mến của mình dành cho Lương Tây Kinh.

Trước đó cô vẫn luôn cảm thấy mình cũng không thích Lương Tây Kinh quá nhiều nếu mà chia tay với anh thì cùng lắm chỉ khiến cô buồn một thời gian thôi.

Nhưng vào giờ khắc này, cô lại cảm thấy như bị một con dao đâm vào tim vậy, miệng viết thương không có cách nào khép lại được.

Nghe rõ những gì cô nói, Lương Tây Kinh nhắm mắt lại sau đó mở mắt nặng nề nhìn cô và trầm giọng nói: “Thi Hảo, anh cho em một cơ hội đổi ý cuối cùng. Nếu như bây giờ em nói lại thì anh có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.” Anh biết cô lo lắng nên ngay sau đó nói lập tức nói: “Bên phía ông thì anh sẽ đi nói chuyện.”

Anh tự tin rằng bản thân có khả năng khiến Lương Hanh buông bỏ chấp niệm này.

Nghe vậy, trong lòng Thi Hảo có chút chấn động và mừng rỡ.

Thế nhưng cô không thể ích kỉ như vậy được.

Lương Hanh là người đã nuôi lớn Lương Tây Kinh, cô không muốn họ cãi nhau vì mình. Cô không thể làm được loại chuyện như vậy.

Im lặng hồi lâu, Lương Tây Kinh không đợi được câu trả lời của Thi Hảo.

Lồng ngực anh đau nhói, đột nhiên anh cảm thấy cực kỳ thất bại.

Một lúc sau, Lương Tây Kinh cầm chiếc bút máy đặt ở bên cạnh lên và phê chuẩn vào lá đơn xin từ chức của cô.

Sau khi ký xong, anh đưa đơn lại cho cô.

Nhìn đơn xin từ chức treo lơ lửng giữa không trung, Thi Hảo tiến lên một bước và vươn tay nhận lấy: “Cám ơn tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh không nói gì.

Thi Hảo xoay người rời đi, lúc cô chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc thì anh mới lên tiếng: “Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”

Lưng quay về phía anh, Thi Hảo kiềm chế để chính mình khóc thành tiếng: “... Được.”

Chỉ trong chốc lát, Lương Tây Kinh nhìn cánh cửa phòng làm việc mở ra rồi lại đóng lại.

Tiếng bước chân ở bên ngoài xa dần, anh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt một lúc lâu rồi mới đứng dậy rời đi.

Tin Thi Hảo từ chức sau khi được chuyển đến bộ phận nhân sự thì đã truyền ra rộng hơn.

Cả công ty đều kinh ngạc, tất cả đồng nghiệp đều bất ngờ và bàng hoàng trước việc cô sẽ từ chức.

Thi Hảo cũng không để ý đến mấy cuộc thảo luận của đồng nghiệp, Dương Cao Phi biết rất rõ về công việc trong tay cô nên cô chỉ cần bàn giao công việc cho Dương Cao Phi là được.

Trong vòng chưa đầy nửa tháng, Thi Hảo đã thuận lợi từ chức khỏi tập đoàn Lương thị.

Trong nửa tháng bàn giao đó, cô và Lương Tây Kinh nói chuyện với nhau không quá mười câu.

Cho dù có nói chuyện thì thái độ cũng luôn luôn giống như giải quyết việc chung.

Ngày cô rời khỏi tập đoàn là vào thứ sáu.

Các đồng nghiệp trong phòng trợ lý tổng giám đốc muốn tổ chức tiệc chia tay cho Thi Hảo. Vốn dĩ cô không có tâm trạng nhưng lại không thể từ chối.

Gần tới giờ về, Lý Thiến Vi hỏi cô: “Tổng giám đốc Lương có đi không?”

Thi Hảo khẽ lắc đầu, trong lòng có chút đau âm ỉ: “Không đi.”

Cô không hỏi Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh cũng không nhắc tới.

Sau khi tan làm, Thi Hảo thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Cô mang đồ về nhà trước rồi đến nhà hàng.

Nhìn cô đi vào thang máy, Dương Cao Phi giơ tay xoa xoa ấn đường sau đó đi vào phòng làm việc của Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh nhận tài liệu anh ấy đưa rồi ký tên.

Sau khi ký xong, anh liếc nhìn Dương Cao Phi đang do dự muốn nói lại thôi bên cạnh mình: “Anh muốn nói gì?”

Dương Cao Phi im lặng, nhỏ giọng nói: “Thư ký Thi đi rồi.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ.

Thời tiết đã nóng hơn, ánh mặt trời vào giờ tan tầm vẫn chói mắt như vậy.

Vài giây sau, Lương Tây Kinh nói: “Sắp xếp tài xế đưa cô ấy về.”

Dương Cao Phi sửng sốt sau đó vội đáp ứng.

Sau khi gọi cho tài xế dặn dò xong, Dương Cao Phi lại nhìn Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh: “Nói hết một lần đi.”

Dương Cao Phi hít một hơi thật sâu, có hơi lo sợ: “... Lát nữa chúng tôi sẽ đi ăn tối với thư ký Thi, anh có đi không?”

Lương Tây Kinh hơi giật mình, im lặng vài giây: “Tôi không đi, anh để ý cô ấy một chút.”

Nếu như anh đi thì Thi Hảo sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Anh không muốn tạo áp lực cho cô, càng không muốn khiến cô lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.

Bữa tiệc chia tay này, Thi Hảo ăn khá là thỏa mãn.

Cô tiếp xúc với các đồng nghiệp trong phòng trợ lý không tính là nhiều nhưng cũng không phải là quá ít. Mối quan hệ giữa mọi người trong phòng tương đối hòa hợp, đối với chuyện cô từ chức thì mọi người cũng dành cho cô những lời chúc phúc tốt đẹp nhất.

Mặc dù họ không biết lý do tại sao cô từ chức nhưng các đồng nghiệp đều vô cùng tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Sau khi tiệc tan, Ôn Ỷ đến đón cô.

Thi Hảo cũng không uống nhiều, cô rất tỉnh táo.

“Cậu muốn đi xe về hay là đi bộ?” Nhà hàng cách nơi Thi Hảo ở rất gần.

Thi Hảo đứng nguyên tại chỗ, ngước mắt lên nhìn cô ấy, vành mắt ngấn lệ: “Ôn Ỷ.”

Cô tủi thân nói: “Tớ không muốn về nhà.”

Cô không muốn về nhà chút nào, nơi đó vẫn còn mùi hương của Lương Tây Kinh.

Ôn Ỷ nghe vậy thì trong lòng run lên, cô ấy cũng cảm thấy khó chịu theo.

Cô ấy ôm lấy Thi Hảo, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, vậy chúng ta không về nhà nữa, cậu muốn đi đâu thì chúng ta đi đó.”

Thi Hảo nghẹn ngào gật đầu sau đó dựa vào người Ôn Ỷ và khóc một cách thoải mái.

Từ ngày chia tay Lương Tây Kinh cho đến nay, cô vẫn luôn cố kìm nén cảm xúc của mình. Vào lúc này, cô đã không thể kiềm chế được nữa.

Ôn Ỷ ôm cô để mặc cô trút ra tất cả.

Đợi đến khi cô khóc mệt rồi thì cô ấy mới đỡ cô rồi đưa cô trở về nhà.

Ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy thì không ai nhắc đến chuyện khóc ngày hôm qua nữa.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Ôn Ỷ ngẩng đầu lên nhìn cô: “Hay là chúng ta ra ngoài chơi mấy ngày?”

Thi Hảo khẽ giật mình: “Đi đâu cơ?”

Ôn Ỷ: “Công việc của tớ cũng bàn giao gần xong rồi, trùng hợp lại có mấy ngày phép.” Cô ấy nói: “Cũng không thể để công ty được hời được, tớ phải nghỉ hết ngày phép xong rồi mới nghỉ việc.”

Thi Hảo gật đầu.

Ôn Ỷ nhìn cô: “Cậu có nơi nào muốn đi không?”

Thi Hảo ngẫm nghĩ: “Không có.”

Nơi cô muốn đi quá xa, không phải cứ nói muốn đi là có thể đi được.

Ôn Ỷ “a” một tiếng: “Vậy chúng ta đi biển đi?”

Thi Hảo không có ý kiến gì.

Hai người nói đi là đi ngay, sau đó đặt vé và ngay trong đêm đó bọn họ đã xuất hiện ở thành phố bên cạnh bờ biển vui chơi mấy ngày. Cô quyết định chơi cho đã rồi mới trở về tìm việc.

Thi Hảo đi du lịch, Lương Tây Kinh cũng rời khỏi thành phố Giang.

Anh đáp xuống Bắc Kinh và đi thẳng đến Tây Viên.

Nghe Trình Tuệ nói rằng anh sẽ đến, Tiêu Bạch Hủy ngạc nhiên trong giây lát.

Bà ấy cầm cọ vẽ, bày ra vẻ không thể tin được mà hỏi: “Nó đến một mình à?”

Trình Tuệ gật đầu, khẽ nói: “Trông tâm trạng cậu ấy cũng không tốt lắm.”

Tiêu Bạch Hủy mím môi, nhìn chằm chằm bức tranh còn dang dở trước mặt trong giây lát rồi dặn dò: “Chị đi bảo nhà bếp làm chút đồ ăn đi.”

Bà ấy đoán chắc rằng Lương Tây Kinh còn chưa ăn.

Trình Tuệ trả lời: “Vậy còn bà chủ...”

“Lát nữa tôi xuống.” Tiêu Bạch Hủy nói.

“Cậu chủ.” Trình Tuệ đi xuống cầu thang, hỏi Lương Tây Kinh: “Cậu ăn cơm chưa?”

Lương Tây Kinh không hề ngạc nhiên khi không thấy Tiêu Bạch Hủy xuống: “Chưa ăn.”

Anh liếc nhìn lên tầng: “Bà ấy đang ở trong phòng vẽ tranh à?”

Trình Tuệ gật đầu.

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, im lặng vài giây rồi nói: “Tôi có thể đi lên xem không?”

Trình Tuệ sững sờ, bà ấy không ngờ được rằng anh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

Lương Tây Kinh cũng không làm khó bà ấy, anh chỉ nói: “Dì hỏi bà ấy thử xem.”

Trình Tuệ: “...Được.”

Bà ấy quay người lại lên tầng.

Vài phút sau, Trình Tuệ đi xuống:  “Cậu chủ, bà chủ đang đợi cậu ở trên tầng.”

Lương Tây Kinh đứng dậy và đi lên tầng.

Cùng lúc đó, Tiêu Bạch Hủy đang ở trên tầng yên lặng chờ đợi.

Bà ấy không biết tại sao Lương Tây Kinh lại muốn đến phòng vẽ tranh nhưng đây là yêu cầu đầu tiên mà anh đã đưa ra dù đã đến Tây Viên rất nhiều lần. Bà ấy không cách nào từ chối được.

Mặc dù Tiêu Bạch Hủy và đứa con trai này không thân thiết từ nhỏ nhưng bà ấy vẫn rất hiểu rõ anh.

Nếu không có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ không vô duyên vô cớ đến Tây Viên, càng sẽ không nhắc đến việc muốn đến phòng vẽ tranh xem thử.

Tiêu Bạch Hủy nhớ mang máng rằng lần cuối cùng Lương Tây Kinh có tâm trạng tồi tệ là khi Lương Hanh bị ốm phải nhập viện để phẫu thuật và anh phải tiếp quản tập đoàn Lương thị.

Lương Tây Kinh bay trong đêm đến Bắc Kinh, hút vài điếu thuốc trong sân rồi bay cả đêm về.

Tiếng bước chân vang lên, Tiêu Bạch Hủy ngước mắt lên nhìn người xuất hiện ở cửa.

Hai mẹ con nhìn nhau, Tiêu Bạch Hủy lên tiếng: “Vào đi.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng.

Phòng vẽ tranh của Tiêu Bạch Hủy rất lớn, có rất nhiều tác phẩm bà ấy đã vẽ gần đây.

Lương Tây Kinh nhấc chân đến gần và đảo mắt nhìn xung quanh một lượt. Đột nhiên, anh chú ý đến một bức tranh ở trong góc.

Tiêu Bạch Hủy nhìn theo ánh mắt của anh, sắc mặt bà ấy hơi cứng đờ.

Bà ấy mím môi khẽ thở dài: “Muốn đi xem một chút không?”

Lương Tây Kinh đi tới và nhìn thấy rõ người trong tranh: “Mẹ vẽ nó khi nào?”

Tiêu Bạch Hủy: “Mùa đông năm ngoái.”

Đó là một bức tranh chân dung bà ấy vẽ cho Lương Tây Kinh, vốn định coi như là một món quà sinh nhật tặng anh. Nhưng sau đó vì đủ loại lý do mà bà ấy đã không gửi nó.

Lương Tây Kinh nhìn nó một lúc lâu, sau đó khàn giọng hỏi: “Con có thể mang nó đi không?”

Tiêu Bạch Hủy do dự vài giây: “Có thể.”

Ở phòng vẽ tranh chưa được bao lâu thì Trình Tuệ đã gọi hai người xuống ăn tối.

Mối quan hệ giữa hai mẹ con không nóng cũng không lạnh, hai người chỉ lặng lẽ ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Lương Tây Kinh chuẩn bị rời đi.

Tiêu Bạch Hủy nghe xong, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngày mai con có đi làm không?”

Lương Tây Kinh lắc đầu.

Tiêu Bạch Hủy nghiêng đầu nhìn Trình Tuệ: “Đêm nay con ngủ lại đây đi.”

Bà ấy không thích những người khác ở Tây Viên, càng không muốn người lạ ở Tây Viên. Nhưng Lương Tây Kinh thì khác.

Mặc dù mẹ con họ không gặp nhau thường xuyên, mối quan hệ của hai người cũng không được coi là thân thiết. Nhưng Tiêu Bạch Hủy biết và hiểu rõ Lương Tây Kinh, bà ấy biết rằng lúc này anh cần một “chỗ dung thân”.

Lương Tây Kinh im lặng vài giây rồi nhẹ giọng đáp: “Được.”

Anh không từ chối Tiêu Bạch Hủy bởi vì anh thực sự không muốn quay trở lại thành phố Giang. Giữa Lương Tây Kinh và Tiêu Bạch Hủy có sự ngăn cách nhưng thỉnh thoảng lúc phiền muộn thì anh vẫn thích đến chỗ này của bà ấy.

Ở đây yên tĩnh, có thể khiến tâm trí anh bình tĩnh lại.

Trình Tuệ thu dọn phòng ăn rồi đi trải giường chiếu cho Lương Tây Kinh.

Sau khi bà ấy rời đi, phòng khách lại chìm vào im lặng lần nữa.

Gió bên ngoài rất mạnh, cơn gió mùa hè rất thoải mái.

Buổi tối Tiêu Bạch Hủy ăn hơi nhiều, bà ấy rất hiếm khi chủ động đề nghị: “Chúng ta đi dạo một chút đi.”

Lương Tây Kinh đi theo sau.

Tây Viên rất lớn.

Ngoại trừ biệt thự mà Tiêu Bạch Hủy ở ra thì những chỗ khác dường như không có ai quét dọn, trông giống như một khu vườn khô héo không có ai ở.

Hai người đi về phía khu vườn khô.

Đi một lúc lâu, Tiêu Bạch Hủy mới mở miệng: “Có chuyện gì sao?”

Lương Tây Kinh không nói lời nào.

Tiêu Bạch Hủy nghiêng đầu và đoán một lần nữa: “Chia tay với Thi Hảo rồi?”

Lần này, Lương Tây Kinh cuối cùng đã quay đầu nhìn bà ấy.

Tiêu Bạch Hủy: “Thế nào?”

Lương Tây Kinh thở ơ hỏi: “Mẹ biết từ khi nào?”

Tiêu Bạch Hủy thản nhiên nói: “Năm ngoái.”

Lương Tây Kinh mím môi: “Con biểu hiện ra rõ như vậy sao?”

“... Về phía ông cụ thì con che giấu cũng khá tốt.” Tiêu Bạch Hủy nói.

Lương Tây Kinh cứng họng.

Anh còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Bạch Hủy khó có được lại hỏi anh: “Có tiện nói chuyện với mẹ không? Tại sao lại chia tay, ông cụ không đồng ý à?”

Lương Tây Kinh: “Vâng.”

Anh nhìn về phía xa xăm và nói với bà ấy: “Cô ấy được ông cụ đưa từ trại trẻ mồ côi về và nuôi lớn.”

Tiêu Bạch Hủy cũng hiểu ra: “... Đối với con bé, ông cụ quan trọng hơn con.”

Lương Tây Kinh bị đâm một đao, chỉ giữ im lặng.

Tiêu Bạch Hủy: “Còn gì nữa không?”

Lương Tây Kinh: “Hết rồi.”

Tiêu Bạch Hủy im ​​lặng một lúc rồi đoán tiếp: “Ông cụ tìm con bé muốn con bé chia tay với con?”

Lương Tây Kinh tiếp tục: “... Vâng.”

Tiêu Bạch Hủy cười nói: “Con không giữ con bé lại?”

“Có.” Lương Tây Kinh thản nhiên nói.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lương Tây Kinh, Tiêu Bạch Hủy khẽ thở dài: “Con nói như thế nào?”

Lương Tây Kinh thuật lại với bà ấy những gì anh đã nói.

Tiêu Bạch Hủy nghe xong trầm mặc một hồi mới hỏi: “Con thích con bé đến mức nào?”

Lương Tây Kinh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm đen kịt, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Thi Hảo. Thi Hảo thích đứng ở trên ban công ngắm trăng, còn thường xuyên kéo anh cùng nhau ngắm trăng.

Nhìn về phía xa, khóe môi Lương Tây Kinh hơi mấp máy: “Cho dù có bận hay không thì con cũng đều nghĩ tới cô ấy.”

Muốn cùng cô ấy chia sẻ ánh trăng sáng này, muốn biết cô ấy đang làm gì, một ngày có ăn đủ ba bữa, có ăn đúng giờ không, muốn biết tâm trạng thay đổi trong một ngày của cô ấy, muốn biết những điều cô ấy thấy, những người cô ấy gặp. Từng giây từng phút lúc nào anh cũng muốn nghe được giọng nói của cô ấy và thấy cô ấy trong tầm mắt mình.

Ngay cả khi nhìn thấy nhà hàng Nhật Bản mà anh ghét nhất thì anh vẫn luôn có suy nghĩ muốn đi ăn cùng với cô.

Nghe Lương Tây Kinh nói vậy, Tiêu Bạch Hủy mỉm cười vui mừng: “Con thực sự đã trưởng thành rồi.”

Lương Tây Kinh không tiếp lời.

Tiêu Bạch Hủy nhìn anh, khích lệ nói: “Nếu như con đã thích con bé như vậy thì hãy thử cố gắng thuyết phục ông nội của con.”

Bà ấy thẳng thắn nói: “Ông ấy thương con nhất nên sẽ không từ chối con đâu.”

Lương Tây Kinh trầm giọng nói: “Con biết.”

Tiêu Bạch Hủy sững sờ, hiểu rõ: “Con cảm thấy con bé không đủ thích con sao?”

“Không phải.” Lương Tây Kinh nói: “Con biết cô ấy thích con.”

Thi Hảo có thích mình hay không, điều này anh có thể nhận ra được.

“Vậy tại sao bây giờ con lại sầu não như vậy?” Không phải Tiêu Bạch Hủy không nhìn ra sự phiền muộn của anh.

Lương Tây Kinh có cảm giác muốn hút thuốc lá nhưng bên cạnh là Tiêu Bạch Hủy nên anh đã kiềm chế lại. Anh mím môi dưới, bực bội nói: “Cô ấy không có lòng tin với con.”

Điều mà Lương Tây Kinh bực bội nhất là Thi Hảo không chỉ không có niềm tin vào anh mà còn không có niềm tin vào chính mình.

Khi Lương Hanh đến tìm cô, cô thậm chí không hề đấu tranh hay nỗ lực gì mà trực tiếp đáp ứng mọi yêu cầu của ông cụ. Anh biết Thi Hảo cảm thấy có lỗi với Lương Hanh, lòng biết ơn và sự ràng buộc đạo đức của cô quá nặng.

Hơn nữa thái độ sảng khoái của cô còn khiến Lương Tây Kinh đặc biệt khó chịu.

Một cơn gió nóng như thiêu như đốt thổi qua, Lương Tây Kinh vừa nghĩ đến chuyện này đã cảm thấy gió mát mùa hạ so với gió rét mùa đông năm trước còn lạnh hơn, còn khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Bọn họ là những người yêu của nhau, gặp chuyện gì hẳn cũng phải nên trao đổi thương lượng với nhau. Thi Hảo thì hay rồi, cô luôn luôn đưa ra quyết định dựa trên tất cả những gì cô cho là đúng.

Cô suy xét đến tất cả mọi người, duy chỉ có anh là không.

Nhìn vẻ mặt khổ sở của anh, Tiêu Bạch Hủy có chút đau lòng: “Con định làm gì?”

“Con không biết.”

Tiêu Bạch Hủy: “... Con đặt mình vào vị trí của con bé mà thử suy nghĩ xem, nếu như con là Thi Hảo thì con sẽ lựa chọn như thế nào.” Bà ấy phân tích: “Mẹ đã gặp Thi Hảo, mẹ biết con bé là loại con gái như thế nào, những năm qua con bé sống không hề dễ dàng.”

Tất nhiên là Lương Tây Kinh biết.

Nếu như không phải không muốn làm cô khó xử thì anh cũng sẽ không phê chuẩn cho cô từ chức.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lương Tây Kinh, Tiêu Bạch Hủy thờ ơ nói: “Thật ra hiện giờ hai người các con chia tay cũng tốt.”

Lương Tây Kinh nhìn bà ấy.

Tiêu Bạch Hủy thẳng thắn nói: “Hai người các con trước kia lúc đi làm rồi tan làm đều ở cạnh nhau, hoàn toàn không có không gian để suy nghĩ chuyện tương lai. Bây giờ chia tay rồi thì có thể bình tĩnh suy nghĩ lại liệu có đúng là nhất định phải là đối phương mà không phải người khác hay không.”

Bà ấy nhìn Lương Tây Kinh: “Sau khi suy nghĩ rõ ràng rồi thì thuyết phục ông nội của con.”

Lương Tây Kinh: “Ông ấy không phải là nguyên nhân gốc rễ của vấn đề.”

“Đối với con là không phải nhưng đối với Thi Hảo lại đúng.” Tiêu Bạch Hủy nói rõ ràng cho anh: “Chuyện này con không thể quá so đo.”

Lương Tây Kinh cảm thấy giống như có một luồng hơi ấm vừa lướt qua.

Một lúc lâu sau, anh khẽ gật đầu: “Con biết rồi.”

Hai mẹ con đi loanh quanh một vòng, sau khi trở về biệt thự, Tiêu Bạch Hủy đi thẳng lên tầng đến phòng vẽ tranh.

Ở trong sân Lương Tây Kinh hút một điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra và ấn vào khung chat với Thi Hảo rồi lại đóng lại.

Sau khi hút xong một điếu, Tần Yến đã gửi tin nhắn trước: [Có cần anh em bay đến thành phố Giang uống với cậu một ly không?]

Lương Tây Kinh: [?]

Tần Yến: [Thấy thư ký Thi vui vẻ như vậy, trong lòng cậu không thấy khó chịu sao?]

Lương Tây Kinh: [?]

Tần Yến: [??? Cậu không xem vòng bạn bè của thư ký Thi sao?]

Lương Tây Kinh nheo mắt sau đó nhấp vào vòng bạn bè.

Làm mới vòng bạn bè một lần nữa, cuối cùng anh cũng nhìn thấy chín bức ảnh chụp đi cảnh du lịch mà Thi Hảo vừa đăng một phút trước.