Ngỡ Là Duyên, Hoá Lại Là Yêu

Chương 48



“Ngọc Nhi, nếu em không tự đi. Đừng ép anh phải dùng biện pháp mạnh.” Bạch Nhược Phong nở nụ cười rồi nói.

Không đợi Tô Ngọc Nhi trả lời, Bạch Nhược Phong đứng dậy bế cô đi vào phòng tắm rửa.

“Sếp Bạch, anh làm gì vậy? Thả em xuống đi.” Tô Ngọc Nhi xấu hổ đỏ hết cả mặt rồi nói.

Hai người cùng nhau tắm rửa trong không khí thân mật. Tô Ngọc Nhi cảm thấy xấu hổ vì Bạch Nhược Phong đã trêu chọc cô cùng tắm. Tuy nhiên, cô cũng cảm thấy vui mừng vì mối quan hệ giữa hai người đã có một bước đột phá mới.

“Em xin lỗi vì hôm nay đã gây ra phiền phức cho anh.” Tô Ngọc Nhi nói với Bạch Nhược Phong khi cả hai đã hoàn tất việc tắm rửa.

“Không sao đâu, em đừng quá lo lắng về điều đó. Hãy nghỉ ngơi đi.” Bạch Nhược Phong trả lời cô và đưa cô lên giường để nghỉ ngơi.

Reng! Reng! Reng!

Bạch Nhược Phong nhận được cuộc gọi từ Bạch Nhược Đồng.

“Tiểu Đồng, có chuyện gì?” Bạch Nhược Phong nghe máy.

“Em đã tìm ra gã đàn ông say rượu đã làm chuyện xấu với Ngọc Nhi. Em đã cho người canh giữ hắn, anh mau đến đây đi.” Bạch Nhược Đồng nói qua điện thoại.

“Được, anh qua ngay!” Bạch Nhược Phong trả lời rồi tắt máy.

Sau khi cho Tô Ngọc Nhi nghỉ ngơi, Bạch Nhược Phong nhanh chóng đến chỗ Bạch Nhược Đồng.



Trong căn phòng tối tăm trên chiếc tàu du lịch to lớn, gã đàn ông say rượu đang bị treo lủng lẳng trên không trung, cả người nhuốm đỏ vì màu máu đỏ tươi.

Bạch Nhược Phong tức giận, đôi con ngươi đen thẳm sâu hun hút như muốn nuốt chửng gã đàn ông này vào đó.

“Nói đi, ai sai mày làm như vậy?” Bạch Nhược Phong giận dữ hỏi.

Gã đàn ông say rượu ngoan cố, anh sợ gia đình của mình sẽ nguy hiểm trong tay Từ Bảo Tú và Từ Bảo Tâm.

Bạch Nhược Phong dơ tay ra hiệu cho người canh giữ đánh vào người gã say rượu. Chịu không nổi những đòn đau, tên say rượu cũng đã khai ra sự thật.

“Tôi khai… Tôi khai…” Gã say rượu yếu ớt nói.

“Khai nhanh, ai là người sai mày làm chuyện này?” Bạch Nhược Phong giận dữ nói lại lần nữa.

Gã đàn ông say rượu chậm rãi trả lời: “Tôi chỉ nhận tiền và làm theo lời sai biểu của Từ Bảo Tú và Từ Bảo Tâm, họ đã thuê tôi đến quấy rối Tô Ngọc Nhi. Nhưng không may cô ấy lại rơi xuống biển, tôi không cố ý làm cô ấy rơi xuống biển. Mong anh hãy tha cho tôi, chỉ vì nghèo khổ, gia đình tôi còn vợ bệnh con thơ ở nhà nên tôi mới làm liều như vậy.”

Bạch Nhược Phong lắc đầu một cách đau đớn, nhận ra rằng cô gái mà anh ta thích đã bị chị em nhà họ Từ hành hạ. Anh ta nhìn vào người đàn ông say rượu và nói một cách nghiêm trọng: “Những điều mày đã nói ra chắc chắn là sự thật chứ?”

Gã đàn ông say rượu liền gật đầu, giờ phút này hắn ta còn gì để mà nói dối nữa chứ?

Sau đó, Bạch Nhược Phong hỏi người say rượu về chi tiết của việc quấy rối và anh ta nói rằng Từ Bảo Tú và Từ Bảo Tâm đã cho anh ta tiền để quấy rối Tô Ngọc Nhi. Đặc biệt, sau khi biết được Từ Bảo Tâm là chị em họ của Từ Bảo Tú, người say rượu không thể từ chối.

“Mau đi tìm Từ Bảo Tâm đến đây. Nếu thực sự nhà họ Từ làm như vậy với cô ấy, tôi nhất định sẽ không tha.” Bạch Nhược Phong tức giận nói lớn.

“Em đi ngay!” Bạch Nhược Đồng đứng một bên nhìn sắc mặt của Bạch Nhược Phong như vậy, anh nhanh chóng làm theo yêu cầu của anh ấy.

Ở một căn phòng khác, Từ Bảo Tú và Từ Bảo Tâm đang lo sợ chuyện xấu này sẽ bị bại lộ.

Từ Bảo Tú thấp tha thấp thỏm, cô đứng ngồi không yên, đi tới đi lui.

“Bảo Tâm, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây? Nếu anh ấy biết được chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta.” Từ Bảo Tú lo sợ nói với giọng run rẩy.

“Bảo Tú, em bình tĩnh đi. Chắc chắn tên kia sẽ không khai ra chúng ta đâu.” Từ Bảo Tâm mạnh miệng nói.



Mặc dù là nói như vậy nhưng trong lòng cô ta cũng nóng như lửa đốt, bọn họ đâu biết chắc rằng tên đàn ông say rượu kia sẽ khai sự thật hay không.

“Từ Bảo Tâm, mời cô đi theo tôi.” Bạch Nhược Đồng mở cửa phòng và nghiêm túc nói.

Từ Bảo Tâm lúc này, chính lúc này, mặt đã không còn một chút máu nào nữa rồi, gương mặt xanh lét, tái nhợt như xác chết.

“Anh Bạch… Anh tìm tôi… Có… Có chuyện gì thế?” Từ Bảo Tâm lắp ba lắp bắp nói không thành lời.

“Cô cứ đi theo tôi.” Bạch Nhược Đồng lạnh lùng nói.

“Nhưng…”

“Cô làm chuyện gì sai trái sao không dám đi theo tôi.” Từ Bảo Tâm chưa nói hết lời, Bạch Nhược Đồng đã cắt ngang lời cô ta.

“Tôi… Tôi làm chuyện gì sai trái chứ?” Rất sợ nhưng vẫn phải cố tỏ ra mình không làm ra chuyện xấu gì?

“Nếu không làm chuyện xấu gì thì mời cô đi theo tôi.”

Nói rồi, Bạch Nhược Đồng đi trước, Từ Bảo Tâm tò tò đi theo sau. Trong lòng cô ta bây giờ như núi lửa phun trào, chuyện này mà bị bại lộ, mạng sống của cô ta e rằng sẽ rất khó giữ.

“Anh trai, em đã đưa cô ta đến rồi.” Bạch Nhược Đồng báo cáo.

Từ Bảo Tâm mở cửa phòng bước vào nhìn thấy gã đàn ông say rượu mà cô thuê hãm hại Tô Ngọc Nhi đang bị treo lủng lẳng trên không trung, cô có cảm giác hai chân đứng không vững, một chút nữa thôi có lẽ cô đã quỳ rạp xuống đất.

“Từ Bảo Tâm, cô có biết người đàn ông này không?” Bạch Nhược Phong lạnh lùng hỏi.

“Tôi… Tôi…” Từ Bảo Tâm run rẩy nói.

“Có biết không?” Bạch Nhược Phong giận dữ hét lớn.

“Tôi… Tôi không biết người đàn ông này. Anh Bạch, có chuyện gì sao?” Từ Bảo Tâm dùng hết sức lực, cố lấy lại bình tĩnh rồi trả lời.

“Cô có chắc chắn rằng không quen hắn ta không?” Bạch Nhược Phong đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía Từ Bảo Tâm rồi nói.



“Tôi chắc.”

“Hắn ta nói cô là người đã thuê hắn ta quấy rối sau đó lăng mạ Tô Ngọc Nhi. Có đúng không?”



Sau một lúc tra hỏi, Từ Bảo Tâm đã phủ nhận không hề quen biết gã đàn ông say rượu và phủ nhận chuyện quấy rối và lăng mạ Tô Ngọc Nhi rằng không phải cô ta làm.

Nhưng nhìn vào ánh mắt lo sợ của gã đàn ông say rượu, Bạch Nhược Phong chắc chắn rằng hắn ta không phải là kẻ nói dối. Hắn ta thật sự đang lo cho tính mạng của người thân ở nhà.

“Tiểu Đồng, em theo dõi và điều tra hai chị em nhà họ Từ giúp anh.”

“Được.”

Bạch Nhược Phong không tin vào Từ Bảo Tâm và yêu cầu Bạch Nhược Đồng điều tra vấn đề này một cách bí mật. Bạch Nhược Đồng nhận lời và sau đó đi ra khỏi phòng để tiến hành điều tra.

Sau khi sắp xếp mọi thứ, Bạch Nhược Phong quyết định đến thăm Tô Ngọc Nhi một lần nữa để đảm bảo cô đang cảm thấy tốt. Anh đến phòng của cô và nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ.

“Ngọc Nhi, em cảm thấy trong người như thế nào rồi?” Bạch Nhược Phong lo lắng hỏi.

“Sếp Bạch, tôi không sao. Đã khỏe hơn nhiều rồi. Anh chưa đi nghỉ ngơi sao?” Tô Ngọc Nhi nhẹ nhàng trả lời.

“Anh vừa mới giải quyết xong một số chuyện, sang xem tình hình em như thế nào rồi?” Bạch Nhược Phong dịu dàng nói.