Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 2



Thoáng chốc, anh thật sự cảm thấy kì lạ và... đau lòng.

Chợt.....

- Năm tỉ.

Anh đã ra giá năm vì một bức mà người khác chê bai? Bao nhiêu của lạ, của quý không kịt vào được mắt của anh mà chỉ một bức tượng đã khiến cho anh tốn năm tỉ!

"Anh.. có phải đã nhớ ra em rồi không? Em từng yêu anh như vậy, anh... cũng có từng yêu em phải không? Thôi đi! Chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa. Kiếp này! Em chỉ muốn kiếp này chúng ta được ở bên nhau trọn đời!"

Những người xung quanh tuy khinh bỉ trong lòng nhưng không để lộ ra ánh mắt. Bọn họ là đang sợ anh?

Đương nhiên rồi, anh là ai chứ? Là Cung Thời Niên, một cung tổng vô cùng vĩ đại, đã gầy dựng công ty từ một bàn tay trắng, một số phận bạc bẽo là cô nhi.

Hiện giờ, tập đoàn của anh đã lớn mạnh nhất nước và vươn ra thế giới, ai ai thấy anh cũng phải khiếp sợ.

Nhưng quá thành công cũng chính là mọt con dao hai lưỡi. Cung Thời Niên là một người đàn ông vô cùng vô tâm và lạnh lẽo, có thể nói trái tim của anh còn lạnh hơn cả kim cương.

Nhưng... lúc nãy anh lại nhói lòng vì một bức tượng! Thứ cảm giác này... đã rất lâu rồi anh chưa được nếm trãi lại một lần nào. Sao hôm nay lại......

- Năm tỉ lần thứ nhất!

- Năm tỉ lần thứ hai!

- Năm tỉ lần thứ ba!

- Chốt!

- Chúc mừng Cung tổng đã giành được vật phẩm!!!

Thế là bức tượng này đã là của anh.

...----------------...

Mấy người này làm việc vô cùng nhanh nhẹn và kĩ càng, chưa gì mà trong đêm họ đã vận chuyển bức tượng đến nhà của anh rồi, không bị sứt mẻ một chút gì.



Mà chắc là do đây là Cung Thời Niên nên bọn họ mới tốn công và gấp gáp như vậy để lấy lòng.

Bức tượng được đem đến đặt vào phòng của anh, một căn phòng tâm tối, lạnh lẽo, nay lại có thêm một bức tượng sống, lại càng làm cho căn phòng có thêm nhiều sát khi u ám.

Cung Thời Niên lặng lẽ nâng ly rượu vang lên và nhìn ra nơi cửa sổ xa xăm.

Uống hết trong một ngụm, anh lại rót thêm.

"Sao trong đôi mắt của anh ấy đã lạnh lùng và buồn tẻ như vậy? Anh ấy... chắc chắn là rất cô đơn! Cũng phải, những người đứng ở nơi cao đều phải nhẫn tâm và cô độc. Kiếp trước, sau khi giết cả nhà của em, anh đã lên làm vua đùng không? Lúc đó, anh cũng phải cô độc ngư thế này cho đến chết à?"

Không ngờ, Cung Thời Niên tự nhiên lại nhìn sang bức tượng.

Đôi mày nhíu lại và ánh mắt sắt bén làm cho cô gái trong bức tượng phải giật thót tim.

Cộc! Cộc!

Trong khoảng không im lặng, tĩnh mịch như vầy đôi giày da của anh bước đi trên sàn lại phát ra âm thanh "cộc! Cộc", nghe thật đáng sợ!

"Anh ấy đang bước đến gần mình!"

Cung Thời Niên đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm lên má của bức tượng.

- Cô là tượng sao?

Một câu hỏi ngu ngơ vậy mà lại được thốt ra khỏi miệng của anh.

- Chậc! Chết tiệt!

Anh chậc lưỡi khó chịu vì bị đá nhọn làm cho đứt tay.

- Cô quả nhiên là thứ xui xẻo nhỉ?

Rồi anh quay lưng lại, bước về phía cửa sổ.

"Máu!?"

Trên má bức tượng bị dính phải máu của anh.



...----------------...

Cho đến nửa đêm, khi Cung Thời Niên đã ngủ say ngủ say trên chiếc giường êm ấm đầy sang trọng của mình.

- Á!

Một tiếng khẽ nhỏ vang lên. Bức tượng... đã biến thành một cô gái. Một... cô gái khoả thân!

- Mình.... sao lại thoát kiếp đá rồi?!

Cô thì thầm nhỏ giọng hết mức có thể.

Nhưng cô gái này là nàng tiên đá sao? Một bức tượng lại có thể hoá người, chuyện kì lạ thế này lại có thật trong thế giới này sao?

- Chắc là do... giọt máu lúc nãy của Thời Niên. Hì! Đây là định mệnh sao? Kiếp này chúng ta sẽ được ở bên nhau, đúng không?

Rồi cô đi từ từ, từng bước từng bước thật nhẹ, đến cạnh giường của Thời Niên, cô quỳ xuống.

Ngắm nghía gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh một hồi, xô chợt đưa tay ra sờ nhẹ vào mặt anh.

- Em là Phó Tự Ninh, anh còn nhớ không vậy? Kiếp trước, em không trách anh đâu, đó là kiếp số. Vã lại, là lịch sử mà, sao có thể thay đổi được. Chỉ trách em ngu ngốc, nên mới yêu phải anh, yêu phải kẻ địch của mình.

Thì thầm một lúc, giọt nước mắt cô không hiểu sao lại rơi lả chã trong vô thức.

Tiếng sụt sùi nức nở của Phó Tự Ninh hình như đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thời Niên, hơi thở đều đặn của anh chợt biến mất.

- Á!!!!! Đau!

- CÔ LÀ AI?

Thời Niên chợt bật dậy siết chặt lấy cổ của cô gái khoả thân không rõ danh tính đang trong phòng của mình.

Ánh mắt của anh như sáng lửa trong đêm tối, thật hung tợn và tàn ác, như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Chưa gì mà... mình lại phải chiết rồi nữa sao? Lại là chết trong tay anh ấy?