Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 224: Sở Thanh Tiêu



Lâm Vũ Hinh chú ý Vương Hạo Thần trên lưng hai đạo vết thương, chỉ thấy miệng vết thương tuy rằng khá rộng, thế nhưng cũng không sâu, căn bản không thương đến xương cốt, da thịt xung quanh cũng chỉ có chút khô cứng mà không phải cháy đen, ngay cả máu cũng đã sớm ngừng chảy.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng nàng không khỏi kinh ngạc.

Nàng thế nhưng là tận mắt nhìn thấy, Vương Hạo Thần lúc đó hoàn toàn không kịp thi triển ra cái gì phòng ngự võ kỹ, trực tiếp lấy thân thể ngăn chặn hai đạo Lôi Điện Chi Mâu của Vu Kỳ.

Công kích của Vu Kỳ cực kỳ đáng sợ, theo lý mà nói, cho dù là Ngũ Tinh thậm chí Lục Tinh Vũ Sư nếu là không kịp phòng thủ lấy thân chịu đựng công kích của hắn coi như không chết cũng trọng thương, thế nhưng Vương Hạo Thần tu vi Nhị Tinh Vũ Sư lại chỉ chịu vết thương nhẹ.

- Ngươi là luyện thể võ giả sao ?

Lâm Vũ Hinh một bên vì Vương Hạo Thần băng bó vết thương, một bên lại không nhịn được hỏi.

Cũng chỉ có luyện thể võ giả, mới có được nhục thân cường đại như vậy.

- Xem như là thế đi !

Vương Hạo Thần thuận miệng đáp.

Kỳ thực, Vương Hạo Thần có thể xem là một cái dị loại, thông thường luyện thể võ giả, nhục thân căn bản không thể so với tu vi mạnh hơn bao nhiêu, thế nhưng Vương Hạo Thần nhục thân lại sớm đã mạnh hơn tu vi của hắn khá nhiều.

Lúc này coi như là chỉ vận dụng nhục thân lực lượng, Vương Hạo Thần cũng có năng lực cùng Tứ Tinh Vũ Sư đánh một trận.

Đáng tiếc Vương Hạo Thần chưa hoàn toàn luyện hóa xong Hắc Long Chiến Giáp, nếu không một khi mặc vào bộ giáp này lại phối hợp với nhục thân của hắn, Vu Kỳ công kích lại mạnh hơn cũng không có tư cách đả thương hắn.

Rất nhanh, Lâm Vũ Hinh liền băng bó xong vết thương cho Vương Hạo Thần.

- Đa tạ !

Vương Hạo Thần đem áo bào mặc vào trở lại, hơi suy nghĩ một chút, lại lấy ra một cái bình ngọc đưa cho Lâm Vũ Hinh.

- Đây là gì ?

Lâm Vũ Hinh tò mò hỏi.

- Phục Nguyên Đan ! Dùng nó về sau, ngươi hẳn có thể trong vòng một canh giờ hoàn toàn khôi phục !

Vương Hạo Thần cười nói.

Tài nguyên tu luyện còn lại trong tay Vương Hạo Thần không nhiều, bất quá trị thương đan dược thì đúng là có không ít, Phục Nguyên Đan mặc dù không sánh được với Khô Mộc Đan mà Nhạc Thi Dao cho hắn, bất quá đối với Vũ Sư mà nói, vẫn là đan dược trị thương cực tốt.

Tại Thiên Sinh Môn, một viên Phục Nguyên Đan cũng có giá không hề rẻ, ngay cả Lâm Vũ Hinh cũng không có loại đan dược này.

- Đa tạ !

Lâm Vũ Hinh không quen dài dòng, trực tiếp nhận lấy, hơn nữa lấy bản tính của Vương Hạo Thần, vật hắn đã đưa ra tuyệt đối sẽ không vô cớ lấy lại.

Có đôi khi, không nên nhiều lời khách sáo, chỉ cần đem ân tình kia ghi nhớ vào trong lòng là đã đủ.

Nàng đem đan dược nuốt xuống, sau đó nhanh chóng ngồi xuống điều tức trị thương.

Vương Hạo Thần không có rời đi, mà ở lại hộ pháp cho nàng, có câu tiễn phật tiễn tới tây thiên, đã giúp thì giúp cho trót.

Đại khái một canh giờ về sau, Lâm Vũ Hinh thương thể rốt cuộc khỏi hẳn, khôi phục trạng thái thập túc.

- Thương thể của ngươi đã khôi phục ! Vậy chúng ta cáo từ ở đây !

Vương Hạo Thần mở miệng nói, sau đó liền quay đầu rời đi.

Hắn còn muốn đi tìm linh tuyền tăng lên tu vi, thực sự không muốn lại lãng phí thời gian.

- Đợi một chút ! Ngươi có thể hay không để cho ta cùng ngươi đi ?

Lâm Vũ Hinh vội vàng đuổi theo nói.

- Xin lỗi ! Tính ta độc lai độc vãng đã quen !

Vương Hạo Thần cười một tiếng, không có tiếp tục dây dưa, lập tức thi triển thân pháp, hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất.

Hắn làm người không chỉ cẩn trọng, còn vô cùng dứt khoát.

Vương Hạo Thần cũng đã nhìn ra Lâm Vũ Hinh thái độ đối với mình có chuyển biến lớn, thế nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng nàng, lại nói, chính hắn cũng không thích đi cùng đoàn đội.

Hơn nữa, Vương Hạo Thần trong lòng đã có Nhạc Thi Dao, hắn sau này tuyệt đối sẽ không dây dưa với nữ nhân khác, dứt khoát không cho đối phương cơ hội, chính là muốn tốt cho đối phương.

…………..

Đệ Thất Phong phía tây.

Đệ Thất Phong mở ra về sau, gần như ở mọi nơi đều có Thiên Sinh Môn đi lại tìm kiếm thuộc về mình cơ duyên, khắp ngọn núi cơ hồ không còn nơi bình tĩnh.

Thế nhưng có một nơi là ngoại lệ.

Chỉ thấy nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, tại giữa rừng cây xanh, có một con sông nhỏ chảy xuôi, dòng nước nhẹ nhàng, giống như tĩnh hồ.

Giờ phút này, có một nam tử lẳng lặng ngồi bên bờ sông.

Nam tử này trên mặt đeo một cái mặt nạ màu nạ màu bạc, mái tóc màu xanh dương nổi bật để xõa ngang lưng, trên thân có một cỗ khí tức tang thương mà cô độc, khiến cho người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy, hắn là một cái tuổi xế chiều tứ cố vô thân lão giả.

Trong tay của hắn cầm một cây sáo ngọc, ngồi bên hồ một mình thổi sáo.

Tiếng sáo cỗ lão mà bi thương, lại mang theo một cỗ không bỏ ý chí, tựa như là đang chìm đắm trong hồi ức, lại không nỡ buông tay.

Hồi lâu, tiếng sáo mới ngừng lại, nam tử kia đôi môi có chút khô khốc khẽ run lên, hai mắt si ngốc nhìn về dòng sông trước mặt.

- Tam sư huynh !

Phía sau nam tử tóc xanh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một hồng y thiếu nữ.

Thiếu nữ dung mạo xinh đẹp linh lung, dáng người cao gầy, da thịt tuyết trắng tựa như linh ngọc, trên thân vận hồng y đỏ như lửa, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đã là một mỹ nhân bại hoại.

Thiên Sinh Môn lục phong, trong đám đệ tử thế hệ này xuất hiện sáu cái nữ tử xuất chúng, không chỉ có tu vi kiệt xuất mà còn có dung mạo xinh đẹp như thiên tiên.

Hồng y thiếu nữ chính là một trong sáu vị nữ đệ tử kiệt xuất đó, đồng thời cũng là Minh Thiên Phong phong chủ Tiêu Hàn Dư nữ nhi độc nhất, Tiêu Ngọc Huyên.

Tại Minh Thiên Phong, Tiêu Ngọc Huyên chính là tiểu sư muội, tuổi tác chỉ lớn hơn Vương Hạo Thần một chút, từ nhỏ đã có thiên phú tu luyện phi phàm, đi sau mà đến trước, bây giờ thực lực đã vượt qua cả nhị sư huynh Chu Thông, chính là Minh Thiên Phong chúng đệ tử người dẫn đội trong chuyến đi đến Đệ Thất Phong lần này.

Nam tử tóc xanh được Tiêu Ngọc Huyên gọi tam sư huynh, là Minh Thiên Phong thần bí nhất một tên đệ tử - Sở Thanh Tiêu.

Sở Thanh Tiêu sớm đã biết nàng đến, cũng không quay đầu lại, im lặng hồi lâu mới lên tiếng :

- Tiểu sư muội ! Có chuyện gì ?

Thanh âm của hắn, rõ ràng khá trẻ tuổi, thế nhưng lại khàn khàn trầm đục giống như lão nhân.

Tiêu Ngọc Huyên một đôi mắt đẹp nhìn hắn, lộ ra một tia không đành lòng, nói :

- Tam sư huynh ! Ngươi còn muốn ngồi đó bao lâu ? Chẳng lẽ ngươi không muốn đi tìm cơ duyên thuộc về mình sao ?

Đã qua nhiều năm như vậy, nam nhân này một chút cũng không thay đổi, sống vật vờ như một cái xác không hồn.

Nàng rõ ràng còn nhớ, năm xưa hắn là một cái vô cùng nhiệt huyết nam nhân, không có chuyện hắn không dám làm, thế nhưng bây giờ . . . thật chẳng khác nào một người đã buông xuôi mọi thứ.

Sở Thanh Tiêu lần nữa lâm vào trầm mặc, hắn ngồi im như pho tượng ở đó, rõ ràng không có ý muốn trả lời câu hỏi của nàng, sau cùng chỉ khẽ nói :

- Nói đi ! Lần này muội đến tìm ta, là có chuyện gì ?

Tiêu Ngọc Huyên nhẹ nhàng thở dài, biết mình không có khả năng đả động tâm ý của đối phương, tiếp tục khuyên nữa, chỉ sợ đối phương sẽ không tiếp tục để ý đến nàng.

Nói thật, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không tìm đến nhờ vả nam tử trước mắt, bởi vì trong nội tâm của nàng đối với hắn như cũ mang theo một tia áy náy, là cảm thấy mình không có mặt mũi nhờ hắn giúp cái gì.

Thế nhưng mà, lần này nàng lại không thể không tìm đến hắn.

- Minh Thiên Phong chúng ta và Hồng Thạch Phong đệ tử đồng thời tìm đến một đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền ! Chúng ta một phe này lực lượng không đủ, cùng bọn hắn đấu rất gian nan ! Vì thế ta mong Tam sư huynh có thể giúp chúng ta một tay !

Tiêu Ngọc Huyên đem mọi chuyện nói rất ngắn gọn, tuy rằng nàng gần như không bao giờ nhờ vả Sở Thanh Tiêu, thế nhưng nàng cũng biết chỉ cần nàng thực sự cần hắn, hắn nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.

Lấy tính cách của hắn, nói dài dòng chi tiết chỉ là phí thời gian.

Người khác có thể không hiểu, thế nhưng Tiêu Ngọc Huyên lại biết rõ thực lực của Sở Thanh Tiêu là mạnh đến mức nào, nói một câu công bằng, Sở Thanh Tiêu còn hơn xa nàng, nếu không có chuyện năm đó, chỉ sợ ngay cả Tống Nhất Phàm đều sẽ bị hắn bỏ xa, thậm chí Võ Bảng Thập Tú nhất định sẽ có một chỗ của hắn.

- Được !

Sở Thanh Tiêu trầm giọng đáp, sau đó lại nâng lên sáo ngọc, tiếp tục thổi sáo.

Hắn không có từ chối, thế nhưng lại khiến Tiêu Ngọc Huyên trong lòng càng thêm nặng trĩu, ánh mắt nhìn về phía Sở Thanh Tiêu lại nhiều thêm một phần áy náy.

Nàng há miệng muốn nói gì đó, thế nhưng sau cùng lại đem lời nói của mình nuốt trở về, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nàng biết, chính mình có khuyên cũng vô dụng.

- Tam sư huynh ! Chúng ta lát nữa gặp lại !

Tiêu Ngọc Huyên khẽ nói một tiếng, sau đó liền quay đầu rời đi.

Nàng không có ý ép đối phương đi cùng mình, bởi vì nàng biết chỉ cần hắn đã đồng ý, vậy lúc nàng cần hắn nhất định sẽ xuất hiện, lúc này có đi cùng mình hay không căn bản không có bao nhiêu ý nghĩa.

Sở Thanh Tiêu không có đáp lại nàng, chỉ chú tâm thổi sáo, bóng lưng càng lộ ra vẻ cô đơn tiêu điều.

Tình, nhiều lúc có thể khiến người ta sống không bằng chết, mà Sở Thanh Tiêu chính là một minh chứng rõ ràng.