Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2907



Lâm Bát Nhiễm nhìn Nhâm Đống, chỉ thấy sắc mặt anh ta tái nhợt, ánh mắt trông rộng, cả người đều tâm sự nặng nê, không yên lòng. Anh ta một kiến trúc sư, vỗn có suy nghĩ kín đáo tỉ mi, biết được thăng bại trước, anh ta sẽ không phạm sai lầm nhự đánh rơi bát như vậy, trừ phi vừa rôi anh ta suy nghĩ chuyện mắt thần.

“Nhâm Đống, em cũng không biết chuyện này, là Trương Hàn tự hẳn..

Lâm Bát Nhiễm muốn giải thích.

“Em đã ngủ với hắn chưa?” Nhâm Đống đột nhiên hỏi. “Cái gì?” Lâm Bất Nhiễm trong chốc lát nghe không hiểu. “Làm sao, còn muốn anh lặp lại một lần sao,sem đã ngủ với hắn chưa?”

Nhâm Đống đỏ bừng viên mắt hỏi.

Trong lòng Lâm Bất Nhiễm rét run, các cảm xúc như hồ thẹn thống khổ không kìm được dâng lên trong lòng, thê nhưng cô không muôn lừa anh ta, cho nên chậm rãi Nà đầu: “Rồi... Thế nhưng đó là bởi vì..

“Hai người trước đó từng ngủ với nhau, vậy bây giò còn không? Sau khi kết hôn hai người đã tăng tju với nhau chưa? Có cắm sừng tôi chưa?”

Nhâm Đồng rất muốn nhịn xuống, thế nhưng bị Trương Hàn đâm một kích, anh ta vẫn hỏi vẫn đề luôn vướng trong lòng ra.

“Nhâm Đống, anh hãy nghe em nói, em là...”

“Được rồi, không cần nói, tôi đã có được đáp án, hai người đã ngủ rôi đúng không, cô đã ngoại tìnhÏ”

"Elms Nhâm Đống vươn tay đè xuống vai Lâm Bát Nhiễm dùng sức lay động: “Vì sao, tại sao muốn đối xử với tôi như vậy, là tôi đối với cô không tốt sao, là bởi vì hắn càng thêm. có quyền thế có tiền hơn tôi ư?

Sức lực›anh ta rất lớn, đã làm đau Lâm Bát Nhiễm, hơn nữa anh ta đang ở sát biên giới mật không chế, khiến người ta rât sợ, người đàn ông luôn luôn dịu dàng thế mà cũng có mặt đáng sợ tôi tăm như vậy, nhưng Lâm Bất Nhiễm biết những thứ này đều là bởi vì mình mà ra.

Nếu nhự không có cô, anh sẽ là một người rất tốt. “Nhâm Đống, xin lỗi, em không thể là bạo biện cái gì cho mình, kỳ thực em vẫn luôn muôn nói với anh, nêu nhưữ anh thực sự không thê nào chấp.

nhận được những thứ này, em cũng vô lực thoát khỏi những thứ này, vậy chúng ta...”

Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Hai người ở chỗ này làm cái gì?”

Trương Hàn tới.

Hiện tại Trương Hàn liền thân cao chân dài dựa vào cạnh cửa, hắn nghịch quang đứng thẳng, đôi con ngươi đen thâm rơi vào trên bàn tay Nhâm Đống, chậm rãi nguy hiểm híp lại.

“Nhâm Đống, anh làm đau cô ấy, cho anh ba giây y đồng hồ, mau buông tay cho tôi” Trương Hàn lên giọng nói. Cái này như là lửa cháy đổ thêm dầu, làm cho Nhâm Đống càng thêm nồi điên: “Là vợ tôi, anh dựa vào cái gì nhúng tay vào chuyện VỢ chồng chúng tôi, anh tưởng tôi

sẽ nghe lời anh sao?”

Giữa hai người đàn ông lúc này văng lửa khắp nơi, tràn ngập khói thuốc súng, lúc này Trương Hàn đi nhanh tới, hán vươn tay đây Nhâm Đống một cái: “Oät con, có phải chán sỗng rồi không, có muôn đánh một trận không?” Trương Hàn hàng năm luyện võ, trên ngư: u là sức mạnh cuỗng dã, mà Nhâm Đống chính là một thư sinh công tử ôn nhuận như ngọc, anh ta nào là đối thủ của Trương Hàn?

Lâm Bất Nhiễm cả kinh, nhanh chóng tránh thoát ràng buộc của Nhâm Đống, kéo lại ông tay áo Trương Hàn: “Anh im đi, chuyện ở đây không liên quan tới anh!” Trương Hàn bình tĩnh: “Hắn bắt nạt em, sao lại không liên quan đến tôi?”

Lâm Bắt Nhiễm sợ động tĩnh lớn như vậy sẽ làm bố mẹ Nhâm trong phòng khách chú ý, cho nên nhỏ giọng câu xin: “Anh ấy không bắt nạt tôi, van cầu anh đừng xen vào chuyện người khác”.