Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2898



“Không cần cảm ơn, chúng ta là vợ chồng, em mà nói cám ơn thì rất lạnh nhạt. Nhâm Đống xao xoa mái tóc dài của cô. Hai người về phòng chuẩn bị tắm ngủ, lúc này một chuỗi

¡ chuông lại vang lên, Lâm Bát Nhiễm lại có điện thoại.

Lâm Bắt Nhiễm nhìn về phía Nhâm Đống, Nhâm Đống cầm đồ ngủ mình cười cười: “Anh đi vào tắm, ngưoi nghe điện thoại al, Tôi sẽ không nghe lén”

Nói xong Nhâm Đồng vào phòng tắm.

Sắc mặt Lâm Bất Nhiễm có chút dái nhọt, có lẽ Nhâm Đống tâm tư cần thận đã phát hiện ra cải gì, thế nhưng anh không hề hỏi gì, mà là tin tưởng cô vô điêu kiện và bao dung cô, và việc đó sẽ chỉ càng thêm đè nặng thêm cảm giác phản bội hồ thẹn trong Có) Điện thơại là Trương Hàn gọi, chỉ mói vài ngày yên tĩnh, hắn lại gọi tới.

Nếu như cô không nghe, chắc hắn vẫn sẽ gọi mãi.

Lâm Bắt Nhiễm đi tới ban công, ấn phím nhận nghe điện thoại, cô ẳn nhân giận dữ nói: “Trương Hàn, anh đến tột cùng muốn làm cải gì?”

“Nhiễm Nhiễm, sao hung quá vậy, tôi ở bên ngoài bận rộn vài ngày, em có nghĩ* đền tôi hay không?” jrương n quen thuộc thanh tuyên truyên ên *Nghĩ: ã từ này vừa có nghĩa là nhớ, vừa có nghĩa là nghĩ, muôn.

*Có muốn”

'Thật vậy chăng?”

muốn anh chết sớm một chút”

Phụ nữ đều là khẩu thị tâm phi, tôi không tin lời em đâu”

... Đừng gọi cho tôi nữa, bằng không tôi sẽ tắt điện thoại.”

“Ra ngoài đi, tôi chờ em ở ngoài”

Cái gì?

Hắn đã đến ngoài cửa nhà cô?

Trái tim Lâm Bắt Nhiễm trong nháy mắt liền căng thẳng, cô nhỏ giọng nói: “Trương Hàn, đừng Ôn ào, tôi đang ở bên chồng tôi, nêu như bẩy giờ tôi đi ra ngoài, anh nghĩ anh ây sẽ nghĩ như thê nào, trong hậu cung anh có nhiều người phụ nữ như, vì sao anh cứ quân quít lây tôi không thả?”

“Đây là chuyện của tôi, không cần em quan tâm, cho em ba phút, nêu như tôi không thấy em thì tự gánh lầy hậu Hi. Trương Hàn trực tiệp cúp điện thoại.

Cái tên này!

Lâm Bắt Nhiễm tâm loạn nhự ma, một mặt là cảm giác tội lỗi hỗ thẹn với Nhâm Đống, một mặt lại bị Trương Hàn từng bước ép sát bức đến góc tường, cô sắp không thở được. Cuối cùng, Lâm Bắt Nhiễm vẫn là thỏa hiệp với ma quỷ, thừa dịp Nhâm Đống vẫn còn tắm bên trong, cô nhanh chóng ra ngoài.

Quả nhiên, trên đường cái bên ngoài biệt thự đậu một chiệc xe đen, đó là xe của Trương Hàn.

Lâm Bát Nhiễm kéo ra cửa sau xe, ngôi xuông, Trương Hàn mặc áo khoác gió màu đen lười biếng tựa vào ghê ngôi đang. nhắm mắt nghỉ ngơi, hãn như là gió bụi mệt mỏi chạy tới, trông rất kiệt sức.

Lúc này Trương Hàn mở mắt ra, trong đôi con ngươi đen thâm có chút tơ máu, hắn nhìn cô cười nói: “Nhiễm Nhiễm, em đã đến rồi?”

“Đúng vậy, tôi đã đến rồi, anh đã gặp tôi, tôi có thể đi được chưa?” Lâm Bát Nhiễm không nhịn được nói.

Tài xế phía trước kinh ngạc nhìn Lâm Bát Nhiễm, anh ta thấy người phụ nữ này ít nhiều có chút không biêt phải trái.

nơi đây, cô một người đàn bà có chồng còn dám phách lôi như vậy, hoàn toàn không có vẻ dịu dàng giải hiểu chuyện hay nhiệt tình như lửa như máy mỹ nhần trong hậu cung, cũng không biết là ai cho cô lá gan đó.