Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 63



Từ Từ Niên đi càng lúc càng nhanh, trái tim thấp thỏm lên xuống, giống như vừa đi tàu lượn xong vậy, đến bây giờ đầu cậu vẫn còn vang lên ong ong.

Sau cú sốc lớn, một cơn tức giận chưa từng có đột nhiên trào dâng trong lòng, khiến cậu không muốn ở lại sảnh tiệc thêm bất cứ một giây nào nữa, chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi không có người để bình tĩnh lại, nếu không, không biết cậu sẽ làm ra chuyện gì khác thường nữa.

"Từ Niên!"

Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Cù Thành cởi bỏ lễ phục trên người, bước nhanh đuổi theo.

Từ Từ Niên nhìn thấy hắn, lửa giận trong lòng càng lớn, gạt đi khoảnh khắc cảm động vừa nãy, giờ nhìn thấy người này cậu chỉ hận không thể đá chết hắn.

Cậu cũng không hề quay đầu nhìn lại, một mực đi về phía trước, bước chân nhanh hơn, Cù Thành sải bước đuổi kịp, lập tức nắm lấy cổ tay cậu, "Từ Niên, em chờ một chút!"

Từ Từ Niên ổn định cảm xúc nhìn hắn một cái, nhanh chóng rút cánh tay ra, không nói lời nào tiếp tục đi về phía trước.

Cù Thành chặn đường đi của cậu, lồng ngực tựa như tường đồng vách sắt vậy, hai bàn tay to đè chặt lên vai cậu, hô hấp dồn dập, "Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, chuyện hôm đó ở trong phòng ăn với Nhạc Chiếu anh có thể giải thích."

Nghe hắn nói như vậy, Từ Từ Niên đoán A Tứ đã nói chuyện mình biết cho Cù Thành, nên cũng không giấu thêm nữa, trực tiếp đánh rơi tay hắn, "Anh câm miệng cho em, đừng có nói chuyện hôm qua với em, nếu không đừng trách em không khách khí với anh!"

Cù Thành nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng này của cậu, trái tim lạnh đi một nửa, hối hận xanh cả ruột, cho dù A Tứ không nói, hắn cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc đó của Từ Từ Niên khi nhìn thấy hắn và Nhạc Chiếu gặp nhau. Lần này, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Hắn kéo Từ Từ Niên đang đi về phía trước lại, sốt sắng nói, "Từ Niên, em bình tĩnh một chút được không? Anh và Nhạc Chiếu không phải loại quan hệ đó, mới vừa rồi trong yến tiệc anh cũng nói rồi, anh gặp em ấy chỉ để bàn chuyện bang phái, ngoài ra, tuyệt đối không có ý gì khác nữa!"

"Câm miệng!" Từ Từ Niên tức giận, cả khuôn mặt sát khí bức người, giơ tay không chút lưu tình tát hắn một cái, "Em cmn không phải vì chuyện này mà tức giận."

Nhìn thấy biểu tình này của cậu, Cù Thành đau nhói lòng, nghĩ đến tối hôm qua thân thể cậu không khỏe còn phải nín một bụng chuyện, xót xa ân hận không biết phải giải thích thế nào, "Không sai, đầu anh cmn đúng là bị ngu rồi, sớm nên nói rõ ràng chuyện Nhạc Chiếu với em, nhưng anh sợ em hiểu lầm, với lại còn tính tối nay cho em một bất ngờ, nên...."

Từ Từ Niên cười nhạo một tiếng, "Đúng, quả thực là bất ngờ. Người đàn ông của em ở bên ngoài còn có một thanh mai trúc mã, nhân tình cũ, em cmn lại đến bây giờ mới biết, em còn có thể không bất ngờ sao?"

"Cả đời này của anh chỉ từng thích có một mình em, em ấy sao có thể là nhân tình cũ của anh được?"

Cù Thành cũng nôn nóng rồi, hận không thể có thêm một cái miệng nữa, nghĩ đến hiểu lầm to lớn này, rốt cuộc hắn đã làm ra chuyện não tàn gì đây!

"Vốn dĩ không phải vì chuyện nhân tình cũ! Anh còn dám lớn tiếng với em!?" Từ Từ Niên hung hăng nhìn hắn, muốn một cước đá chết tên vô lại này.

"Em tức giận vì anh đã nói dối em! Em ở trong lòng anh là người nhỏ mọn đến mức nào chứ? Anh thà giấu em còn hơn nói sự thật cho em biết. Đúng, em biết anh là muốn rút ra khỏi bang phái, giao cho em trai của anh Long cũng là hợp tình hợp lý, cho dù trước kia hai người thật sự có tình cảm, em cũng có thể nhịn, huống chi hai người hoàn toàn không có gì cả, sao anh không thể trực tiếp nói cho em biết chứ?"
Cù Thành nhất thời cứng họng, không nói được lời nào, thở một hơi nặng nề, giống như một con thú bị nhốt, vò vò tóc, lúc ngẩng đầu lên hốc mắt đã đỏ ngầu.

Hắn một phía tình nguyện, cho rằng mình đã chọn cách tốt nhất rồi, chỉ cần giấu hết những chuyện phiền phức này là có thể bảo vệ được Từ Từ Niên. Nhưng hắn quên Từ Từ Niên cũng không phải là cây cỏ yếu đuối không chịu được mưa gió, cậu kiên cường và dũng cảm đến nhường nào, hắn là người hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng quan tâm quá tất sẽ loạn, muốn bảo vệ cậu đến giọt nước cũng không lọt, lại chọn cách ngu xuẩn nhất.

Hắn ảo não hít một hơi, thật sự muốn bẻ gãy cổ mình!

"Từ Niên, anh sai rồi, cmn nếu sớm nói cho rõ ràng, mọi chuyện sẽ không biến thành như vậy, nhưng em tin anh, anh không phải cố ý muốn lừa gạt em, anh chỉ là lo....."
Từ Từ Niên cười nhạt, "Lo cái gì, lo em biết sự thật sẽ bỏ đi giống như đàn bà sao?"

Cù Thành xoa mặt, vo tròn âu phục trong tay, như thể suy nghĩ hồi lâu rồi mới quyết định mở miệng, "Em đi rồi anh cũng sẽ theo đuổi mang em về. Chuyện này là do anh suy nghĩ không chu toàn, sai chính là sai, em muốn chỉnh anh thế nào cũng được. Nhưng mà Từ Niên, anh không thể đánh cược được, em hiểu không?"

Nói đến đây hắn dừng lại một chút, nở nụ cười tự giễu, "Cho đến nay toàn là anh quấn em, ban đầu nếu không phải là anh ép em, đến bây giờ chắc em cũng chưa ở cùng một chỗ với anh đâu. La Tiểu Mậu nói đúng, Đổng Phong bên em bốn năm còn phản bội được, anh quen em mới được bao lâu chứ? Anh dựa vào cái gì khiến em một lòng với anh được? Vất vả lắm mới theo đuổi được em, anh cmn nào dám để em biết những chuyện hỗn loạn trước kia?"
"Anh ích kỷ, anh nhỏ mọn. Vụ cá cược này anh đánh không được, ngộ nhỡ anh nói xong em chia tay với anh thì sao? Lúc đó em bảo anh phải làm thế nào? Vừa nghĩ đến em rời đi, anh cmn thật sự không chịu nổi."

Giọng nói trầm thấp của Cù Thành phiêu tán trong màn gió đêm, mấy chữ sau cùng gần như cắn răng nói ra miệng.

Từ Từ Niên hồi lâu không nói được câu nào, nhìn Cù Thành trước mặt, cậu không nghĩ đến mình lại khiến cho người đàn ông bình thường luôn mạnh mẽ này, không có cảm giác an toàn đến vậy.

Cù Thành tránh ánh mắt của cậu, cười nhạt, "Cho nên anh phải dốc lòng tốt với em, để em không thể rời bỏ anh được, trước đó còn tính rút khỏi bang phái, cùng em mở một cửa hàng nhỏ, có điều bây giờ đoán là không được rồi, cho nên anh liền giao Hào Đình cho em, để mỗi lần em tiêu tiền đều cảm thấy là đang nợ anh, như vậy anh có thể ỷ lại vào em cả đời, haha."
Hắn cười rất hào sảng, giống như những ưu tư bất chợt để lộ vừa rồi chỉ là ảo giác của người khác.

Từ Từ Niên nhìn chăm chú ánh mắt của hắn, trong lòng như có vật gì đó muốn nổ tung, không ngừng bành trướng, căng tràn cả người cậu.

Qua hồi lâu, cậu giơ ra một ngón tay, "Em chỉ cho anh một phút, nói hết những chuyện hỗn loạn trước kia cho rõ ràng, mặt trời, mặt trăng, người tình nhỏ, thanh mai trúc mã nhỏ gì đó, thành thật khai báo hết cho em."

Cù Thành sững sờ một lúc, bật cười một tiếng, bắt đầu thành thật để nhận được khoan hồng.

Đem những ân tình mình thiếu Long ca, quan hệ với Nhạc Chiếu, và những lời đồn đại lan truyền trong bang phái kia nói hết ra một lần.

"Chỉ mỗi vậy?" Từ Từ Niên nhìn hắn.

"Thật sự hết rồi, bây giờ chỉ nuôi một con khổng tước thôi. Nhà người ta toàn là mèo này, chó này, còn anh lại là khổng tước. Vì để nuôi béo thú vui này, ngay cả tính mạng bản thân cũng bồi vào."
"Câm miệng, cho anh nói bậy nói bạ sao, lại láo nháo rồi đấy!" Từ Từ Niên trừng mắt nhìn hắn, "Chắc chắn không còn gì? Nếu như sau này lại xảy ra việc gì em không biết nữa, thì anh chờ c.h.ế.t đi!"

Cù Thành vội vàng đứng nghiêm ngay ngắn, làm một kiểu chào theo đúng tiêu chuẩn quân đội, "Đúng vậy thủ trưởng, tuyệt đối không giữ lại chút nào, xin tổ chức yên tâm, mong tổ chức tha thứ!"

Cù Thành vừa dứt lời, phía xa có một bóng người màu trắng chạy từ bên trong yến tiệc ra, đi sau lưng còn có mấy chục anh em, dẫn đầu dĩ nhiên là Nhạc Chiếu, phía sau là A Cường và mấy tên không phục Từ Từ Niên, nhìn dáng vẻ giống như là ra tìm người.

Từ Từ Niên liếc mắt một cái, chuyển tầm mắt, túm cà vạt Cù Thành, kéo hắn đến gần mình, dùng âm thanh không tính là lớn nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy, ung dung hỏi, "Có người nói em chỉ là một chủ quán ăn nhỏ, ở bên anh chính là trèo cao, anh nói xem, hai người chúng ta rốt cuộc là ai trèo cao ai hả?"
Cù Thành dĩ nhiên cũng nhìn thấy nhóm người kia, họ nghe thấy động tĩnh phía bên này, đã đi tới.

Sắc mặt hắn nháy mắt chuyển xanh, gỡ tay Từ Từ Niên, đè thấp giọng nói, "Từ Niên, chúng ta có gì thì trở về nói.....chừa lại cho anh chút mặt mũi."

Từ Từ Niên hừ cười một tiếng, trơ mắt nhìn đám người kia đến gần, thấy tình hình hiện tại của hai người bọn họ, lập tức dừng bước chân lại, há hốc mồm kinh ngạc.

"Nói đi chứ, hai chúng ta rốt cuộc là ai trèo cao ai?"

Từ Từ Niên siết chặt cà vạt trong tay, biểu cảm trên mặt không chút mềm lòng, nheo mắt cười tiếp tục hỏi, "Hôm nay có người nói, em là người mặt dày, cướp hào quang nhân vật chính của Nhạc Nhạc em trai bảo bối của anh, em không biết xấu hổ bám anh, câu dẫn anh, mới thành công, anh nói xem, có chuyện như vậy thật sao?"
Con mẹ nó! Là ai bịa ra tin vịt này trước mặt Khổng Tước !?

Cù Thành hận không thể tát một cái, đánh chết cái thứ mồm miệng hèn hạ kia, mắt thấy tất cả anh em chung quanh đang ngây ngốc nhìn mình, hối hận đến xanh cả ruột.

Quả nhiên Từ Từ Niên vẫn còn chưa bớt giận, bây giờ ở trước mặt nhiều người như vậy hỏi vấn đề này, tuyệt đối là muốn gài bẫy hắn, bất kể hắn có trả lời thế nào cũng chỉ có một con đường chết, quả thực là đòi mạng mà......

Từ Từ Niên thấy Cù Thành không nói lời nào, nụ cười càng sâu hơn, hôm nay không chỉnh chết tên vô lại này, cậu cũng không phải họ Từ nữa!

"Sao không nói, nói đi chứ, hai ta rốt cuộc là ai trèo cao ai, ai đuổi theo ai, nếu em nói một, anh dám nói hai sao? Lớn tiếng một chút nói cho mấy người này biết."

Cù Thành biết lần này mình chạy không thoát rồi, dù sao hắn cũng đã có cái lỗi nói dối, Từ Từ Niên không đá hắn là may rồi, nhắm hai mắt lại, mím môi, gân giọng nói ra một câu, "Là anh thích em! Trèo cao bám theo em, thủ đoạn xấu hổ gì anh cũng lôi ra hết! Anh cam tâm tình nguyện, trong lòng vô cùng vui thích!"
Nhóm người xung quanh rớt cả cằm xuống đất, không dám tin vào lỗ tai mình.

Anh...Anh Thành đây là có chuyện gì vậy? Với số tài sản kia, sao anh ấy có thể đi phục tùng một ông chủ nhỏ nghèo kiết xác chứ, thậm chí còn dâng tặng cả Hào Đình cho cậu ta, đây cmn không phải chuyện cổ tích nghìn lẻ một đêm chứ ? !

A Cường biết mình lần này đúng là tự tìm đường chết rồi, lại đi đắc tội với Từ Từ Niên, run sợ trốn sau lưng Nhạc Chiếu.

Mà Nhạc Chiếu lúc này, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, đôi mắt xinh đẹp không dám tin nhìn chằm chằm hai người trước mặt, hoàn toàn sững sờ.

Hắn cho rằng Từ Từ Niên chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi mới mẻ của Cù Thành, chắc chắn không thể hơn tình nghĩa hơn hai mươi năm cùng nhau lớn lên của hắn, nhưng rõ ràng, Cù Thành đang nghiêm túc, nghiêm túc hơn bất kỳ ai.
Từ Từ Niên nhìn hắn một cái, không biểu lộ ra bất kỳ cử chỉ khoe khoang nào, đây là những gì cậu nên được nhận, không có gì phải đắc ý, cũng không phải diễn cho ai xem, chỉ cần để cho vài người biết khó mà lui là được rồi.

"Đi thôi." Cậu vỗ tay, xoay người rời đi.

Cù Thành thở dài trong lòng, nhìn cũng không nhìn Nhạc Chiếu một cái liền chạy theo.

Lần này hắn thật sự thua từ đầu đến chân vào trong tay Từ Từ Niên rồi, không chỉ mất hết tài sản mà còn bồi cả tâm vào, mua một tặng một từ trong ra ngoài, bây giờ còn phải miễn phí vận chuyển, thật mẹ nó, hắn phải nhận được khen ngợi!

****

Từ Từ Niên mặt lạnh bước vào trong phòng khách, người phục vụ ở cổng vốn muốn tiến đến yêu cầu cậu xuất trình giấy tờ tùy thân, kết quả Cù Thành đi phía sau khoát tay với họ,
Dọc đường đi cậu không nói một lời nào, cứ thế đi thẳng về phía trước, biết rõ Cù Thành đang ở phía sau mình, nhưng không quay đầu lại lấy một lần, mỗi khi Cù Thành muốn đến gần, cậu lại càng bước nhanh hơn, một mực giữ khoảng cách với hắn.

Cù Thành kìm nén cả đường, khó chịu cào xé cả ruột gan, mỗi lần chủ động nói chuyện, đều bị Từ Từ Niên trừng mắt nhìn lại.

Hắn biết chuyện mình làm lần này vô cùng thất bại, nên mới gây ra hiểu lầm lớn như vậy, cũng là hắn tự làm tự chịu, nhưng hắn thà bị Từ Từ Niên đánh cho một trận, để trong lòng hắn dễ chịu một chút, còn hơn bị chiến tranh lạnh như thế này.

Trước đó hắn đã nói những điều giấu trong lòng bấy lâu nay, rằng vì lo được lo mất, không có cảm giác an toàn nên đã khiến hắn làm ra chuyện sai lầm, nhưng cho đến giờ Từ Từ Niên vẫn không đáp lại hắn lấy một lời, điều này khiến trái tim Cù Thành lạnh đi một nửa.
Hắn biết Từ Từ Niên là người sống nội liễm, cho dù trong lòng có cảm thấy khó chịu cũng không để lộ ra ngoài cho người ngoài biết, cho nên một khi vào phòng, đóng cửa lại, đợi chờ mình có phải là câu nói tàn nhẫn của Từ Từ Niên?

Hai người một trước một sau đi đến cửa thang máy lầu một, Từ Từ Niên đưa tay bấm nút, Cù Thành không nhịn được nữa chặn bàn tay cậu lại, vừa định mở mồm nói chuyện, đã bị Từ Từ Niên lập tức cắt ngang.

"Bây giờ cấm anh mở mồm ra nói chuyện với em, nếu không em không đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

"Từ Niên...." Sắc mặt Cù Thành ảm đạm, dùng sức xoa xoa trán đến phát đau, lễ phục vốn phẳng phiu bị hắn kéo đến toàn là nếp nhăn.

"Đã bảo anh câm miệng, không được phép nói!" Từ Từ Niên lại nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, cậu không ngừng nhìn con số trên thang máy đang đi xuống, có vẻ rất không kiên nhẫn.
Cù Thành xanh cả mặt, đi đi lại lại như một con thú hoang bị nhốt, hai mắt hiện đầy tia máu, cảm xúc lo lắng cứ tuôn ra khiến hắn trông còn tệ hại hơn cả Từ Từ Niên.

Thang máy "đinh" một tiếng, cửa mở ra, Từ Từ Niên liếc nhìn Cù Thành đang cúi đầu ủ rũ mặt mày u ám, nắm lấy cà vạt kéo hắn vào trong thang máy.

"Từ Niên em...."

Một người cao lớn như Cù Thành, còn chưa kịp nói xong, đã bị kéo lảo đảo một cái, chưa kịp đứng vững thì đã bị Từ Từ Niên đè mạnh vào thành thang máy.

Cù Thành sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Từ Từ Niên đột nhiên áp môi lên.

"!"

Nụ hôn bất ngờ khiến Cù Thành trợn tròn mắt, cả người sững sờ mất mấy giây mới kịp phản ứng, không chút do dự bắt lấy môi Từ Từ Niên.

Nhưng Từ Từ Niên lại không nói nhảm với hắn, gọn gàng đá hắn một cái, giữ hai tay hắn lại, "Anh còn dám động thử xem."
Nói xong cậu giống như không thể chờ được nữa, một tay ôm lấy cổ Cù Thành, kéo hắn về phía mình, vội vàng áp môi lên, cắn cổ của hắn, như muốn nuốt chửng cả người Cù Thành vậy, kéo xé môi của hắn, cuốn lấy cái lưỡi thô ráp của hắn mà cắn mạnh, hai người lập tức nếm được mùi máu tanh.

Cù Thành chưa từng thấy Từ Từ Niên nhiệt tình như vậy bao giờ, đầu còn không ngừng va chạm, lợi dụng kẽ hở hôn môi, thở hổn hển hỏi, "Từ Niên, em ... không sao chứ?"

"Câm miệng!" Từ Từ Niên quát hắn một tiếng, đẩy đầu gối vào giữa hai chân hắn, dùng hai tay kéo một cái, xé toạc chiếc áo sơ mi của Cù Thành, vừa hôn vừa cắn yết hầu hắn.

Toàn thân cậu đỏ hồng lên, cả người tỏa ra luồng khí nóng bỏng, ánh mắt kiên nghị lấp lánh, mang theo tính chiếm hữu áp đảo, giống như một con báo không còn kìm nén được bản tính, cậu lao vào con mồi một cách quyết liệt và cắn hắn chảy máu, để lại dấu vết của cậu không thương tiếc.
"Anh nói cmn không phải trước giờ vẫn luôn là anh quấn quýt lấy em sao, em không có phản ứng với anh, em khiến anh ngay cả nói về chuyện người tình cũ cũng không dám sao? Được rồi, hôm nay em sẽ cho anh xem xem em có phản ứng với anh hay không!"

Cậu dùng hết sức cắn vào cổ Cù Thành, hai tay vồn vã luồn vào cổ áo Cù Thành, vuốt ve bộ ngực rắn chắc và đầṳ ѵú màu nâu của hắn, cong chân phải, cưỡi lên người Cù Thành, thân thể thon dài đều đặn của cậu quấn quanh người Cù Thành, cậu kéo đầu của hắn xuống, và áp đảo hắn bằng một nụ hôn nóng bỏng như muốn che trời lấp đất.

"Sao anh còn dám nói dối! Sao lại không dám tin tưởng vào em? Anh quá thiếu hiểu biết rồi Cù Thành à!

Cậu dùng tay trái nắm lấy mấy chỏm tóc đen ngắn ngủn của Cù Thành, tay phải nhanh như chớp kéo thắt lưng của hắn ra, tiện tay ném ở trong thang máy, chốt thắt lưng đập xuống sàn vang lên một tiếng "bộp", cậu nới quần Cù Thành ra, men theo đường cong cơ bụng phập phồng mà thăm tiến đến nơi 'rừng rậm' của Cù Thành còn không quên hung ác dùng sức túm lấy.
Cù Thành vốn đang sợ hãi trước sự phát điên đột ngột của Từ Từ Niên, chỉ sững sờ trong giây lát, sau đó toàn thân như muốn bốc cháy, không chỉ cơ thể mà trái tim cũng gần như bốc cháy.

Bàn tay to xoa xoa mông Từ Niên, xoay cả người cậu lên, hai nơi lông tóc bị nắm kéo đau nhưng thân thể lại không thể ức chế mà phản ứng.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn đang khép hờ, tản ra ánh sáng như dã thú, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hắn ngửa cổ ra, hăng hái đuổi theo môi Từ Niên.

Hắn cắn cắn môi trên, khàn giọng nói, "... Từ Niên, em nói lại một lần nữa, nói rằng em cũng quan tâm anh, không phải chỉ một mình anh ở đây mù quáng làm loạn."

"Im miệng! Ai cho anh động đậy?"

Từ Từ Niên phản kích không thương tiếc, vòng chân qua eo hắn, kéo toàn bộ áo trên người Cù Thành xuống, ném trong thang máy, giơ tay đập mạnh vào đầu hắn, "Cái đầu chết tiệt của anh đã bị chó ăn mất rồi. Anh cảm thấy em không đối tốt với anh nên không chịu nói cho em biết? Kiểu gì cũng phải dùng cái cách ngu ngốc như vậy, còn sợ em hiểu lầm! Em cmn thật sự hiểu lầm rồi đấy! "
"Nói thật với anh, Cù Thành, nếu không phải hôm qua em dễ tính thì đã sớm cmn đi vào chơi c.h.ế.t đồ khốn anh rồi. Anh chọn em rồi thì đừng nghĩ vứt bỏ được, anh cmn khác với Đổng Phong, anh nghe hiểu không! "

Cậu càng nói càng kích động, vừa nghĩ đến những gì Cù Thành làm trong hai ngày nay, cậu chỉ cảm thấy vừa bực tức vừa đau lòng.

Thời đại ngày nay làm sao có một tên ngốc như thế chứ! yêu đơn phương*, bản thân giống như kẻ ngốc tặng tất cả mọi thứ cho người khác, lại không nói gì hết, kết quả là khiến người ta hiểu lầm như vậy.

*Bản gốc là thế đầu đảm tử nhất đầu nhiệt: dùng để ví von việc một bên mong muốn đơn phương, đối phương lại không nhiệt tình. Cũng dùng để hình dung yêu đơn phương.

Câu này xuất phát từ việc ngày xưa thợ cắt tóc được gọi là thợ cạo đầu, bọn họ gánh quang gánh làm ăn. Một đầu của quang gánh thì gánh bếp lò nhỏ để thợ cạo đầu đun nước nóng rửa mặt gội đầu cho khách. Đầu còn lại gánh ghế đẩu, gương, dụng cụ cạo đầu, chậu rửa, vv. Thế nên nói là một đầu đảm tử, một đầu nhiệt.
Nếu ngày hôm qua cậu thực sự bỏ đi, hoặc có chút nghi ngờ về Cù Thành, mối quan hệ giữa hai người họ có thể hoàn toàn chấm dứt vì sự hiểu lầm này rồi.

Có lẽ thật sự như La Tiểu Mậu nói, cậu đã quá thờ ơ lãnh đạm với người yêu, quá sợ mất thể diện, cậu luôn nghĩ rằng chỉ cần ở bên nhau thì mọi chuyện sẽ thuận lợi, nhưng thứ gọi là tình yêu này thì cần hai người cùng nhau vun vén, cậu không mang đến cho Cù Thành cảm giác an toàn tương ứng, ngược lại khiến hắn bởi vì những băn khoăn này mà giấu giếm tất cả, gây nên hiểu lầm như vậy, làm cho chính mình khó chịu, Cù Thành cũng không cảm thấy dễ chịu gì, nói cho cùng thì sai cũng không phải là một mình Cù Thành.

Cậu vuốt ve sau lưng Cù Thành rồi ôm chặt lấy hắn, thời khắc này cậu cảm thấy vô cùng may mắn vì đã lựa chọn kiên trì và tin tưởng vào người mình yêu.
Cù Thành bị vuốt ve mơn trớn trêu chọc như lửa thiêu đốt, toàn thân căng thẳng, cổ họng như bị hàng ngàn tấn cát nhét vào, vừa khô vừa ngứa, bộ phận giữa hai chân cũng không tự chủ được mà trở nên cứng ngắc, căng trướng đến phát đau bên trong quần.

Hắn ghì chặt eo lưng Từ Từ Niên, buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn mình, khàn giọng gần như tức giận mà nói: "Lặp lại lần nữa! Nói cho anh biết anh và Đổng Phong có gì khác nhau, mau nói cho anh biết!"

Từ Từ Niên duỗi tay níu chặt cà vạt, siết đến nỗi khuôn mặt của Cù Thành đỏ bừng, hai chân đặt lên eo hắn, cậu đã có thể cảm nhận được da thịt cứng rắn nóng bỏng nơi đùi hắn, liền chế nhạo, "Em nói rồi, em không cho anh động, nếu anh động tay động chân nữa, anh ở đây tự mình giải quyết nha. "

Tư thế của Từ Từ Niên rơi theo trọng lực của trái đất, mỗi khi sắp ngã, cậu đều đẩy mạnh lên, không ngừng cọ xát vào bộ phận bên trong vốn đã trướng đau của Cù Thành, khiến hắn không nhịn được khàn khàn "shh" một tiếng, nhìn chằm chằm Từ Từ Niên gần ngay trước mặt, hắn bỏ tay xuống, nhưng giọng nói của hắn đã đến ranh giới nguy hiểm, "Fuck... Từ Niên, em cmn đây là đang muốn gϊếŧ anh phải không..."
"Ngoan" Từ Từ Niên nhìn hắn nghe lời, hạ xuống một nụ hôn giống như khen thưởng, đến gần tai hắn nói nhỏ: "Vết thương da thịt có thể lành, xương gãy có thể liền lại, nhưng nếu máu chảy hết, thì con người sẽ chết. "

"Có... ý gì?" Cù Thành thở hổn hển nặng nhọc, dùng lồng ngực trần trụi cọ xát vào chiếc áo T-shirt rộng lớn với của Từ Từ Niên. Đầu ngực của hai người chạm vào nhau qua lớp vải khiến Từ Từ Niên khàn giọng rên khẽ một tiếng.

Từ Từ Niên nở nụ cười thật lòng đầu tiên sau hai ngày, môi mỏng nhếch lên, vẽ ra một đường vòng cung tuấn tú, đôi mắt sáng như sao, kéo cà vạt của Cù Thành lại gần, chóp mũi chạm vào nhau, cậu khe khẽ nói: "Anh là máu của em, không có anh thì em sống sao được, cho nên anh khác với hắn."

Cù Thành bỗng chốc mở to mắt, hô hấp đột nhiên có chút dồn dập, nghiêng người lại, áp Từ Từ Niên lên tường, hung hăng cắn môi cậu.
"Đinh!"

Thang máy phát ra âm thanh thanh thúy, cửa mở ra, đã tới tầng cao nhất.

"... Mặc kệ nó." Cù Thành khàn khàn giọng nói.

Từ Từ Niên lại không đáp lại hắn, thả hai chân ra, nhảy xuống đất gọn gàng lưu loát, bước ra khỏi thang máy như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu vươn tay cởi chiếc áo T-shirt của mình, để lộ ra thân hình đều đặn và chiếc cổ thon dài, bắp thịt ẩn dưới làn da hơi nhô lên, ngọn đèn tường trên hành lang chiếu rọi, khiến nó giống như được thoa lên một lớp mật ong, quần jean xanh mắc trên hông, lộ ra viền qυầи ɭóŧ màu trắng quanh eo.

Cậu giơ tay giữ cửa thang máy, nhướn mày nhìn Cù Thành, như có ý muốn nói, hoặc là đi ra "muốn" em ở bên ngoài thang máy, hoặc ở trong thang máy mà tự mình giải quyết.

Cù Thành thầm mắng một tiếng "Mẹ nó!...", không chút do dự bước ra khỏi thang máy, một tay liền ôm người vào lòng.
Hai người vừa kéo kéo cởi cởi vừa hôn nhau, đi đến cửa đã mất rất nhiều công sức tìm thẻ phòng, một tiếng lạch cạch, họ đã đẩy cửa bước vào, Từ Từ Niên động thủ trước Cù Thành, không do dự giữ cổ hắn, nắm cà vạt và đẩy Cù Thành lên giường.

Chiếc giường king size cỡ lớn lún xuống một khoảng, chiếc chăn bông mềm mại đột nhiên bao quanh Cù Thành, hắn nghĩ đến những gì Từ Từ Niên nói, da đầu hắn tê dại vì phấn khích, gắt gao mà siết chặt môi cậu, dùng sức vuốt ve tấm lưng bóng loáng cùng cánh mông mềm mại.

"... Từ Niên, anh rất vui... Anh có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến..."

Từ trước đến nay Từ Từ Niên chưa từng nói rõ ràng là thích hay yêu hắn, thậm chí chưa bao giờ thể hiện một chút xíu du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đối với hắn, điều này khiến cho Cù Thành luôn có loại ảo giác rằng cậu không có lựa chọn khác mới phải ở bên hắn, nếu như gặp được người mình thật sự thích, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể ra đi .
Nhưng vào giờ phút này, Từ Từ Niên đang nhiệt tình "cấu xé" hắn, nói những lời chí mạng xuất phát từ tâm can, khiến Cù Thành cuồng nhiệt hưng phấn, chân tay có hơi luống cuống.

Lần đầu tiên ở trên giường, hoàn toàn là do Từ Từ Niên chủ động dẫn dắt.

Cậu cởϊ qυầи áo của Cù Thành từng cái từng cái một, để cho hắn lộ ra mảng ngực cường tráng như cậu, đạp rơi giày da trên chân hắn, nôn nóng kéo qυầи ɭóŧ của hắn xuống, thoáng cái vươn tay bóp lấy khối thịt đã sớm trở nên vô cùng cứng rắn của hắn.

"A..." Cù Thành khàn khàn rêи ɾỉ, sống lưng sảng khoái tê dại run lên.

"Anh có biết mình sai ở đâu không?" Từ Từ Nhiên cưỡi lên người hắn, mông nhếch lên, quần jean bị trượt xuống do tư thế của cậu, lộ ra đường rãnh sâu ở khe mông.

Cù Thành nhìn thấy hai mắt đều ửng đỏ cả lên, thở gấp như vừa chạy marathon xong, không kìm lòng được giơ bàn tay to xoa xoa mông cậu, nhưng lại bị Từ Từ Niên đánh vào mặt, "Đang hỏi anh đấy, đừng cmn động!"
Hắn ngẩng đầu khóa chặt Từ Từ Niên, ánh mắt Cù Thành sâu thẳm, thở hổn hển cười tự giễu, "Sẽ không lặp lại nữa... Từ Niên, lần này là do tại anh dối gạt em, em không phải đồ vật."

"Còn gì nữa không?"

Từ Từ Niên dùng áo gối trói hai tay Cù Thành vào cột giường, Cù Thành vừa vùng vẫy, "đứa em" của hắn lập tức bị bóp một cái hung hăng, "Anh đừng giãy giụa, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của em, chừng nào em thấy vừa lòng sẽ cân nhắc thả anh ra."

Cù Thành mặt đỏ tai hồng, cơ bắp toàn thân ướt đẫm mồ hôi, làn da màu nâu đồng dưới ngọn đèn ngủ đầu giường loang loáng như được bôi thêm một lớp dầu, trông hắn gợi cảm như một con quái thú khổng lồ với bộ lông mượt mà sẵn sàng công kích bất cứ lúc nào.

Hắn bị trói vô cùng khó chịu, toàn thân đều đang bốc hỏa, cánh tay bị trói rất lỏng lẻo, loại lực trói này chỉ cần hắn tùy tiện động vài cái là có thể tháo ra được, nhưng hắn chỉ có thể nhịn, căn bản không dám phản kháng lại Từ Từ Niên vào lúc này.
"Nói đi, còn gì nữa?" Từ Từ Niên cởϊ qυầи mình ra, đè cả người lên trên người Cù Thành, dùng ngón tay gảy đầṳ ѵú của Cù Thành, khiến cho toàn thân hắn run rẩy.

"Còn có..." Cù Thành thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mồ hôi trên đầu không ngừng chảy xuống, chống một chân lên, đầu gối cọ vào phía dưới sau lưng Từ Từ Niên, làm đến nghiện.

"Chưa nghĩ ra được hả? Vậy thì tiếp tục suy nghĩ cho kỹ đi."

Từ Từ Niên đập vào cái chân đang làm loạn của Cù Thành, xoay người tìm thấy trong vali hai sợi dây thừng dùng để buộc rau diếp cá, đưa tay ra muốn trói cổ chân của Cù Thành.

"Đm, khổng tước, em cmn đừng tự tìm đường c.h.ế.t!"

Cù Thành không khống chế được nữa, bùng nổ rồi, hai chân dùng lực, gần như muốn thoát khỏi trói buộc trên tay, xoay người ngồi dậy, kết quả Từ Từ Niên vẫn ung dung nhìn hắn, "Việc nói dối này là em tự tìm đường c.h.ế.t hay là anh tự tìm đường c.h.ế.t?"
Một câu nói khiến Cù Thành ỉu xìu trong tích tắc, hắn nhắm mắt hít thở sâu mặc kệ tính mạng, duỗi thẳng hai chân, dáng vẻ như chịu đòn cũng sẽ không đánh trả.

"Như này còn được."

Từ Từ Niên hừ một tiếng, thuần thục tách hai chân ra Cù Thành trói trên giường, tiếp đó cởi bỏ lớp rào chắn cuối cùng của chính mình, khỏa thân trèo lên giường và cưỡi lên bụng Cù Thành.

"Nghĩ kỹ chưa, rốt cuộc còn có chuyện gì sai nữa?"

Làn da nhẵn bóng dán vào nhau chặt chẽ, mũi tràn đầy mùi hương của Từ Từ Niên, khe mông căng chặt nóng bỏng như dụ dỗ không ngừng ma sát vào bộ phận cứng rắn thẳng tắp của Cù Thành, đôi môi còn cắn cổ hắn.

Dáng vẻ này của Từ Từ Niên giống như một con rắn xinh đẹp, cực kỳ mê hoặc Cù Thành đến mức tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể hắn đều giãn ra, hơi thở phả ra nóng đến mức có thể thiêu đốt cả chăn bông.
"Còn có... Anh không nên bí mật đi gặp Nhạc Chiếu, về sau... Shh... Ai cmn lại quyến rũ ông đây nữa, ông đây sẽ để bà xã ra tay xử lý hắn!"

Hắn hét đến khản cả giọng, Từ Từ Niên bị chọc cười, "Được, tốt rồi, em cho anh ăn kẹo nhé."

Vừa nói, cậu vừa đưa tay cầm lấy thứ to lớn của Cù Thành, dùng ngón tay nhào nặn, xoa bóp liên tục, khối thịt cuồn cuộn cứng ngắc như vật sống nhảy nhót trong tay cậu, phía trước không thể khống chế được mà chảy ra chất nhầy.

Từ Từ Niên dùng sức nắm chặt, Cù Thành kêu "a" một tiếng vì đau, kết quả Từ Từ Niên đột nhiên cúi đầu xuống ngậm vào nơi đó của hắn...

Cù Thành hít vào một hơi khí lạnh, kinh ngạc đến mức hai mắt suýt nữa rơi ra ngoài, "Từ Niên! Không cần, em thật sự không cần làm như vậy đâu!"

Từ Từ Niên nhướn mày nhìn hắn, không nói lời nào, cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm liếm, cau mày chậc chậc hai tiếng, "Khó ăn muốn chết, đáng ghét giống như người vậy"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cậu vẫn ngậm lấy. Đây là lần đầu tiên làm chuyện kiểu này, cậu cũng chưa có kinh nghiệm, đầu lưỡi nhiều lần cắn vào khối thịt, không biết nên đặt đầu lưỡi của mình vào đâu, chỉ có thể lượn vòng qua vòng lại

"A..." Cù Thành rêи ɾỉ một tiếng, da đầu đã sắp nổ tung, kỹ năng trúc trắc của Từ Từ Niên thực sự là rất tệ, nhưng khi nghĩ người này chính là khổng tước mà mình đang nhớ nhung tâm tâm niệm niệm giữ trong lòng, hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm sảng khoái đến toàn thân tê dại run lên.

Tầm mắt Cù Thành rũ xuống, nhìn thấy đôi môi mỏng ửng đỏ kia đang bao bọc lấy nơi đó, đầu lưỡi như ẩn như hiện giữa hai cánh môi, liếʍ ɭáρ, liếm đến gân xanh nổi lên trên thân trụ, thịt mềm trong cổ họng, theo hơi thở mà run rẩy, mỗi lần chọc đến nơi đó đều vừa nóng vừa chặt, còn biết tự mình động, quả thực làm cho Cù Thành sắp phát điên rồi.
Anh khàn khàn rêи ɾỉ, kêu to lên một tiếng đau đớn, vừa định vùng dậy thoát ra khỏi sự kiềm chế ở tay và chân, lúc này Từ Niên mới buông ra, nhìn hắn với đôi môi ướŧ áŧ nói: "Em nói rồi, không được nhúc nhích, nếu anh động đậy một chút, hai ta giải tán. "

Vậy thì em cũng không thể hành hạ anh như vậy được chứ!

Cù Thành sụp đổ, hô hấp thoải mái không ổn định, lại dùng sức cắn không dám nhúc nhích, sợ rằng sơ sót, khổng tước vừa giành được vào tay lại bay mất.

Nhưng hắn hoàn toàn không thể kiểm soát được phản ứng của cơ thể, eo hông không nhịn được theo phun ra nuốt vào của Từ Từ Niên, không ngừng đâm vào.

Mỗi một lần trượt trong khoang miệng, lúc đẩy vào sâu trong cổ họng, Từ Từ Niên đều sẽ dùng sức sẽ bóp t*nh h*àn của hắn, hắn vừa sướng vừa đau, giống như ở giữa thiên đường và địa ngục. Một lúc sau, hắn không thể chịu được nữa, gầm lên một tiếng, không tự chủ được mà đâm thẳng vào sâu trong yết hầu Từ Từ Niên bắn ra...
"Khụ ... khụ ..." Từ Từ Niên bị sặc một chút, sắc mặt đỏ bừng, khóe miệng chảy ra chất dịch lỏng màu trắng.

Cù Thành chỉ nhìn thoáng qua, thứ đồ dưới eo lại cứng lên một nửa, lập tức đập vào mặt Từ Từ Niên.

"Khổng... Khổng tước... Anh, anh cmn không phải cố ý, em có sao không?"

Từ Từ Niên phun ra thứ trong miệng cậu, chen chân vào đá hắn vài cái, "Không phải cmn bảo anh không được động đậy sao? Anh nhúc nhích cái mẹ gì vậy! Cho là anh xu*t t*nh chưa mà anh đã xuất?!Đắng muốn c.h.ế.t. "

Cù Thành không nhịn được cười thành tiếng, khi cơ thể hắn vừa động, có thứ gì đó đột nhiên từ trong túi quần rơi ra, hắn định nhặt nó lên, nhưng tay hắn đang bị trói, Từ Từ Niên nhanh tay nhanh mắt nhặt lên trước.

Vật nhỏ lăn từ trên giường xuống đất, quay một vòng dừng lại, Từ Từ Niên cầm lên, phát hiện là một chiếc nhẫn.
Cả vòng tròn màu trắng bạc, là bạc nguyên chất, chẳng qua thoạt nhìn chất lượng không được tốt lắm, vẫn còn dấu vết của bọt khí lưu lại trong quá trình tạo hình. Bên trong có khắc một chữ Từ nho nhỏ, chính diện có một mặt nhẫn hình tròn, trên mặt có khảm một viên đá màu xanh lục, nhìn kỹ hơn thì thấy là điêu khắc một khổng tước sống động như thật.

"Đây là đồ vật gì đây?"

Từ Từ Niên nhướng mày nhìn hắn, khuôn mặt già da dày thịt béo của Cù Thành hiếm khi đỏ lên, lắp ba lắp bắp nửa ngày mới nặn ra vài chữ, "Thì... Chính là nhẫn đó"

"Nói nhảm, đương nhiên em biết đó là một chiếc nhẫn. Em đang hỏi anh chiếc nhẫn này là chuyện như thế nào?"

Cù Thành bĩu môi, "À, chính là mấy ngày trước anh nhìn thấy mới lạ nên mua về."

"Anh nghĩ em là đồ ngốc à? Viên đá trên mặt chiếc nhẫn này là đá đã được mài đi. Vừa nhìn cũng biết nó đích thị không phải đồ mới này nọ. Hãy thành thật nói cho em biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra."
Bị Từ Từ Niên vạch trần, Cù Thành biết rằng hắn không thể che giấu được nữa, dứt khoát vò mẻ không sợ vỡ nữa, mặt dày nói, "Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, năm đó em chẳng nói chẳng rằng đã ra tù, anh không tìm thấy em. Chẳng lẽ anh không thể mua một chiếc nhẫn để nhìn vật nhớ người sao? "

"Vốn dĩ anh muốn mang nó đến cho em trong bữa tiệc, nhưng ... Vì sao lại thành ra thế này? Kế hoạch của anh rõ ràng là rất lãng mạn mà!"

Hắn than thở một tiếng, khỏa thân trên giường xoay qua xoay lại vài lần, bằng cách thần kỳ nào đó sắc mặt của Từ Từ Niên đã tốt rất nhiều, tâm tư muốn giày vò hắn lúc nãy cũng bớt đi vài phần. Tỉ mỉ nhìn chiếc nhẫn, cậu thấy rằng bên trong chiếc nhẫn có dấu vết tu sửa, nhìn kỹ thì phát hiện vị trí ban đầu của chữ "Từ" dường như là chữ "Trần".
Trận hiểu nhầm năm đó, một người căn bản không biết đối phương tên gì, sau khi say rượu liền mơ hồ lên giường cùng nhau, trong khi người kia thậm chí còn nhận sai tên, ngây ngẩn nhớ nhung "Trần Quân" đằng đẵng bảy năm. .

Đặt khuôn mặt của Trần Quân và khuôn mặt của Cù Thành ở cùng một chỗ, Từ Từ Niên không thể nhịn được cười, càng nghĩ càng cảm thấy thích thú.

"Ông chủ Cù ngày nào cũng hốt vàng, kết quả lại đưa tới một chiếc nhẫn vẫn là bằng bạc. Chiếc nhẫn hỏng này có đến 100 tệ không? Hơn nữa còn khắc sai tên, thật là có bao nhiêu là keo kiệt!"

Từ Từ Niên vô cùng ghét bỏ, Cù Thành đột nhiên bùng nổ, "Lúc mới ra tù, trên người anh có tổng cộng 100 tệ, còn mua cho em một chiếc nhẫn, em muốn thế nào! Em cái đồ phá của này! Bây giờ Hào Đình cũng đưa cho em, sau này cmn anh sẽ đi ăn bám, đừng gọi anh là ông chủ Cù!"
Từ Từ Niên không thể nhịn được, cười haha, mây mù suốt hai ngày quét một cái sạch bong.

"Em còn cười! Chiếc nhẫn vẫn ở đây, lần này không tính! Lần sau anh sẽ mua cho em một chiếc to như trứng chim bồ câu, em đi ra ngoài làm chói mắt người khác luôn."

"Này, sao có thể lấy lại vật đã tặng, hơn nữa, giờ anh là kẻ nghèo đáng thương, anh lấy đâu ra tiền? Sau này không phải là em nuôi anh sao, còn không biết xấu hổ nói em phá của."

Từ Từ Niên cất chiếc nhẫn vào túi, đứng dậy và bắt đầu mặc quần áo.

Cù Thành lúc này còn bị trói hình chữ X ở trên giường, thấy cậu mặc quần áo vào, vội vàng hỏi: "Em làm gì vậy?"

"Đi ra ngoài lấy một phòng, đi tắm rửa rồi ngủ một giấc."

"Này, không phải chứ, anh nói nếu em rời đi thì anh phải làm thế nào?" Cù Thành hất cằm lên với khuôn mặt đen kịt, biểu thị rằng toàn thân hắn đang tình trạng khỏa thân.
"Không phải em đã nói với anh rồi sao, em không tha thứ cho anh về sự dối trá của anh. Vừa rồi em đã cho anh một chút ngọt ngào vì anh đã có thái độ tốt trong việc thừa nhận lỗi lầm của mình. Giờ anh chỉ cần nằm trên giường và tự ngẫm lại đi. Em đi nhé... Ngày mai, muốn em tha thứ cho anh hay không, để xem tâm trạng của em đã. "

Mặc quần vào và bẻ cổ áo ra đàng hoàng, Từ Từ Niên ung dung thong thả bước ra cửa.

"Này! Khổng Tước, em dám tiến lên một bước thử xem, anh đã bị em làm cho cứng rồi, em còn dám bỏ đi? Cái thứ đồ chơi này của em anh phá một cái là đứt, em có tin hay không?"

Cù Thành định đứng dậy, nhưng Từ Từ Niên đã quay qua ném hết quần áo của Cù Thành ra khỏi phòng, sau đó mở tủ, ôm toàn bộ quần áo bên trong ra, cười nói: "Vẫn là câu nói kia, anh dám động, hai ta liền chia tay, hoặc là nếu anh sẵn sàng khỏa thân chạy theo, em cũng không ngại."
Một lời nói làm cho Cù Thành đông cứng trên giường, sắc mặt tối sầm lại, Từ Từ Niên ngáp dài vẫy tay với hắn, "Em buồn ngủ rồi, em đi đây, anh nên ngẫm nghĩ lại. Em sẽ đánh dấu sợi dây, ngày mai em sẽ đến kiểm tra, nếu là dấu trói không đúng, hậu qua anh tự chịu."

"Cmn! Khổng tước, em quá độc ác! Anh vẫn còn dựng đứng này, trải qua đêm nay như thế nào đây!"

Cửa phòng lách cách đóng lại, tiếng kêu réo của Cù Thành bị chặn lại bên trong, Từ Từ Niên sảng khoái, lấy chiếc nhẫn khổng tước trong túi ra, không khỏi nhếch lên khóe miệng.

Cả một tòa Hào Đình cũng không giá trị hơn chiếc nhẫn này, khi hết tiền có thể tiếp tục kiếm lại được tiền, nhưng lòng tin và sự chân thành mới là điều đáng trân quý.