Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 39: Cô ấy là thiên thời địa lợi của cậu



“Nhưng mà… tôi có thể không từ bỏ ý định chiêu mộ anh về đội đua không?” Thẩm Khê nghiêng mặt đi, nghiêm túc hỏi.

Trần Mặc Bạch không trả lời, chỉ ấn cô vào trong ngực của mình.

“Đồ ngốc…”

Nghe nhịp tim của Trần Mặc Bạch, Thẩm Khê có thể chắc chắn rằng trái tim anh vẫn chưa từng rời khỏi đường đua. Nhưng tại sao anh lại không chịu nói cho cô biết chứ? Hay mọi thứ thật sự giống như những gì anh vừa nói, độ ăn ý giữa cô và Trần Mặc Bạch là quá thấp?

Nửa phút sau, bụng của Thẩm Khê phát ra tiếng “ọt ọt”, Trần Mặc Bạch cúi đầu không nhịn được mà cười cười.

“Cô nghỉ một lát đi, tôi đi nấu đồ ăn cho. Sau khi ăn sáng xong, tôi đưa cô về.” Trần Mặc Bạch thả Thẩm Khê ra, bước vào phòng bếp.

Thẩm Khê theo sau anh, như thể không hề từ bỏ cơ hội cuối cùng để thuyết phục được Trần Mặc Bạch.

Trần Mặc Bạch thuần thục đun nước, chần mì, thái nhỏ rau và xào các nguyên liệu. Khi thấy dầu trong chảo đã sôi, anh đậy vung lại để ngăn dầu bắn ra, trông cực kỳ trôi chảy và gọn gàng, giống như phong cách lái xe của anh vậy, không hề có một chút do dự. 

Vẻ dứt khoát này của anh khiến cho Thẩm Khê rất thích.

“Anh thật là giỏi.”

Khóe môi của Trần Mặc Bạch cong lên: “Cô học thói nịnh hót của ai đấy?”

“Sao lại là nịnh hót? Tôi thấy anh rất giỏi mà! Tôi còn không biết nấu cơm.”

“Nếu như nấu cơm cô cũng biết thì đàn ông sẽ chẳng còn giá trị với cô cả.”

Trần Mặc Bạch chần mì xong rồi bắt đầu xào, động tác của anh cực kỳ lưu loát, hơn nữa còn giàu logic, đâu vào đấy.

“Ngoại trừ không biết xào rau nấu cơm, tôi vẫn còn không biết những thứ khác nữa.”

“Thứ gì vậy?”

“Tôi bị mù đường, không cảm nhận được phương hướng.”

Trần Mặc Bạch đảo mì, nêm gia vị rồi xoay người lại: “Bây giờ điện thoại có chức năng chỉ đường. Tôi đã nghĩ rằng cảm giác về không gian và phương hướng của cô phải rất mạnh mẽ, không ngờ tôi đã lầm.”

“Tôi giỏi hình học không gian nhưng không có nghĩa là tôi phân biệt được phương hướng nha.”

Trần Mặc Bạch cười cười, đặt đồ ăn lên bàn.

Thẩm Khê cầm đũa trộn mì nhưng trộn thế nào cũng không đều, mấy lần suýt chút nữa thì làm rơi mì ra bên ngoài. Trần Mặc Bạch thở dài cầm chiếc bát của Thẩm Khê lại, ngón tay thon dài của anh cầm đũa trộn mì cho cô rồi đẩy lại trước mặt Thẩm Khê.

“Bây giờ tôi mới thấy cô không biết nấu cơm, không nhận biết được phương hướng, thỉnh thoảng còn không biết cách nhìn thái độ của người khác cũng không phải là khuyết điểm của cô.”

“Vậy thì đó là gì?” Thẩm Khê cau mày nhìn Trần Mặc Bạch.

“Đó là điều hấp dẫn người khác phái. Giống như công đực gặp được con cái mà nó muốn quyến rũ thì sẽ xòe đuôi, khoe ra màu sắc rực rỡ của mình để đối tượng của nó thấy, những điều ấy của cô cũng thu hút được người khác phái.”

Thẩm Khê càng nghe càng thấy Trần Mặc Bạch đang nói bậy, dứt khoát cúi đầu ăn mì, làm bộ không muốn nghe anh nói nữa.

“Bởi vì không biết nấu cơm nên sẽ có người đàn ông nấu cơm cho cô, nuông chiều cô như con gái của người đó vậy. Bởi vì cô không nhận biết được phương hướng nên người đàn ông đó sẽ chỉ cho cô, khi cô không bên cạnh anh ta sẽ lo lắng sợ cô biến mất. Cô không biết nhìn thái độ người khác thì sẽ dễ dàng đắc tội họ nhưng người đàn ông đó sẽ không nhịn được mà bảo vệ cô. Những gì cô không biết, không hiểu chính là cơ hội cho những người đàn ông có cảm giác họ đang tồn tại.”

“Ồ, vậy hiện tại chắc anh rất có cảm giác mình đang tồn tại đúng không. Sau này anh cũng sẽ nấu cơm cho con gái chứ?” Thẩm Khê tò mò hỏi.

“Còn phải xem là ai sinh con gái cho tôi nữa.” Trần Mặc Bạch gắp mì trong bát của mình vào bát Thẩm Khê.

“Hả? Vậy là sao? Dù là ai sinh con cho anh thì người đó cũng là vợ anh mà, không phải sao?”

“IQ của vợ tôi phải thật cao, hơn nữa tôi mong cô ấy sẽ học giỏi toán và vật lý.” Trần Mặc Bạch nói.

“Con gái thích học toán và vật lý rất ít!”

Thẩm Khê lắc lắc đầu, chỉ riêng tiêu chuẩn này đã loại đến tám mươi phần trăm phụ nữ trên thế giới. Cô bắt đầu thử tưởng tượng lúc này Hách Dương sẽ nói điều gì, hình như là… biến thái?

“Suy nghĩ còn phải đơn giản. Có một lối suy nghĩ đơn giản, cuộc sống sẽ dễ thở hơn và hạnh phúc hơn những người lo nghĩ quá nhiều.”

“Ừ.” Thẩm Khê gật gật đầu rồi mì, dùng ăn uống để tỏ ý tán đồng.

“Vóc dáng cũng không được quá cao, nhỏ nhắn một chút sẽ khiến người ta muốn yêu thương hơn.”

“Tạm thời là vậy.”

“Ừm… mẹ của đứa bé thật đáng thương.” Thẩm Khê nhỏ giọng than thở.

“Sao lại đáng thương?”

“Chỉ số IQ phải cao, suy nghĩ phải đơn giản. Hơn nữa anh đã rất cao rồi, dựa theo gen di truyền thì mẹ của con gái anh không được quá cao. Hay là như thế này đi, anh theo tôi về đội đua, tôi đến MIT tìm giúp anh xem có cô gái nào như vậy không.”

“Ừm… cô không cần phải lo, tôi có thể tự tìm.”

Thẩm Khê lộ vẻ thất vọng, cô nghĩ đây là một lí do rất hay để thuyết phục Trần Mặc Bạch theo mình về đội. Rất công bằng mà, Trần Mặc Bạch kiếm điểm cho đội đua còn Thẩm Khê sử dụng các mối quan hệ tại trường học để tìm một người đúng với tiêu chuẩn “mẹ của con gái” Trần Mặc Bạch.

Sau khi ăn xong, Trần Mặc Bạch lái xe đưa Thẩm Khê về nhà. 

Về đến nhà, lúc Thẩm Khê tháo đai an toàn, Trần Mặc Bạch nói: “Lúc về có gì muốn mua không? Buổi chiều tôi sẽ đưa cô đi mua.”

“Tôi không có gì muốn mua cả, tôi có thể đưa anh đi cùng không?”

Khóe môi của Trần Mặc Bạch từ từ hạ xuống, anh mở cửa xe hộ Thẩm Khê rồi trả lời: “Không thể.”

“Được rồi…” Thẩm Khê mất mát mà xuống xe, bước chân của cô rất nặng nề.

Điều ấy khiến cho Trần Mặc Bạch nhớ lại thời mình còn học tiểu học, do điểm thi của bạn cùng bàn không đúng với dự kiến mà đuổi theo giáo viên chủ nhiệm. Anh ngẩng đầu, thở dài một hơi. 

Vào nhà, Thẩm Khê ngây ngốc ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu, cô đã hoàn toàn thất bại rồi.

Trần Mặc Bạch nói: “Không thể.”

Đó không phải là một câu nói đùa cũng không phải để trêu chọc Thẩm Khê, cô biết ý của anh chính là “không thể”.

Vừa nâng mắt, Thẩm Khê liền thấy sơ đồ thiết kế của mình và của Thẩm Xuyên, đôi mắt cô dần mờ đi. Thế giới này luôn luôn có những điều như vậy, dù cô có cố gắng đến đâu, dùng nhiều tinh lực đến thế nào thì chưa chắc đã nhận được kết quả mà mình mong muốn. Ví dụ như Thẩm Xuyên sẽ không thể trở về, ví dụ như cô không thể chờ được người bạn kia ở quán cà phê lại ví dụ như… Trần Mặc Bạch.

Thẩm Khê biết còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn đang chờ đợi mình nhưng lòng của cô rất khó chịu. Nếu cô chưa từng gặp Trần Mặc Bạch thì tốt rồi, vì như thế Thẩm Khê sẽ không ôm ấp hy vọng gì với anh. Bỗng nhiên cô nhớ về thật lâu về trước, sau khi chia tay với bạn gái, Thẩm Xuyên ngồi một mình trên bàn máy tính ôm cánh tay, anh không bật đèn, chỉ ngồi im ở đó không nhúc nhích.

Cô hỏi anh trai: “Anh ơi, chị Tĩnh Hiểu thích anh như vậy, dựa vào nỗ lực của mình mà theo đuổi anh từ Trung Quốc đến New York nhưng tại sao chị ấy lại muốn chia tay chứ?”

Thẩm Xuyên im lặng một lúc lâu rồi nói với cô: “Khi hoa nở rực rỡ nhất không thể thưởng thức thì qua lúc ấy hoa liền tàn. Một người cũng có thể cố gắng vì một người khác, không quản ngại trèo đèo lội suối nhưng khi người đó đã cực kỳ mỏi mệt thì buông tay mới là điều tốt nhất.”

Thẩm Khê ôm đầu gối, ngẩng đầu lên. 

Tôi… muốn thiết kế cho anh chiếc xe đua tốt nhất trên đời này. Nhưng nếu anh chưa từng muốn ngồi vào, có phải tôi nên từ bỏ tâm nguyện ấy không?

Sáng thứ hai, Lâm Na xin nghỉ phép để đưa Thẩm Khê ra sân bay, thậm chí một số kỹ sư từng bị Thẩm Khê chặn họng ở buổi hội thảo cũng đến. 

Giống như lúc đến đây, hành lý của Thẩm Khê cũng chỉ có một chiếc ba lô nhỏ mà thôi. Lâm Na ôm lấy Thẩm Khê, cực kỳ không nỡ mà nói: “Mình mua một ít đồ ăn vặt cho cậu, cậu mang qua bên kia mà ăn. Nếu cậu muốn gì thì cứ nói với mình, mình sẽ gửi qua cho!”

Thẩm Khê vỗ vỗ lưng của Lâm Na: “Cậu muốn gì mình cũng có thể gửi cho cậu, mỹ phẩm dưỡng da hay túi xách gì đó đều được.”

Lâm Na không nhịn được mà nở nụ cười: “Cậu nghĩ mình là người order hộ à. Nhờ cậu mua mình còn sợ cậu mua sai ấy. Cậu thậm chí còn không phân biệt được đâu là toner, đâu là nước tẩy trang!”

“Mình… mình sẽ đọc thật kỹ giới thiệu!”

Thẩm Khê nhìn xung quanh, như đang tìm ai đó.

“Cậu tìm sếp Trần hả? Anh ấy nói sẽ không đến đâu.”

“Chắc do hôm nay là thứ hai.” Thẩm Khê tự an ủi bản thân “Anh ta đang đi làm, nếu dám trốn làm sẽ bị chủ tịch gọi vào nói chuyện.”

Lâm Na buồn cười lắc lắc đầu: “Anh ấy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể sống tốt được đâu.”

“Ừm.” Thẩm Khê gật gật đầu, cô thầm nghĩ chắc do mình vẫn không ở lại Duệ Phong cho nên Trần Mặc Bạch sẽ bị chị gái mắng đây.

Lâm Na cứ vậy mà tiễn Thẩm Khê đi.

Chuyến bay gần mười mấy tiếng khiến cho Thẩm Khê không hiểu sao thấy thật cô độc. Nhìn bản thân phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, cô chợt nhận ra mình đều nhớ rất rõ mỗi cuộc trò chuyện với Trần Mặc Bạch. Lúc này Trần Mặc Bạch đang nhìn gì vậy?

Tám giờ tối, phần lớn nhân viên của Duệ Phong đều đã về nhà. Nhìn từ bên ngoài chỉ thấy văn phòng của Trần Mặc Bạch vẫn còn sáng đèn, tựa như ngọn hải đăng giữa lòng thành thị náo nhiệt. Anh đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, tay đút vào túi quần, ngắm nhìn mọi thứ ngoài cửa sổ. Hách Dương đi đến bên cạnh Trần Mặc Bạch, đứng sóng vai với anh.

“Này, bình thường cậu đã sâu không lường được rồi, hiện tại cậu không cần phải giả bộ thâm trầm nữa đâu.”

“Tôi không giả bộ thâm trầm, là do cậu bình thường vẫn hay phức tạp hóa tôi.” Trần Mặc Bạch cười cười, anh vẫn chăm chú nhìn mọi thứ đằng sau cánh cửa sổ.

“Rốt cuộc cậu đang nhìn cái gì?” Hách Dương tò mò hỏi.

Khung cảnh vào ban đêm này chưa từng thay đổi, năm nay chẳng khác gì năm trước.

“Tôi thấy bóng tối ngoài cửa sổ như một cơn sóng thần muốn nhấn chìm tôi.”

Nếu người khác nói như vậy nhất định Hách Dương sẽ nở một nụ cười nhạt, giả vờ nghệ thuật cái gì, không cần phải nói lời thoại của phim điện ảnh đâu! Nhưng nhìn sườn mặt của Trần Mặc Bạch, Hách Dương cũng có ảo giác mình cũng sẽ bị đối phương nhấn chìm.

“Bởi vì tiểu ni cô đi rồi đúng không? Không còn ai quấn lấy cậu để thi đấu, không còn ai thảo luận chuyện logic với cậu cho nên thấy thật cô đơn đúng không?”

“Tôi chưa bao giờ từng thừa nhận trước mặt Thẩm Khê nhưng tất cả các đánh giá của cô ấy về tôi đều đúng.”

Ví dụ như tôi vẫn còn lưu luyến đường đua, tôi vẫn còn nhớ rõ tiếng động cơ, tiếng gió, ví dụ như tôi vẫn lặng yên đợi ngày trở về.

… Ví dụ như tôi thấy thật cô độc.

“Thảo nào hôm nay chị Mặc Phỉ khóc ở trong phòng làm việc. Chị ấy còn ném toàn bộ tài liệu mà cậu nhờ Lâm Na đưa lên tường. Nhân viên của Duệ Phong ai cũng sợ hãi, sợ trở thành đối tượng trút giận của chị Mặc Phỉ. Cậu nói cho chị ấy biết mình phải rời Duệ Phong đúng không?” Hách Dương hỏi.

“Đúng vậy. Thực ra cho dù làm tuyển thủ đua xe cũng rất cô độc. Bởi vì một khi cậu đã lên đường đua thì tất cả sẽ đều là đối thủ của cậu. Trừ khi cậu hủy diệt bản thân, nếu không cậu chỉ có thể dừng lại khi đã cán đích.”

“Cậu cũng sẽ sợ hãi đúng không.” Hách Dương cúi đầu nở nụ cười.

“Có gì mà phải sợ? Đua xe không nguy hiểm như mọi người nghĩ, cậu nên nghe Thẩm Khê giải thích một chút về độ an toàn của nó.”

“Tôi không nói cậu sợ sẽ gặp chuyện không may trong thi đấu, mà nói cậu sợ nếu mình bỏ lỡ Thẩm Khê thì sẽ không còn ai chờ mong cậu như cô ấy, cực kỳ cố chấp mà đợi cậu ở đích đến.”

Trần Mặc Bạch có chút ngạc nhiên nâng đôi mắt nhìn Hách Dương.

“Gì? Cậu cho rằng người bạn tốt này của mình là cừu nhỏ hả? Hạ quyết tâm, dốc lòng làm một điều gì đó cũng cần đến thiên thời địa lợi, cô ấy chính là thiên thời địa lợi của cậu, cứ làm chuyện mà cậu muốn làm đi. Lần này tuyệt đối đừng nghỉ giữa chừng nữa, tôi cũng sẽ nhìn cậu tiến về đích.”

“Cảm ơn cậu, lúc này là thật lòng.” Trần Mặc Bạch nghiêng mặt.

“Vô nghĩa.” Hách Dương hiểu rõ mà nở nụ cười.

Vài giờ sau, máy bay của Thẩm Khê đáp xuống, cô không có hành lý cần lấy nên trực tiếp đeo ba lô rồi đi ra. Ngài Marcus và trợ lý Amanda của Thẩm Khê đến sân bay đón. Lúc ngài Marcus thấy Thẩm Khê, ông cười đến lộ hết cả nếp nhăn.

“Tiến sĩ Thẩm của tôi ơi, cuối cùng cô cũng về!” Marcus tặng cho Thẩm Khê một cái ôm đầy mạnh mẽ.

“Ừm… ừm…” Thẩm Khê cũng vỗ vỗ lưng của ngài Marcus nhưng cô không quá vui sướng khi được gặp lại ông.

“Tiến sĩ Thẩm, cô vẫn buồn vì không thuyết phục được Elvin Trần sao?” Amanda ôm bả vai của Thẩm Khê, định ôm cô an ủi. 

“Anh ấy từ chối đến.” Thẩm Khê trả lời.

Ngài Marcus đã sớm dự đoán được kết quả này còn Amanda lại biết Thẩm Khê đã cực kỳ cố gắng, vì cố gắng nên mới buồn.

“Tôi nghĩ con người là sinh vật thú vị nhất trên thế giới này, không thể dùng khoa học để giải thích. Nếu là vật lý, toán hay hóa học thì chúng luôn tuần hoàn theo quy luật khách quan còn con người thì khác. Dù cô có gửi gắm cho người đó nhiều lý do đầy logic đến đâu cũng chưa chắc có thể thuyết phục được đối phương.” Amanda nói.

“Tại sao?” Thẩm Khê hỏi.

“Bởi vì con người có tình cảm, ví dụ như tiếc nuối, ví dụ như nhát gan lại ví dụ như sợ hãi về một tương lai vô định. Những cảm giác ấy không thể nào xua tan bởi những căn cứ logic được.”

Không hiểu sao Thẩm Khê lại tưởng tượng ra khuôn mặt của Trần Mặc Bạch, biểu cảm khi anh nói chuyện, khi anh nhìn vào ánh mắt cô và cả sườn mặt của anh khi lái xe.

“Đúng vậy…” Thẩm Khê gật gật đầu. Cô xác định Trần Mặc Bạch vẫn còn rất lưu luyến đường đua nhưng cô không thể thuyết phục được anh.

“Tiểu Khê…” Một giọng nói lạnh lẽo như kim loại nhưng lại pha chút ấm áp vang lên.

Thẩm Khê nghiêng mặt, gương mặt vốn có chút buồn bực giờ lại nở nụ cười.

“Winston…”

Thẩm Khê dang hai tay, dành cho người đàn ông đang đi tới một cái ôm thật chặt. Cô chỉ cao ngang ngực của đối phương, anh ta thoải mái mà ôm cô tách khỏi mặt đất. Cằm của Winston cọ cọ trán của Thẩm Khê, vẻ mặt của anh ta luôn có rất ít biểu cảm nhưng lúc này lại có chút vui vẻ.

“Về rồi à?”

“Về rồi! Sao anh lại đến đây?”

“Em nói hôm nay em sẽ trở về sao anh có thể không đến đón em được? Hơn một tháng chúng ta không được gặp nhau rồi. Lát nữa có muốn đi uống bia không?” Winston thả Thẩm Khê xuống đất.

Mắt của ngài Marcus nóng lên, ông nghiến răng nói: “Này Winston, cậu lại đến đào góc tường nhà tôi đấy phỏng!”

Amanda đứng bên cạnh thì lại lộ ra vẻ mặt đầy say mê: “Ưm…chênh lệch chiều cao như thế này là đẹp nhất… giống như áp phích phim điện ảnh vậy!”

Marcus nhìn Amanda với vẻ mặt như bị bỏng xe.

Thẩm Khê chạy chậm đến trước mặt Marcus, nói: “Ngài Marcus, tôi đi ăn cơm tối cùng Winston đây, mai tôi sẽ về đội. Đúng rồi, chú Hall thế nào rồi?”

Nhắc tới “chú Hall”, Marcus có chút xấu hổ kéo kéo khóe miệng.

“Ngài Hall… làm sao?” Amanda lộ vẻ khó hiểu.

“Ngài Hall ư? Hôm qua anh còn thấy ông ấy nhận phỏng vấn trên tivi, nói sẽ cải tiến đòn quay tay, cacte và xilanh cho đội đua mà.” Winston nói.

Đôi mắt của Thẩm Khê nheo lại, cô đi về phía Marcus, cô tiến một bước, Marcus liền lùi một bước.

“Ngài Marcus, không phải ông nói chú Hall vì không chịu được áp lực mà bị ngất xỉu rồi nhập viện sao?”

“Nhập viện ư? Không đâu, tuần trước ông ấy còn dẫn vài kỹ sư đi leo núi…” Amanda nói xong liền hiểu tại sao Thẩm Khê lại trở về trước khi kỳ nghỉ giáng sinh kết thúc.

“Cái đó… tiến sĩ Thẩm… tháng ba năm sau là bắt đầu mùa giải mới rồi… thời gian của chúng ta không còn nhiều, điều quan trọng nhất là cô phải trở về. Có cô và ngài Hall thì tiến độ nghiên cứu sẽ nhanh hơn, mọi người mới có một lễ giáng sinh vui vẻ!”

“Vậy nên ông lừa tôi đúng không! Ông có biết… ông có biết tôi sắp…” Thẩm Khê hiếm khi tức giận, nhưng nói được một nửa cô lại lộ vẻ mất mát. 

Cô sắp làm được gì chứ? Sắp thuyết phục được Trần Mặc Bạch ư? Cô đã cách Trần Mặc Bạch rất xa, Trần Mặc Bạch cũng đã nói sẽ không trở về cùng cô rồi.

“Tiến sĩ Thẩm, cô không sao chứ?” Amanda nhìn Thẩm Khê có chút lo lắng.

“Tiến sĩ Thẩm… thật sự xin lỗi, tôi không cố ý lừa cô… tôi chỉ thấy tỷ lệ thuyết phục được Elvin Trần không cao, tôi không mong cô đặt quá nhiều tinh lực ở trên người anh ta, đầu tư càng nhiều, cô sẽ càng thất vọng.” Marcus nhìn vẻ muốn nói lại thôi của Thẩm Khê mà đau lòng.

“Tôi… tôi không sao…” Thẩm Khê cười “Tôi đói rồi, muốn đi ăn đồ nướng!”

Nhìn thấy bóng dáng khuất dần của Thẩm Khê và Winston, Marcus lộ vẻ mặt như thể con gái mình đi chơi cùng gã trai tồi.

“Tuyệt đối là do Van Winston cố ý, anh ta chỉ muốn đào góc tường nhà chúng ta…”

Amanda che mặt: “Ngài Marcus… nếu Thẩm Khê thực sự muốn đi cùng anh ta thì cho dù ông có chôn cô ấy xuống một cái hố 100 mét thì cô ấy sẽ dùng hơi thở cuối cùng mà bò ra ngoài. Tiến sĩ Thẩm không hề có ý định tới đội Ferrari đâu!”

Lúc đến nhà hàng, Thẩm Khê gọi bít tết nướng, cánh gà nướng và xúc xích nướng còn Winston chỉ im lặng ngồi ở đối diện.

“Xem ra Elvin Trần sẽ không quay về F1 đúng không?” Winston hỏi.

“Ừm…”

“Thực ra Caspian của đội em cũng rất giỏi, hơn nữa kỹ sư trong đội em cũng không kém kỹ sư của Ferrari. Một năm kiếm từ tám mươi đến một trăm điểm không là vấn đề.”

“Nhưng anh đã nói hy vọng Trần Mặc Bạch có thể trở về làm đối thủ của anh không phải sao? Khi khả năng của kỹ sư hai đội đều xuất sắc như nhau thì kỹ thuật lái xe chính là điểm mấu chốt.”

“Không cần phải lo cho anh đâu, thực ra ngay cả khi Elvin Trần trở lại thì chưa chắc anh ta đã bắt kịp được những cơn sóng triều mãnh liệt này. Bây giờ người mới xuất hiện tầng tầng lớp lớp, ai cũng gắt gao truy đuổi phía sau anh, chỉ chờ mong xé nát, đập tan và phá tan anh. Anh không phải là thần thoại, rồi sẽ bị bọn họ đuổi kịp.”

“Nhưng họ vẫn chưa vượt được anh.”

Winston nở nụ cười.

Hôm sau, Thẩm Khê đến đội đua. Sự xuất hiện của cô khiến tinh thần của kỹ sư trưởng Hall tốt hơn. Thẩm Khê còn hoài nghi cho ông đi tham gia chạy marathon cũng không thành vấn đề. 

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thẩm Khê nhưng cô lại không nắm bắt được nó. Cả  một buổi sáng, cô chỉ ngồi trên ghế đầy trầm tư. Nhóm kỹ sư đều hiểu chuyện nên không đến làm phiền cô, cho đến giữa trưa, tuyển thủ Caspian của đội họ vừa nhai kẹo cao su vừa đi đến phòng Thẩm Khê. Cậu ta đang định mở cửa đi vào thì đã bị Amanda gọi lại.

“Caspian, tiến sĩ Thẩm đang suy nghĩ, cậu đừng ngắt mạch tư duy của cô ấy.”

“Suy nghĩ? Sao cô có thể xác định được cô ấy đang suy nghĩ hay là đang ngủ?” Caspian nói.

Caspian năm nay mới tròn hai mươi mốt tuổi, có mái tóc vàng kim và khuôn mặt điển trai. Sau khi Hunt qua đời, đội đua rơi vào tình trạng sa sút, một tay đua khác cũng rời đội, điều này đã tạo ra một đả kích lớn với mọi người trong đội đua. Lúc ấy Caspian rất nổi tiếng ở F1, không ít đội đua để mắt đến cậu ta nhưng Caspian lại chọn đội Marcus. 

Khí đó có một phóng viên từng hỏi cậu ta tại sao không chọn những đội đua khác mạnh hơn, Caspian đã trả lời cực kỳ kiêu ngạo: “Đua xe không quyết định bởi đội đua mạnh nhưng lại dựa vào linh hồn của đội. Mà đội Marcus lại cần một linh hồn trẻ tuổi và máu lửa như tôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Mặc Bạch: Chắc chắn tôi sẽ nắm chắc thiên thời địa lợi của mình, cũng sẽ không bỏ lỡ mùa hoa của cô ấy.